Ơn cha, nghĩa mẹ khó mong báo đền
Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2016
IV.Ơn cha,
nghĩa mẹ khó mong báo đền.
Lại nhớ ba mẹ
vất vả, nhà nghèo khó vẫn cố gắng nuôi con ăn học cho bằng chúng bạn.
Mới đó mà đã
hơn 30 năm, giờ thì ba mẹ quạnh hiu, sớm chiều không một người con chăm sóc. Mẹ
thì vụng về, ít học, chỉ biết thương con. Con đã lớn nghĩ tưởng con còn nhỏ
dại, chăm lo từng miếng ăn, cái mặc, giờ giấc ngủ nghỉ và cả chuyện chúng bạn
khiến các con thấy quá ngột ngạt, tù túng càng muốn rời đi. Lòng mẹ chứa đầy lo
âu, phiền muộn gây khó dễ đôi điều chặn bước con đi. Nhưng chim kia đã lớn rời
tổ bay đi. Lòng mẹ lại càng thêm lo lắng, muộn phiền. Giá như mẹ chịu nhận ra
các con không còn nhỏ dại, sớm cho vào đời tự lập thân. Giá như mẹ chịu buông
bỏ những việc vụn vặt đa đoan, sống thanh nhàn, hưởng chút an vui tuổi già.
Ba thì chấp
trước. Muốn giữ gia quy “Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung. Phụ xử tử
vong, tử bất vong bất hiếu”. Vẫn biết lòng ba thương các con vô bờ bến nhưng
quá vọng chấp. Trong khi đó cuộc sống xã hội đã đổi thay, những suy nghĩ của ba
đã không còn hợp thời cuộc. Thấy việc được mất, đúng sai trong công việc làm ăn
của các con đem lòng ghi nhớ nên nỗi muộn phiền chất chồng. Lo buồn đã “Giận đông,
mắng tây” nên nỗi các con không biết sống làm sao cho phải đạo. Nghĩ tưởng các
con còn nhỏ cũng giữ chặt lấy.
Đến khi buông
ra, các con đã lớn nhưng lại quen sống dựa vào người khác nên bước những bước
đi chập choạng rụt rè khiến ba mẹ lấy làm thất vọng. Những người con - công
việc chưa ổn định, lại thấy cuộc sống rối ren, khó khăn. Thêm nỗi ám ảnh về
những đau khổ, buồn lo một gia đình không hạnh phúc, ấm êm khiến các con chưa
có ý định lập gia đình. Điều này khiến ba mẹ buồn lo không ít.
Ngoài ra, sự sai
khác về quan điểm sống của hai thế hệ. Khoảng cách giữa ba mẹ và các con đã tạo
ra quá xa. Ba mẹ không hiểu được ý các con. Bức tường gia trưởng và những lo
toan trong cuộc mưu sinh khiến các con không hiểu được ba mẹ. Mọi việc các con
làm đều bị cha mẹ xét nét, đánh mất tự nhiên. Đôi khi mua món quà, cái áo cho
ba mẹ lại bị ba mẹ phiền trách, lòng buồn không biết tỏ cùng ai. Ba mẹ muốn con
làm điều này nhưng con không hiểu lại có lập trường riêng nên làm theo điều
khác bị ba mẹ trách mắng hư đốn, khó dạy bảo. Khi con nhỏ dại, không ít lần đôi
co khiến ba mẹ buồn phiền. Lớn khôn một chút, nghe ba mẹ mắng con chỉ biết lặng
thinh. Chỉ tiếc ba mẹ lớn tuổi lại trách hờn nhiều điều vô cớ. Con không dám
cãi lại đành phải rời đi. Một là không phải đôi co khiến ba mẹ buồn lòng. Hai
là bước vào đời lập thân, tự lập trong cuộc sống. Tiếc thay ba mẹ không hiểu
lại trách “Nuôi con lớn khôn, đủ lông đủ cánh. Nói động tới là nó bỏ đi”. Con
vẫn nghe nhưng không dám phân bày, tội bất hiếu đành mang chứ ở lại sợ tạo thêm
điều ngỗ nghịch.
Rồi khi hiểu
lòng ba mẹ, thấy được những khó khăn, những nguyên nhân gây ra rạn nứt cho gia
đình mở lời khuyên giải hàn gắn lại bị mắng là “Con ngỗ nghịch, cho ăn học rồi
về lên mặt dạy khôn lại ba mẹ”.
Ba mẹ vọng chấp
trách “Trứng mà đòi khôn hơn vịt” gây nên cảnh ly tán trong gia đình, con cái
mỗi người đi một ngã.
Giờ thì con đã
có chút hiểu biết, nhận rõ vô thường, thấy 3 cõi 6 đường không hư dối,... Chỉ
thương ba mẹ tuổi đã cao lại không chịu buông bỏ, chấp chặt phiền lo; không
chịu hưởng thanh nhàn tuổi già lại góp phần tạo nhân chia lìa. Vẫn biết vậy
nhưng con không dám nói lời vọng, sợ ba mẹ lại chửi Phật, mắng Tổ nên nỗi có
miệng mà không nói, có mắt mà như mù đành cô phụ tấm lòng thương con của ba mẹ.
Với chút hiểu
biết cạn cợt, con không dám nhìn thấy lỗi người. Chỉ dám nhận lỗi mình bất tài
vô dụng, không giúp ích gì được cho gia đình, không tạo được cho ba mẹ có cuộc
sống thảnh thơi, an lạc lúc tuổi già. Con đành chấp nhận tiếng xấu của người
đời - làm người con bất hiếu.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét