Một vầng mây xám trên nền trời xanh
Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015
II. Một vầng
mây xám trên nền trời xanh.
Đến năm tôi 12
tuổi, việc nuôi 7 người con ăn học đã trở nên khó khăn hơn. Năm đó, anh Hai vào
đại học. Vì sợ không đủ sức lo cho anh, ba tôi dự định cho tôi và anh Tư nghỉ
học.
Buồn cười thay!
Khi đó tôi mới nhận ra gia đình mình nghèo khó. Rồi mọi việc cũng ổn, tôi và
anh Tư vẫn được tiếp tục học.
Đáng buồn,
người đời lầm lạc, tuổi thơ tôi cũng lầm lạc, nghèo thường đi kèm với hèn. Mang
nỗi mặc cảm này, tôi tự khoác lên mình một vỏ ốc mặc cảm xấu xí. May mắn cho
tôi, sức học không tệ, chẳng mấy chốc tôi cũng tốt nghiệp lớp 12.
Sự khó khăn
trong gia đình cũng lớn thêm thể hiện là sự cãi vã ngày một nhiều. Sự ấm êm
dường như xa mất. Ba tôi uống rượu, hút thuốc nhiều thêm. Tôi đã bỏ thi đại học
năm đó những mong có thể kiếm công việc nhằm phụ giúp gia đình.
Đáng tiếc, một
thanh niên mới học hết lớp 12, chưa được ít nhiều va chạm cuộc sống, tôi thì có
thể làm được gì?
Chính ngay
trong thời điểm này, anh Tư lại bỏ dở
việc học ở trường trung cấp. Hiển nhiên, ba tôi không vừa ý, sóng gió lại nổi
lên. Chán nản, tôi dại dột nghĩ mình là gánh nặng của gia đình, chỉ mong có thể
chết đi để giảm bớt áp lực cuộc sống cho những người thân.
Chắc hẳn bạn sẽ
cười chê - Tôi là người không có nghị lực sống.
Bạn nghĩ sao?
Một đứa trẻ lớn
lên không tự đi trên đôi chân của mình, dựa dẫm vào sự nâng đỡ của ba mẹ; sách
vở nhà trường thì tô hồng cuộc sống. Đến khi đứa bé đó vừa có ý định bước vào
đời thì sóng gió lại nổi lên, mây xám giăng đầy lối.
Đứa bé đó có
thể làm gì?
Khi ấy, có lẽ
tôi vẫn chỉ là đứa bé, chỉ có lớn mà không có khôn.
Nếu cái chết
đến với tôi dễ thế thì sẽ không có quyển sách này. Tôi vẫn sống. Năm sau, tôi
vào đại học. Tôi đã thi vào trường đại học rất xa nhà những mong bỏ lại những
muộn phiền sau lưng. Nhưng đó là gia đình tôi, nên sự trốn tránh không giúp tôi
thoát khỏi những lo buồn trong cuộc sống.
Rồi anh Hai tôi
cũng ra trường. Đáng tiếc! Thay vì đi làm với chuyên môn đã học, anh lại về nhà
với mong muốn vực dậy kinh tế gia đình từ miếng đất của ông bà, rồi thì vay vốn
làm ăn. Nhưng trời không chiều lòng người, làm ăn thất bại, kéo theo là một hệ
lụy gia đình - ba và anh Hai bất hòa. Mẹ tôi không tìm được cách hóa giải.
Những người em tôi cũng như tôi ngỡ cuộc sống màu hồng, đã hoảng loạn, hoang
mang - 2 gánh nặng, 3 gánh nặng, 4 gánh nặng,... Chúng cũng chỉ muốn được đi chết
cho rảnh nợ. Anh Hai tôi cũng gia trưởng không kém gì ba, anh đâu biết rằng các
em mình đang suy sụp. Tôi vẫn phải học trong bối cảnh đó.
Có thể bạn sẽ
lại chê trách - Một gia đình điên loạn. Đúng và thật đã có một gia đình điên
loạn như thế. Đó là một gia đình được xây dựng trên cơ sở gia trưởng độc tài và
không hiểu thời cuộc. Cũng chẳng có ai chết nhưng các em tôi phần lớn chán nản
muốn bỏ học.
Đầu năm 2003,
tôi tốt nghiệp ra trường, nhanh chóng kiếm việc làm, ước mong sớm cứu vãn tình
thế. Một mặt hỗ trợ vốn cho anh Hai. Một mặt khuyên giải mọi người và động viên
các em tôi tiếp tục học.
Kết quả thì
sao?
Tôi là đứa con
thứ Năm, với quan niệm của ba và anh Hai - “Trứng thì làm sao khôn hơn vịt”.
Những lời khuyên giải của tôi có khác nào “Gãi ngứa ngoài giày”. Anh Hai càng
làm càng thất bại chỉ vì cố chấp không nghe lời khuyên giải của ai.
Mối quan hệ
giữa ba và anh Hai càng rạn nứt nghiêm trọng. Những lời nói nặng nhẹ tăng dần.
Đến bây giờ, anh Hai đã bỏ nhà đi. Có lẽ hận thù trong lòng của hai trụ cột ở
gia đình tôi chỉ mất đi khi một trong hai người chết và người còn lại sẽ đau
khổ, hối hận cùng với những tháng ngày về sau. Tôi biết tình thương yêu trong
lòng họ vẫn còn nhưng hờn giận, oán thù đã che mờ lý trí.
Những cố gắng
của tôi thất bại. Cố gắng lắm tôi mới giúp được hai người em trai tốt nghiệp ra
trường nhưng tôi đã không giúp được chúng có định hướng tốt trong cuộc sống.
Chúng vẫn bước những bước chông chênh vì muốn giúp gia đình cũng không biết bắt
đầu từ đâu nữa. Hai đứa em gái bỏ dở việc học, đã đi làm nhưng cũng không định
hướng được “Làm để làm gì?”.
Ôi! Những trang
sách hồng. Những bước đi được nâng đỡ bằng bàn tay, đôi chân người khác. Sự gia
trưởng đã làm đổ vỡ gia đình tôi,...
Tôi đã sống
trong một gia đình như thế. Ba mẹ và anh em tôi không có tiếng nói chung. Sự
khác nhau về nhận thức của hai thế hệ, chúng tôi lầm lũi sống.
Sống mà không
biết cha mẹ nghĩ gì?
Muốn tốt cho
người nhưng không hiểu nhau càng làm cho người khổ đau thêm. Gia đình không hòa
thuận, êm ấm khiến tôi và các em không dám nghĩ đến việc lập gia đình. Và lại
một câu hỏi khác được đặt ra: “Sống để làm gì?”.
Tôi thật không
biết sống để làm gì?
Cuối cùng, tôi
suy tính - tôi sẽ sống cho đến khi ba mẹ trăm tuổi rồi cũng ra đi. Có thể vào
chùa hay bỏ đi đến một nơi xa xăm nào đó. Sẽ không có việc lập gia đình vì gia
đình khiến tôi có nhiều khổ đau. Có lẽ ba mẹ không thể hiểu được những suy nghĩ
của tôi và những người em. Thế nên, những lo nghĩ của họ trở nên vu vơ.
Cần phải nói
thêm rằng cho đến trước ngày 27/12/2010, số lần tôi muốn chết không dưới 20 lần
nhưng vẫn không chết được. Người ta có thể không sợ chết nhưng lại sợ đau.
Sau ngày
27/12/2010, tôi đã trả lời được câu hỏi “Cuộc sống cần tôi hay tôi cần cuộc
sống?”. Tôi sẽ không tự tìm đến cái chết vô ích nữa. Hay nói đúng hơn là tôi sẽ
phải chết nhưng cái chết của tôi sẽ đem lại nhiều điều lợi ích cho mọi người.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét