Cảnh tỉnh những người đang trì chí tìm Đạo
Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016
III. Cảnh tỉnh những người đang trì chí tìm Đạo.
Đừng chấp chặt vào câu “Chúng sinh khổ lạc tùy duyên”. Đó
chỉ là câu an ủi khi một ai đó bị gục ngã trên đường, để người đó bình tâm trở
lại, trước khi nghe một bài pháp và người đó tự đứng lên tiếp tục bước đi. Nếu
thật là “Chúng sinh khổ lạc tùy duyên”, Thế Tôn đã không từ chánh định mà nhập
thế trải qua 49 năm thuyết pháp. Đừng hiểu lầm tâm Phật!
Đừng chấp chặt vào ý nghĩ “Chiếc bè của tôi nhỏ bé không
đưa được nhiều người qua sông, đưa nhiều người đi như vậy rất nguy hiểm. Bè tôi
chỉ có thể đưa mỗi mình tôi qua sông. Tôi qua được bên sông rồi sẽ nghĩ cách
giúp người khác qua sông. Có thể bằng cách thả chiếc bè qua bên này sông để mọi
người có phương tiện bơi qua”. Điều này thể hiện cái bản ngã và ích kỷ của bạn.
Cả hai điều này người tu hành cần ngay lập tức buông bỏ. Thật ra, ai cũng có
một chiếc bè. Có thể nhiều người có những chiếc bè lớn nhưng họ mải mê
quên mất việc qua sông, bạn nên đến giúp
họ nhớ ra. Khi có nhiều người cùng đi sẽ an toàn hơn cho bạn. Rủi như giữa
dòng, bè của bạn bị hư hỏng, những người có bè lớn sẽ cho bạn nương nhờ. Mọi
người sẽ phụ giúp bạn sửa chiếc bè của bạn. Khi chiếc bè bạn đã được gia cố
chắc chắn thì cuộc hành trình sẽ tiếp tục. Hơn nữa, trong số đông những người
đi cùng sẽ có những người sáng suốt và những người rành về dòng sông, con nước.
Họ sẽ giúp cuộc hành trình qua bên sông được thuận lợi, đảm bảo đi đúng đường,
đúng hướng không lạc vào ngã rẽ, không vướng lại ở những bến bờ,... Bạn sẽ về
đến đích nhanh hơn.
Nhưng điều quan trọng nhất là bạn phải tìm được nhiều
người bạn tốt. Bạn cũng đừng lôi kéo, cưỡng cầu người khác qua sông một cách
thái quá. Việc này làm mất thời gian của bạn và làm người bị lôi kéo bực dọc,
xem thường tam bảo. Điều này có hại cho họ và người tu hành thì không làm người
khác không vừa ý.
Thêm một lý do khác để bạn nên có những người bạn đồng
hành. Đã có nhiều người có chí nguyện xuất trần, tinh tấn hạ thủ công phu. Một
mình dũng mãnh bước đi trên con đường đạo. Ban đầu, người này đi rất đúng
hướng, có được chút kết quả, phát sinh thần thông như có thể xuất hồn đi dạo
hoặc đạt được thiên nhãn,... Chỉ tiếc chưa đạt được chánh định nên ngộ nhận đi
đúng chánh pháp, mê mải đuổi theo thần thông.
Kết quả là nuôi bản ngã thêm lớn, lạc vào lối rẽ rơi vào
ma đạo. Vọng tưởng đạt đạo, chối bỏ pháp Phật sinh tâm khinh mạn.
Nghĩ thật đáng tiếc! Một lời nhắn gửi tha thiết đến các
bạn đồng tu “Trong quá trình tu tập nếu phát sinh thần thông mà chưa đạt được
chánh định, hãy nên xả bỏ quay về hạ thủ công phu sao cho đạt được chánh định
thì bạn sẽ sớm thành tựu trên con đường đạo”.
Thật ra, việc phát sinh thần thông chỉ giúp cho bạn có
thêm niềm tin sâu vào chánh pháp nhưng nếu bạn đeo đuổi theo thần thông thì
ngay lập tức rơi vào ngã rẽ, đường cùng mà thôi.
Đừng quá chấp chặt vào ý nghĩ “Tham tâm cầu pháp, mong
cầu chóng đạt thành đạo quả”. Hãy giữ tâm bình thường mà cầu pháp! Đừng quá dễ
duôi, giải đãi cũng đừng quá gò bó, khổ nhọc dụng công. Cả hai hình thức trên
đều gây cảm giác mệt mỏi, chán chường không có lợi cho việc tu học.
Việc học Phật là buông bỏ những ham muốn, mong cầu. Thế
nên, cho dù là cầu pháp cũng rơi vào ma chướng vì tâm ma sẽ nhận ra sự mong cầu
trong tâm người học Phật, tâm ma sẽ lưu xuất dẫn người tu học rơi vào ngã rẽ.
Đừng chấp chặt vào ý nghĩ “Tôi lập hạnh bồ tát, tôi phải
hướng dẫn giúp mọi người lên hết trên bờ bên kia rồi tôi mới qua sông”. Một ý
nghĩ rất tốt nhưng để thực hiện được thì điều kiện duy nhất là bạn phải thật sự
là Bồ tát.
Vì sao?
Nếu bạn không thực sự là Bồ tát thì khi chỉ dẫn mọi người
sang đến bờ bên kia thì chiếc bè của bạn đã cũ nát; Chỉ còn lại mỗi mình bạn,
niềm tin bị lui sụt và bạn không còn đủ thời gian và sức lực để qua đến bờ bên
kia.
Với phước báo tạo ra, bạn sẽ sinh về cõi Trời ở trên đó
nhiều ngàn năm thọ hưởng vui thú, bạn sẽ quên đi mục đích quan trọng nhất của
một đời người.
Hết phước, bạn rơi vào 6 đường, nhập thai trưởng dưỡng.
Thời gian ở trong thai ngục chịu nhiều bức ngặt, một lần nữa thần thức mê mờ.
Đến khi sinh ra sẽ trở về làm một chúng sinh luân hồi trong 6 nẻo.
Vì thế nên ngay ở cuộc hành trình đầu tiên, bạn phải là
một hành khách trong số những người vượt sông hôm đó.
Tôi cũng không chủ trương khuyên bạn phải cắt ái, ly gia,
bạn vẫn có thể cùng gia quyến, họ hàng qua sông. Chỉ trừ khi bạn có chí nguyện
lớn, muốn cứu khổ chúng sinh trong 3 cõi và có đủ nhân duyên xuất gia.
Nhắn những ai muốn đi tìm đạo mà tâm kiêu mạn không dứt,
tự phụ thông minh hoặc vướng vào định kiến của khoa học hoặc là tín đồ thuần
thành của tôn giáo khác,... Hãy xem những bộ kinh Phật như: Kinh Trường a hàm,
Đại Bát Niết bàn, Nikaya, Mi tiên vấn đáp,... sẽ lập tức giật mình trí tuệ bát
nhã của đức Phật, trí tuệ cách đây hơn 2500 quá thâm diệu, bao nhiêu hào khí
kiêu mạn, tự phụ ngay đó tan thành tro bụi, tin sâu Phật pháp tự biết đã gần
đạo.
Còn những tín đồ tôn giáo khác cứ mượn pháp hành trì Phật
không yêu cầu bạn bỏ tôn giáo cũ quy y Tam bảo, cứ theo chánh pháp hành trì thì
không có lỗi.
Khi Phật tại thế, Người chẳng phải là đã thuyết pháp độ
sinh cho cả chúng sinh trong 3 cõi. Tôn giáo khác theo học chánh pháp đạt đạo
không ít. Việc quy y Phật, đối với Phật mà nói như bóng trong gương, như trăng
đáy nước, như dấu chim bay trên không,...
Đáng tiếc, người đời u mê ngộ nhận tâm Phật tạo ra đạo
Phật cách biệt thế gian. Nào hay vào cửa Phật là vào không môn. Không môn,
không đạo chính thật là chánh đạo.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét