Lời tự sự của Vô Ưu
Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2016
II. Lời tự sự của
Vô Ưu
Có một dịp, tôi cùng trò chuyện với một người học Phật lớn tuổi về giáo lý,
kinh điển của đạo Phật. Người học Phật đó đã chấp chặt góp ý: Tôi hãy nên quy y
Tam bảo, hãy là một người xuất gia nhằm thuận lợi cho việc hoằng dương chánh pháp.
Tôi thiết nghĩ: Đạo Phật vốn không phải là một tôn giáo. Vì người đời ngộ
nhận đạo Phật là một tôn giáo nên đã tách rời đời đạo. Tôi cũng rất muốn xuất
gia, xa rời chuyện thế tục, chuyện cơm áo, gạo tiền,… nhưng tôi cũng biết rằng khi
tôi xuất gia thì tôi sẽ bị mọi người tách ra khỏi chuyện đời. Việc hợp nhất đời
đạo sẽ gặp nhiều khó khăn và số người tin theo và tìm hiểu về chánh pháp sẽ lại
hạn chế ở giới hạn trong những tín đồ đạo Phật. Hơn nữa, ngay trong nội bộ của
Phật giáo đã và đang có sự phân chia về tông giáo, thứ bậc, ngôi vị,… Muốn có một
vị trí đủ để người học Phật coi trọng tôi sẽ phải mất 10, 20, 30,… năm. Tôi sẽ
mất một khoảng thời gian lâu xa, không nhiều lợi ích như vậy thì mới có thể
danh chánh, ngôn thuận hoằng pháp. Tôi cũng không mong cầu được mọi người trọng
vọng. Vậy thôi tôi đi con đường khác để thành tựu Phật đạo.
Người học Phật lại nói: Hay là tôi đang có ý định lập ra một tôn giáo mới?
Tôi nói: Tôi sẽ không lập ra một tôn giáo mới. Ngay như đạo Phật với giáo lý
chứa đựng sự hiểu biết giác ngộ giải thoát mà còn khiến người đời ngộ nhận, lầm
lạc, mê mờ,… Phật giáo khiến cho lòng người điên đảo. Tôi không muốn làm lòng
người thêm rối loạn, sẽ không có một tôn giáo mới nào được thành hình.
Người học Phật lớn tuổi bất bình: Ai cho phép tôi nói Phật giáo làm điên đảo
lòng người?
Tôi lại nghĩ: Quả thật giáo lý nhà Phật chứa đựng phương pháp giúp người
thoát khổ, thoát khỏi luân hồi khi con người nhận ra và sống được với chân giá
trị. Nhưng khi con người bị trói vào giáo lý thì kinh Phật lại khiến con người thêm
điên đảo, mê lầm,…
Thật vậy, khi Phật rõ biết con người vì lầm lạc, ngộ nhận: Thân chẳng tịnh
mà cho rằng tịnh, thọ vốn khổ mà cho rằng vui, vọng tâm không thường tại mà cho
rằng thường tại, tâm vốn vô ngã mà cho rằng có ngã. Từ những ngộ nhận, lầm lạc,…
mà con người đau khổ, chìm nổi trong luân hồi. Đây là vọng tưởng chấp có của người
đời. Phật đã thông qua giáo lý kinh điển nhằm phá chấp có của con người bằng vô
thường, khổ, không, vô ngã.
Đáng buồn là người học Phật lại rơi vào kiến chấp: Thân không vốn tịnh mà
khởi tưởng chẳng tịnh, thọ vốn ở chỗ không mà khởi tưởng là khổ, tâm vốn chân
thường mà khởi tưởng là vô thường, vô ngã là chân ngã mà khởi tưởng là vô ngã. Đây
là vọng tưởng chấp không của người học Phật hàng nhị thừa.
Hiện nay người học Phật rơi vào chấp không, chấp có thật sự là rất nhiều.
Người học Phật muốn được giải thoát hoàn toàn hoặc xa lìa mọi khổ não ở kiếp người
thì phải dùng sự hiểu biết chân chánh lìa bỏ vọng tưởng chấp có chấp không, nhằm
xa rời mộng tưởng điên đảo về cứu cánh Niết bàn.
Quy y Tam bảo là tự tâm quy y chứ không phải tuyên đọc quy y Phật, quy y Pháp,
quy y Tăng là có thể thành Phật. Tìm về đạo giải thoát là tôi tìm cách thoát khổ
và thành Phật. Hiển nhiên là không một ai có thể cấp bằng quả vị Phật cho tôi.
Thế nên việc học giáo lý nhà Phật qua trường lớp cũng chỉ là việc “Múc nước tìm
trăng”. Bởi lẽ sẽ không có một trường học, một ngôi chùa nào có thể dạy con người
thành Phật. Đó cũng chỉ là một hình thức nhằm truyền giữ pháp Phật. Việc dựa vào
số năm tu và thời gian nhập thất,… là chỉ nhằm phân định ngôi vị, thứ bậc hòa
thượng, thượng tọa, đại đức,… chứ không nói lên sự tỏ ngộ của người học Phật.
Giới, Định, Huệ là ba môn học của người học Phật cần phải thông suốt.
Người học Phật hàng đại thừa: Bên ngoài chẳng tìm có, bên trong chẳng giữ
không gọi là Giới. Một niệm chẳng sinh, muôn duyên không lặng gọi là Định. Khéo
hay phân biệt chẳng sinh lòng yêu ghét gọi là Huệ.
Người học Phật hàng tiểu thừa: Chỉ chấp nơi thân, dứt trừ tham lam, sân hận,
si mê,… gọi là Giới. Chấp pháp, dứt sự biểu hiện oai nghi đi, đứng, nằm, ngồi;
chú trọng ngồi thiền gọi là Định. Chỉ chứng thiên không mất lý trung đạo rồi
cho là Huệ. Cho nên ngài Duy Ma Cật gọi là pháp Tiểu thừa, là pháp nghèo, là vùi
lấp định huệ.
Qua bộ sách mà tôi gởi đến mọi người. Chỉ cần khách quan nhận xét bạn sẽ rõ
biết tôi đã thực sống trong con người của Phật, Lão Tử, Lục tổ Huệ Năng,… Thế nên
việc tôi muốn hóa thân thành Phật Di Lặc hạ sinh hoặc làm ngài Duy Ma Cật,… sẽ
dễ dàng như việc úp bàn tay, ngửa bàn tay. Nhưng tôi không cần chứng minh sự giác
ngộ giải thoát của bản thân. Tôi và Phật đã cùng đi trên một con đường nhưng bối
cảnh xã hội thì có phần sai biệt. Xã hội thời Phật sống cách đã đây hơn 2500 năm,
khoa học chưa phát triển, phương tiện đi lại còn nhiều hạn chế, phương tiện
truyền thông là rất lạc hậu. Thông tin được trao truyền chủ yếu bằng hình thức
truyền miệng,... Và trên hết là giáo lý chánh pháp về con đường giác ngộ giải
thoát hoàn toàn chưa được trao truyền trong nhân loại. Vì thế Phật phải một
phen dấn bước vào con đường truyền đạo. Thời Phật tại thế, con người là một chúng
sinh trong 3 cõi 6 đường. Ngày nay giáo lý nhà Phật đã được trao truyền rộng khắp.
Nhưng do sự hiểu biết được nâng lên, tri thức nhân loại đã hoài nghi về sự giải
thoát hoàn toàn. Tôi may mắn đạt được sự tỏ ngộ để biết rằng con đường giải thoát
hoàn toàn là thật có. Tôi sẽ vì bi nguyện của Phật và các vị Tổ góp phần làm sống
lại chánh pháp dựa vào nền tảng, bối cảnh xã hội hiện tại. Hiện nay, phương tiện
đi lại là rất thuận tiện, phương tiện truyền thông đa dạng. Việc in ấn sách báo,
internet và sự hiểu biết của con người cũng đã nâng cao sẽ thuận tiện cho việc
tôi hoằng pháp. Điều cốt yếu tôi cần làm là xóa bỏ sự hoài nghi của nhân loại về
sự có hay không có thế giới tâm linh, về sự luân hồi trong 3 cõi 6 đường và sự
giải thoát hoàn toàn. Tôi sẽ không phải bước từng bước chân trần trên đường để
trao truyền chánh pháp như Phật Thích Ca đã từng làm.
Tôi chỉ làm một việc duy nhất là viết 5 quyển sách nói về chánh pháp nhằm
giúp mọi người tin nhận vào sự tồn tại của sự giải thoát hoàn toàn và bạn sẽ là
người giúp tôi trao truyền sự thật này đến cho nhân loại. Điều này thật sự là cần
thiết vì bạn sẽ giúp cho nhân loại giảm trừ sự đau khổ, đẩy lùi chiến tranh, thù
hận và giúp trái đất được cân bằng, an toàn trở lại.
Việc cần làm tôi đã hoàn thành. Rồi sẽ có người hỏi tôi: “Mai này tôi sẽ về
đâu?”. Câu trả lời sẽ là: “Tùy duyên”. Có thể tôi sẽ sống giữa đời thường, làm
một con người bình thường, tự tại, thoát ra khỏi tranh đua lợi danh, được mất,...
Có thể tôi sẽ làm một người xuất gia, gìn giữ pháp bảo. Có thể tôi sẽ không còn
nữa khi một ai đó đến nhận lại trái tim, đôi mắt, quả thận, lá gan,… Hoặc là khi
tôi rõ biết lòng người đã loạn, chánh pháp chẳng còn người tin nhận, hành trì,…
thì tôi sẽ đi tìm một giấc ngủ sâu,…
Có một sự thật là trước ngày 27/12/2010, tôi đã từng nghĩ về việc làm cách
nào để nhân loại dứt trừ sự khổ đau, thù hận và chiến tranh? Làm cách nào để cứu
lấy trái đất? Làm cách nào để người sống có thể sống an lạc, tự tại? Và làm cách
nào tôi giữ vững chánh định?
Đã từng có lúc tôi nghĩ sẽ hành trì thoát ra khỏi tấm thân giả tạm như những
người đệ tử Phật đã từng làm nhằm giữ lấy chánh định thoát khỏi luân hồi. Tôi rõ
biết - Tôi sẽ không mất nhiều thời gian để đạt được khả năng “ve sầu thoát xác”
nhưng về sau tôi nhận ra Phật đã sống tự tại đến lúc cuối đời. Thế nên tôi sẽ
không trốn chạy, rũ bỏ xác thân giả tạm khi chưa thực sự cần thiết. Tuy nhiên,
tôi đã từng nói “Bất kỳ ai cũng có thể nhận lấy trái tim, đôi mắt, lá gan,… khi
cần lấy”. Việc tôi đã hứa thì tôi sẽ giữ lấy lời. Bạn cũng đừng cho rằng vì sĩ
diện hão mà tôi phải cố thực hiện lời đã hứa. Với tôi bây giờ sống hay không sống
không có nhiều sự khác biệt.
Mặc dù tôi không che giấu mục đích viết bộ sách “Sự hiểu biết làm thay đổi
nhận thức, giá trị con người” nhưng vẫn có không ít người hoài nghi, không hiểu
những việc tôi đã, đang và sẽ làm. Những người học Phật thì lại muốn trói buộc
tôi bước những bước đi giống như là Phật đã từng đi. Chỉ khi đó tôi mới trở thành
đệ tử của một bậc giác ngộ, tỉnh thức. Sau đó, tôi mới có thể hoằng dương chánh
pháp. Nhưng với tôi đó không phải là chánh pháp. Chánh pháp đơn giản chỉ là xóa
bỏ khổ đau có trong lòng nhân loại, là sự giác ngộ giải thoát hoàn toàn. Cho dù
tôi hóa thân vào vai trò một người xuất gia thì đã sao? Phải chăng khi đó tôi có
thể giúp mọi người học Phật đều tin nhận, hành trì và sống trong chánh pháp? Có
lẽ điều này là không đúng. Bởi vì ngay khi Phật Thích Ca đang tại thế mà đệ tử
Phật còn phạm giới, còn có cả Đề bà đạt đa ganh ghét, hãm hại nhằm tranh đoạt vị
trí dẫn dắt Tăng đoàn. Vấn đề tồn tại ở đạo Phật hiện nay chính là việc nhân loại
và người học Phật đã, đang hoài nghi tính chân thật của con đường giác ngộ giải
thoát hoàn toàn. Tri thức nhân loại cần một sự khẳng định đảm bảo đúng đắn, hợp
lý về chánh pháp dựa trên cơ sở khoa học và khách quan. Tôi đã xác thực lại tính
thực tiễn và tính khả dụng của đạo Phật qua những quyển sách. Vấn đề còn lại là
nhân loại hoặc là bạn sẽ nhìn nhận những vấn đề tôi trình bày và lĩnh hội những
vấn đề đó ra sao? Qua bộ sách tôi cũng đã trình bày con đường giải thoát hoàn
toàn rõ ràng. Nếu bạn muốn bước ra 3 cõi 6 đường thì bạn chỉ việc xác định lại
con đường bạn đang đi. Việc tôi đạt đạo hay không đạt đạo, việc gặp hay không gặp
tôi đối với bạn sẽ không có nhiều ý nghĩa và giá trị. Nếu bạn muốn học hỏi về
giáo lý của đạo Phật thì có lẽ các vị Tăng bảo sẽ chỉ dẫn cho bạn tốt hơn.
Tôi chỉ muốn gợi nhớ lại trong bạn có đầy đủ đức tính thiện ác, xấu tốt, hèn
hạ - cao quý, thánh thiện - tàn ác,… Những bậc thánh nhân và Phật cũng đều có
những đức tính như thế. Sự khác biệt là họ đã trân quý sự sống của chính họ và
của tất cả mọi loài; Họ đã sống với tình yêu thương bao la, cao cả trong suốt cuộc
đời. Thế nên họ thành Thánh nhân. Riêng Phật ngoài tâm từ, tâm bi đối với chúng
sinh trong 6 đường, Người còn có sự hiểu biết cùng tột và Người dùng sự hiểu biết
hướng dẫn con người những phương pháp nhằm giúp con người tự mình thoát ra mọi
khổ não ở hiện đời, đặt nền móng vững chắc về sự hiểu biết trí tuệ về con đường
giải thoát hoàn toàn khỏi luân hồi. Vì lẽ đó bạn đừng biến Phật thành những vị
Thần, vị Thánh xa lạ với đầy đủ những thần thông, phép thuật huyễn hoặc,... Phật
không trông mong nhân loại cúng bái, nguyện cầu, lễ lạy,… và cũng không mong được
thần thánh hóa. Phật chỉ muốn làm một con người bình dị sống giữa đời, là người
chỉ dẫn con đường chánh pháp chân thật giúp con người và chúng sinh trong 3 cõi
đạt được sự giải thoát hoàn toàn.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét