Cung bậc yêu thương hận ghét
Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2016
Bạn đã cố tìm hiểu. Tôi ngại gì mà không bộc lộ hết bản ngã. Bạn sẽ không
phải suy diễn, ước đoán nữa. Tôi sẽ đưa những cung bậc yêu thương, hận ghét lên
đến cùng cực.
Có thật tôi có sức sống nội tâm sâu sắc, có tấm lòng yêu thương thánh
thiện, biết yêu thương người nghèo khổ neo đơn?
Tôi đã từng nói quyển sách có được là do những năm tháng trải nghiệm ngụp
lặn trong khổ đau cùng với ý thức xa lìa sự khổ và tôi đã mở rộng cái tôi hòa
vào tứ đại và không đại. Vì vậy những rung cảm, tình yêu thương tôi gửi đến
nhân loại chỉ là tình yêu thương của đất đá, cỏ cây vô tri.
Đã có người đọc xong quyển sách, tìm gặp tôi rồi thất vọng. Tôi bình thường
đến mức tầm thường.
Có người nói tôi là kẻ vong ân, phụ nghĩa “Vội quên cơm cha, áo mẹ, công
thầy”.
Không sai! Khi có người nói “Sự tồn tại của quyển sách sẽ ảnh hưởng đến
công việc làm ăn của người thân. Thậm chí họ phải mất cả mạng khi tôi gieo hận
thù trong lòng những kẻ cực đoan, quá khích”.
Tôi bình thản nói “Tôi không tìm thấy được lý do để người thân tôi không
chết”.
Bạn nhận ra tôi giả tạo, là một tên gian hùng.
Không sai! Tôi là một gian hùng đúng nghĩa. Trong khi, mọi người trên thế
giới đang sống trong thời bình, tôi lại thấy ở thời loạn. Tôi lập ra quỹ từ
thiện, ngôi nhà yêu thương nhằm trục lợi cá nhân. Tạo danh tiếng qua quyển sách
“Hãy là đường xưa mây trắng bay…”.
Nếu chẳng may việc trục lợi không thành thì tôi cũng có chút ít danh tiếng.
Với khả năng biến màu của con tắc kè hoa, sự gian xảo quỷ quyệt của loài chồn
cáo, tôi sẽ tìm đến dối lừa những cô gái sang giàu, cả tin. Xem ra phần đời còn
lại, tôi không cần lo lắng.
Tôi là kẻ bất tài vô dụng, không có bản lĩnh đương đầu với cuộc sống ngụy
tạo ra triết lý sống khỏa lấp sự yếu kém.
Nhớ lại có người trách tôi:
- Ông sống làm gì? Tiền không kiếm? Việc lập gia đình không lo? Công việc
thì không chịu ổn định? Trước bỏ thuốc lá, giờ bỏ rượu bia? Nay sống chỗ này,
mai chỗ kia, sống bám người này, người khác? Sống tự ti, không có lợi ích
gì? Đi chết đi.
Tôi thản nhiên:
- Chết cũng không được.
Người đó lại nói:
- Vậy sống làm gì?
Tôi trả lời:
- Không làm gì mà không gì không làm.
Ừ! Biết làm sao khác khi tôi là người chỉ tay năm ngón, nói mà không làm.
Tôi là gã điên, bị bệnh hoang tưởng. Bạn chưa nhận ra sự hoang tưởng đến
mức hoang đường của tôi. Nay tôi sẽ tiết lộ với bạn về sự thật hoang đường đó.
Khi dừng lặng mọi ý niệm, tôi lại có câu hỏi mới “Liệu có ai đến nhận lấy
trái tim, đôi mắt,…?”.
Tôi nhận ra rằng “Có không ít người cần nhưng sẽ khó thể đến lấy”. Họ vướng
phải những rào cản, những nguyên tắc trong cuộc sống - Vấn đề lương tâm, vấn đề
nhân đạo và dư luận.
Không chỉ riêng vấn đề tôi hiến tặng một phần cơ thể cho xã hội, việc tồn
tại hợp pháp của quỹ từ thiện và ngôi nhà “Nối lại những yêu thương” cũng cần
phải thông qua những thủ tục pháp lý trước khi được sự ủng hộ, chấp thuận của
xã hội.
Tất cả những việc tôi đang làm chỉ nhằm mục đích duy nhất. Điều tôi muốn
chuyển tải đến mọi người là khẳng định lại sự tồn tại của thế giới tâm linh.
Con người không phải chết là hết. Tùy theo duyên nghiệp nhân quả thiện ác mà
trôi lăn trong 3 cõi.
Chỉ khi nhận rõ sự thật này, con người mới có ý thức thay đổi hành vi sống.
Dứt trừ tham lam, sân hận, si mê, kiêu mạn, hoài nghi. Đến lúc đó, trái đất mới
lại phủ đầy màu xanh cỏ cây. Băng sẽ ngừng tan chảy. Biển cả sẽ dừng cơn thịnh
nộ. Động đất, núi lửa, sóng thần, dịch bệnh,… giảm thiểu. Cùng với sự hiểu biết
thương yêu, chiến tranh hận thù sẽ được xua tan khi công luận thế giới đồng
lòng lên tiếng.
Làm sao chứng minh những điều tôi viết là sự thật?
Việc biến mình thành kẻ thù của toàn nhân loại và chấp nhận cái chết cũng
chỉ là cách minh chứng cho những điều tôi viết là sự thật. Tôi vẫn an nhiên chờ
đợi bạn đến lấy trái tim, đôi mắt,... Tôi sẽ bình thản bước qua sinh tử nhằm
giúp bạn có chút ít niềm tin nhưng bạn đã không thể đến lấy. Vấn đề bỗng trở
nên bế tắc.
Nhân loại đã sống trong lầm lạc hàng ngàn năm. Trái đất đang đối mặt với sự
cuồng nộ của tự nhiên nhưng vẫn u mê sống trong chiến tranh và thù hận. Nhân
loại cũng nhận biết sẽ phải đối phó với sự biến đổi khí hậu toàn cầu. Nhưng lại
né tránh trách nhiệm, mê lầm không nhận ra kẻ thù thật sự của con người là lòng
tham dục.
Cùng với tâm ý tự phụ hiểu biết thông minh của nhân loại sẽ chinh phục được
tự nhiên. Nào hay chỉ là cậu bé yếu ớt trước sức mạnh của siêu nhiên.
Thêm vào đó, sự sai lầm khi dùng tri thức khoa học chối bỏ duy tâm. Chỉ cần
dừng lặng, suy nghĩ bạn dễ dàng nhận biết “Không có thế giới tâm linh, thế giới
vật chất đã không còn tồn tại đến ngày nay. Lòng tham của con người là không có
đáy. Không có thế giới tâm linh, có việc làm xấu ác nào con người không dám
làm. Tính nhân đạo, sự công bằng, bình đẳng, tình yêu thương trở nên nhỏ bé,
yếu đuối trước tham dục của nhân loại”.
Tôi lại nhận thấy “Chủ nghĩa duy vật chỉ chối bỏ chủ nghĩa duy tâm trong
khoảng thời gian ngắn, khoa học và tham dục đã đẩy con người đến rất gần vực
thẳm tuyệt diệt”.
Đã không còn nhiều thời gian để cứu lấy trái đất. Tôi phải nhanh chóng đánh
thức, làm thức tỉnh tri thức, nhận thức nhân loại trước khi sự sống quay về nơi
bắt đầu.
Tôi cũng biết dù có gào to lên những hiểu biết của mình. Nhân loại sẽ nhìn
tôi với ánh mắt thương hại và câu nói vô thưởng vô phạt “Tội nghiệp cho một gã
điên!”.
Tham dục, sự vội vã và vô cảm của số ít người sẽ biến những điều tôi nói
thành khoảng không vô nghĩa.
Sau cùng, tôi đã đưa ra quyết định “Tôi sẽ chứng minh cho sự thật này bằng
việc bước qua sinh tử. Tôi sẽ thực hiện một giấc ngủ sâu không trở lại. Hiển
nhiên là giấc ngủ này không có sự trợ giúp của khoa học - Những viên thuốc ngủ,
con dao, sợi dây,…”.
Đơn giản đó chỉ là giấc ngủ sâu và mãi mãi.
Tôi vẫn biết rằng “Đây chỉ là lối rẽ trên con đường chánh đạo giải thoát”.
Trong quá trình hành trì, đã có lúc tôi dường như nắm bắt được chiếc chìa khóa
này nhưng rõ biết là lối rẽ đã không nhặt lấy. Giờ tôi phải đi tìm lại.
Khi thực hiện việc bước qua sinh tử, tôi chỉ mong nhân loại thức tỉnh quay
về chánh đạo - Con đường của sự hiểu biết và thương yêu.
Nếu nhân loại vẫn mê lầm thì xem như tôi tự giải thoát, về thắp sáng Địa
ngục theo lời phát nguyện.
Tôi không thể sống tự tại, an lạc giả câm, điếc, đui mù nhìn loài người tự
hủy hoại.
Tôi nhận biết khi tôi ra đi sẽ không mang theo ý niệm kiêu hãnh, tự hào hay
tủi hổ.
Nhưng người ở lại sẽ phân biệt cái chết của tôi là hy sinh hay bỏ mạng, là
vinh quang hay tủi nhục, là dại hay khôn?
Sẽ có người nhỏ lệ tiếc thương. Tôi trân trọng nhưng không thừa nhận. Với
tôi những giọt nước mắt đó giống như “Mèo khóc chuột”; Vì những giọt nước mắt
không làm tôi sống lại.
Ngược lại, những giọt nước mắt sẽ làm những người quí mến tôi thêm tiều
tụy, khổ đau. Tôi muốn họ giữ lại và để những giọt nước mắt vỡ òa hạnh phúc khi
chiến tranh, thù hận bị đẩy lùi. Khi tình yêu thương chân thật sống mãi với
thời gian.
Tôi đã đến trong tình yêu thương của loài người, tôi sẽ ra đi không chất
chứa niềm thù hận. Nếu… hãy để những người thù ghét, mê lầm đến lấy mạng tôi
được bình yên, tự do thoát đi. Họ đã giúp tôi bình thản bước qua sinh tử. Giúp
bạn tin vào sự thật bị lãng quên, bạn tìm lại được tình yêu thương chân thật.
Khi biết tôi có ý định “Tự chết”, có vài người hỏi “Tôi có quay lại không?”.
Tôi biết tôi là ai, đang làm gì?
Đức Đạt Lai Lạt Ma sau nhiều lần tái sinh đã nhận ra - Dù có tái sinh 1.000
kiếp cũng không thể đưa những chúng sinh mê lầm, cố chấp về cõi tịch diệt. Việc
làm đã xong. Đức Đạt Lai Lạt Ma không quay trở lại.
Tôi cũng hiểu rằng dù Phật Thích Ca có quay lại nhập thế. Với những con
người tự phụ hiểu biết, thông minh, Đức Phật cũng gặp không ít khó khăn trong
việc hành đạo, thuyết pháp độ sinh.
Trí hiểu biết cạn cợt của tôi có là gì, quay lại không nhiều ý nghĩa.
Nhiều người xem sách lại trách tôi “Nói lời gian trá”. Miệng nói đã phá ngã
nhưng mỗi câu từ trong sách thể hiện cái tôi, cái bản ngã không hề nhỏ. Tôi mở
miệng là chê bai, mắng người.
Thật đáng khinh!
Quả thật, lòng người khó dò. Tôi phá kiến chấp, định kiến này thì người đời
lại chấp trước việc khác. Cứ nghĩ những câu từ ở chương IX sẽ khiến người đời
dẹp bỏ tâm phân biệt. Thấy những điều tôi trình bày tương hợp thì áp dụng,
không hợp lý thì quên bỏ đi. Nhưng người đời lại không khỏi vướng mắc.
Tôi thừa nhận những gì viết trong sách liên quan đến tôi thì thể hiện cái
tôi. Phần này khó thể lược bỏ vì bối cảnh thân thế tôi là nguyên nhân có quyển
sách.
Lược bỏ thì mọi người lại đi tìm hiểu tôi là ai?
Còn nhận định về cuộc sống, xã hội, kinh tế, chính trị, khoa học, tôn
giáo,… trong quyển sách cũng thể hiện cái ngã. Nhưng đó là đại ngã, trong cái
ngã đó có cả bạn. Như tôi đã nói đã phá tan cái ngã hòa vào đại ngã - Tứ đại và
không đại. Nhân loại và vạn vật đều hiện diện cả trong đại ngã đó.
Những nhận định trong quyển sách mà bạn thấy đúng đắn thì đó chính là nhận
định của chính bạn. Nào phải của riêng tôi.
Vậy sao bạn cứ chấp chặt cái tôi của Vô Ưu quá lớn?
Việc chấp trước này khiến bạn thêm mê lầm, không có lợi khi thấy việc đúng
mà lại không theo, chấp nhận sống trong mê lầm. Bạn lại chấp trước “Tôi viết
những chuyện bạn đã biết thì có đáng không?”.
Không sai! Tôi nói những chuyện bạn đã biết. Nhưng mỗi người lại nhìn ở một
góc nhìn, một khía cạnh khác nhau.
Hơn nữa, mọi người quá bận rộn cho cuộc sống, không ai chú ý. Cũng không ai
nói rõ ra dẫn đến nhân loại đắm chìm trong lầm lạc. Tôi chỉ giúp nhân loại hệ
thống lại. Tôi cũng khẳng định lại một vấn đề mà nhân loại hoài nghi, không rõ
biết “Con người chết đi là bắt đầu cho một sự sống mới. Con người không là một
cái máy vô tri. Ngoài phần vật chất con người còn phần ý thức, tâm ý. Khi chết
phần vật chất tàn hoại. Phần ý thức, tâm ý sẽ mất hay đi về đâu?”.
Vô Ưu là ai?
Bạn cứ chấp chặt cái tôi Vô Ưu quá lớn.
Liệu bạn có rõ biết Vô Ưu là ai?
Hơn nữa, bạn biết rõ tôi thì đã sao? Tôi không phải là Vô Ưu. Bởi lẽ, 33
năm trước có một đứa bé ra đời được đặt tên là Anh Tuấn. Rồi 33 năm sau, người
thanh niên tên Tuấn đó viết quyển sách “Hãy là đường xưa mây trắng bay…” với
bút danh Vô Ưu. Nhưng Anh Tuấn, Vô Ưu thật không phải là tôi. Đó chỉ là những
danh xưng để phân biệt tôi với cái bàn, cái ghế, con chó, con mèo,…
Và 33 năm tiếp theo hoặc chỉ 3 năm nữa,… Khi tôi không còn, xác thân tôi
được mang đi hỏa táng thì cái gì gọi là tôi, là Anh Tuấn, là Vô Ưu.
Ngay cả thời khắc hiện tại, tay chân, mắt mũi, tim óc,… xác thân của tôi là
Vô Ưu?
Hiển nhiên là không phải vì nếu tách rời thần thức thì thân xác tôi chỉ là
một khối thịt lạnh lẽo.
Vậy tâm tôi là Vô Ưu?
Nếu tách rời xác thân, tâm tôi chẳng thể viết sách được.
Vậy Vô Ưu là ai?
Vô Ưu chỉ là một trạng thái tĩnh lặng, an lạc, tự tại mà tôi có được khi có
những hiểu biết, những tỏ ngộ về cuộc sống. Nhờ sự hiểu biết đó tôi dần thoát
ra khỏi những u mê của một con người thiếu hiểu biết. Thoát ra tham đắm, sân
hận, si mê, hoài nghi và kiêu mạn. Lấy bút danh Vô Ưu là tôi những mong mọi
người sớm đạt được trạng thái vô ưu, thoát khỏi những phiền muộn, lo toan và
đau khổ. Nếu bạn đạt được tâm thái vô ưu thì bạn chính là Vô Ưu.
Nhưng cái tên Vô Ưu vốn chỉ là giả danh, mượn ngôn từ để gọi, vì thực sự
trạng thái vô ưu vốn dĩ có trước ngôn ngữ, loài người. Thật vậy thời gian,
không gian và vạn vật khi không áp đặt trong tâm ý, trong nhận thức của loài
người thì chúng vẫn tĩnh lặng, an lạc, tự tại đấy thôi.
Bạn đừng vội khởi nghĩ “Vậy khi con người đạt được sự vô ưu thì có khác gì
gỗ, đá,… vật vô tri?”.
Thời gian, không gian và vạn vật luôn vận động, luôn tiến hóa và phát
triển. Con người cũng được phát sinh, hình thành và sự hiểu biết ngày một cao
hơn cũng có được từ trong sự dường như tĩnh lặng của không gian, thời gian và
vạn vật.
Tôi đã giữ lòng mình tĩnh lặng cho đến khi đạt đóa vô ưu thì sự hiểu biết
của tôi không ngừng khai mở. Những sự hiểu biết lợi lạc này không dễ học hỏi
bên ngoài mà có được và tâm thái an vui, hỷ lạc là trạng thái mong muốn của bất
kỳ ai.
Nói thêm về sự dường như tĩnh lặng của vạn vật và sự thiếu hiểu biết về quy
luật tự nhiên của tri thức khoa học. Sự dường như tĩnh lặng của vạn vật luôn có
sự vận động. Sự vận động này tuân thủ theo những quy luật tự nhiên, theo đạo
nên sự phát triển rất bền vững và ổn định.
Loài người ra đời, ban đầu sống tùy thuận theo đạo, theo tự nhiên. Học hỏi
tự nhiên, loài người phát triển, tiến bộ. Cho đến khi cái tôi trong con người
lớn dần. Sự phân biệt của con người ngày một rạch ròi, rõ ràng hơn. Sự hiểu
biết của con người được nhân loại thừa nhận bằng một tên gọi hoa mĩ - Khoa học.
Khi đó, cái tôi của con người đã vội quên khoa học chỉ là một cậu học trò nhỏ
của thế giới tự nhiên. Tự phụ tri thức khoa học, con người sinh tâm cao ngạo.
Cùng với lòng tham không đáy, con người những mong cải tạo tự nhiên khiến thiên
nhiên quy phục, phục vụ loài người. Nhưng do hiểu biết của con người còn non
kém, không lường trước được hậu quả đã phá hủy sự cân bằng của tự nhiên, sự ổn
định nội tại của trái đất - Làm việc trái đạo, phản tự nhiên. Tự khắc rơi vào
quy luật phản phục của đạo, vạn vật sẽ quay về nơi bắt đầu.
Tuy loài người và vạn vật sẽ diệt vong nhưng vật chất thì vẫn trường cửu.
Và …sự sống lại bắt đầu từ những cấu tạo nhỏ bé đặc trưng cho sự sống.
Bạn lại nhận định những vấn đề tôi trình bày là tư tưởng, lý thuyết, triết
lý nhưng đã không nhận ra nền tảng của triết lý, lý thuyết là thực tế. Vì không
sống với cái thực tế nên lầm lạc nhận định là lý thuyết, triết lý. Bạn đã biến
thực tế thành nguồn tri thức, triết lý sâu xa. Bản thân lại sống trong hời hợt,
mê lầm.
Bạn cho rằng việc trình bày nội dung quyển sách lầm lộn, đời đạo đan xen.
Lại chẳng nhận biết đạo dung chứa đời. Tách rời đời và đạo chính là sai lầm của
nhân loại. Tôi đang cố hợp nhất lại để nhân loại thoát khỏi mê lầm. Đạo là tự
nhiên, có sự vật hiện tượng nào không tồn tại trong đạo.
Khái niệm đời của nhân loại hiện nay phần lớn mắc sai lầm “Đời chỉ là cuộc
sống của nhân loại”.
Thực tế đời mang nghĩa rất rộng - Đời là sự sống, sự tồn tại của vạn vật có
vũ trụ. Vì sai lầm trong nhận định, nhân loại đã tách rời đời và đạo. Sai lầm
này khiến con người làm việc trái đạo, không hợp lẽ tự nhiên. Cái giá phải trả
là đang biến đổi trái đất trở thành một hành tinh chết.
Một số khác lại quan
tâm đến việc tôi có chứng đạo hay không?
Nếu chứng đạo tôi
phải thị hiện được thần thông; Hoặc là khi tôi chết mang đi hỏa thiêu phải thu
được về xá lợi.
Về thần thông, tôi
sẽ thị hiện bằng việc rút tiền của ở khắp mọi nơi quay về và sau đó lại trả về
cho thiên hạ. Là một người hiểu biết bạn sẽ nhận ra “Tôi hoàn toàn có khả năng
làm được”.
Tuy nhiên, pháp Phật
cao tột không phải ở vật chất, của cải mà là ở bố thí pháp - Là sự xóa tan đau
khổ trong lòng con người, giúp con người sống an lạc, tự tại, là sự giác ngộ,
giải thoát hoàn toàn.
Về xá lợi, bạn đã
rơi vào rừng kiến chấp. Người học Phật không phải là người đi vo xương cốt
thành xá lợi mà là đi tìm sự an lạc, giải thoát trong tự tâm.
Bạn chờ đợi tôi
chết?
Mạng người trong hơi
thở. Tôi - bạn, ai sẽ chết trước ai?
Nếu bạn cứ ôm lòng
chấp trước, xem ra bạn đã uổng phí một đời. Bạn nên nhận thức rõ con đường bạn
đi “Bạn đi tìm sự an lạc, giác ngộ, giải thoát hay đi dò tìm người chứng đạo?”.
Nhân việc bạn có ý
định dò tìm xá lợi từ xác thân tôi, tôi cũng có lời nhắn gửi:
Nếu bạn muốn
tìm kiếm xá lợi thì hãy tự tìm lấy. Tôi sẽ chỉ cho bạn cách có xá lợi. Bạn hãy
siêng năng thiền tọa ở tư thế kiết già. Lâu ngày dài tháng hành trì, bạn sẽ tạo
được những viên xá lợi. Khi chết bạn hãy nhờ mọi người dùng than củi để hỏa
thiêu. Không chỉ có thế. Mai này, có ai hỏi tôi những con đường trong 6 nẻo -
Trời, Người, Atula, Súc sinh, Ngạ quỷ và Địa ngục. Tôi sẽ chỉ đường cho họ đi.
Nếu bạn hỏi về Thiên đàng, tôi hướng dẫn bạn lên Thiên đàng; Bạn hỏi về Địa
ngục, tôi sẽ chỉ bày cách bạn xuống Địa ngục,...
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét