Lòng người bạc ác
Thứ Bảy, 23 tháng 7, 2016
Vượt qua những kiếp trong cõi Địa ngục về một kiếp trước đó. Tôi là con của
một điền chủ giàu có. Tôi là Cậu Nhất, là quý công tử lắm bạc nhiều tiền và
ngang tàng bậc nhất. Tôi tiêu tiền như nước. Không có kỹ viện, quán rượu, nhà
trọ sang trọng nào mà không biết đến Cậu Nhất.
Sống đắm chìm trong hoang lạc, giàu có tôi không coi ai ra gì?
Không ít lần tôi cho người đánh gãy tay, gãy chân những người hầu bàn phục
vụ mà tôi không vừa ý. Có thế lực quan quyền bao che, tôi mặc sức tung hoành
không ít gia đình phải bỏ xứ đi khi động phạm phải tôi.
Hôm ấy là một buổi chiều cuối đông, tiết trời khá lạnh. Tôi mặc áo choàng
bằng lông con báo gấm tuyệt đẹp. Tôi đứng giữa khoảng sân rộng, trên tóc tôi
đầy những bông tuyết. Tôi đang dùng roi da hành hạ con người hầu, trên người
không còn một mảnh vải che thân. Mỗi đòn roi tôi đánh xuống bông tuyết trên
người tôi bay ra trắng xóa.
Mặc con người hầu quỳ lạy van xin, càng đánh tôi càng hung tợn hơn. Đánh
chán chê vì con người hầu chẳng còn đủ sức kêu la nữa. Tôi cho người kéo xác cô
hầu cột ở góc cây gần đó.
Tôi thấy “Tôi thật tàn nhẫn, ác độc”.
Lý do của việc hành hạ đó là cô người hầu đã không kịp châm thêm than củi
vào lò sưởi ấm. Những con hầu khác sợ hãi đã chuẩn bị một lò sưởi khác. Tôi vào
nhà, gia nhân đã chuẩn bị buổi tối đầy rượu thịt.
Trời trở lạnh thêm, tôi thấm mệt, nhấn nhá vài miếng thịt và uống hết hai
vò rượu. Tên gia nhân bạo miệng xin tha con người hầu.
Ầm! Mâm thức ăn đã bay xuống nền nhà. Tên gia nhân lạy tôi như tế sao, tôi
gằn giọng “Đứa nào dám thả con người hầu đó, tao sẽ móc mắt ra”.
Tôi bỏ vào nhà trong, mệt mỏi đánh một giấc tới sáng. Sáng ra, tôi mới biết
con người hầu đã chết. Hóa ra bị tôi dọa, đám gia nhân không dám nói cho cha
tôi. Đến khi biết chuyện, ông già cũng chẳng dám nói tôi câu gì. Bực dọc, tôi
sai gia nhân chuẩn bị tiệc rượu và đi mời đám bạn nhà giàu đến, kêu cả bọn ca
kỹ đến hát hầu.
Cả bọn ăn chơi đến khuya mỏi mệt thì lăn ra ngủ. Giữa đêm, tôi thấy ớn
lạnh. Mở mắt nhìn thấy trời lờ mờ, tiếng chó ăng ẳng vang lại từ xa, gió thổi
nghe xào xạc. Xa xa lờ mờ ẩn hiện những bóng người, tôi thấy rờn rợn nhớ lại
xác chết trắng bệch,...
Từ đó, về đêm tôi không còn được giấc ngủ ngon. Tính tình càng thêm cáu
gắt, tôi tiêu sài hoang phí hơn. Rượu thịt thừa mứa tôi cấm tiệt bọn người ở
ăn. Tôi thường nói “Đồ ăn dư thừa thời đổ cho chó ăn, dư thời đổ bỏ cấm tiệt
cho lũ vô tích sự ăn”.
Ông già mất sớm, mụ dì ghẻ thông đồng với quan lại địa phương bức hại đẩy
tôi ra đường. Uất ức đói rách, tôi đến nhà đám bạn chén tạc, chén thù ngày
trước bị chúng cho gia nhân xua đuổi.
Đói quá, tôi xin ăn cũng chẳng ai cho. Mọi người ghét bỏ xua đuổi, tôi ăn
lại cơm thừa của chó. Đêm đói lạnh ngủ ở ngoài hiên nhà người cũng bị đánh đập,
xua chó cắn đuổi. Tôi tháo chạy không may té xuống hố sâu gãy cả hai chân. Ngày
lăn lê xin ăn, đêm lần ra khu mồ mả ngủ.
Rồi một hôm, tôi phát điên dại không bao lâu thì chết.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét