Mối họa cõi Trời - Làm nhà sư chết phải nuốt than hồng ...
Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016
Những kiếp được sinh lên cõi Trời thật là mối họa trên bước đường tìm đạo
của tôi. Ở nơi đó, thật là xứ sở thần tiên, trên người mặc toàn gấm lụa, châu
ngọc, của báu muôn màu. Chúng thần tiên người nào cũng rực rỡ. Thức ăn cũng
muôn màu, muôn vị. Tiếng đàn ca vang lừng thánh thót tươi vui. Nhưng cũng có
những vị thần tiên hình hài kém sắc, thần lực mất dần rồi tan mất. Mạng căn
hết, phước báo không còn những vị thần tiên lại trôi lăn trong sinh tử.
Nguyên do của việc chúng sinh trồi lên, tụt xuống trong 3 cõi.
Nguyên nhân là do khi chết thần thức rút ra khỏi xác thân đau khổ rất nhiều
dẫn đến mê mờ thần trí, những chuyện tốt xấu trong nhiều kiếp đan xen, lầm lộn.
Nếu hiện kiếp, chúng sinh đó sống theo thiện nghiệp thì việc thần thức rút
ra khỏi xác thân có phần nhẹ nhàng nên thần trí còn tỉnh táo biết chọn đường
tốt mà thọ sinh.
Hiện kiếp, chúng sinh nào sống buông lung tánh ý, làm việc xấu ác, ti tiện.
Khi chết, thần thức thoát ra khỏi xác thân thật đau khổ vô cùng nên nỗi mê
loạn, cuồng chạy đa phần rơi vào 3 đường dữ.
Phần còn lại không thiện, không ác, khi chết thọ sinh nếu may mắn gặp niệm
tốt thì sinh lên cõi Trời, cõi A tu la hoặc trong loài Người tùy phước báo đời
trước mà thọ lãnh những nghiệp nhân giàu có hay nghèo khó rồi tiếp tục tạo tác,
luân chuyển. Khi xui rủi gặp niệm xấu ác rơi vào 3 đường dữ chịu đời thống khổ.
Nhớ lại có kiếp làm nhà sư. Gặp năm binh đao loạn lạc. Lúc đó, tôi là một
đứa bé mồ côi. May nhờ được một nhà sư mang về cho làm chú tiểu ôn tụng kinh
kệ. Nhờ vậy mà tôi không bị đói khát. Năm tháng trôi qua, cuộc sống an bình trở
lại. Sư phụ lớn tuổi qua đời. Tôi bấy giờ cũng là một nhà sư được trọng vọng.
Nhìn thấy chùa xiêu vẹo, mái chùa hư đổ. Người dân trong làng mang gỗ ngói
đến sửa sang lại khá khang trang.
Vui mừng có chùa mới, lại hết lo sợ chiến tranh, tôi lấy kinh ra trì tụng.
Đang đọc tụng, tôi lại phân tâm khởi nghĩ “Nhờ mấy quyển kinh sách này mà một
đời không sợ đói no, lại còn được người đời trọng vọng”.
Vì niệm này dấy lên mà ngay kiếp liền kề, tôi phải vào Địa ngục nuốt than
hồng.
Có một kiếp nọ, tôi là con một gia đình khá giả. Được cha mẹ cho ăn học đến
nơi đến chốn, tôi khá thông minh, được bạn bè nể trọng. Đi đâu chơi, bọn chúng
cũng chèo kéo tôi đi cùng.
Trong làng, có cái chùa cổ, có cây đa rất to bọn chúng tôi thường tụ tập
leo trèo ở đó. Có ông sư rất hiền lành
tốt bụng vẫn cho bọn chúng tôi bánh trái và răn dạy. Không hiểu sao tôi rất
thích nghe ông tụng kinh và học hỏi giáo lý. Tôi muốn vào chùa, ba mẹ đã không
cho còn dời nhà đi nơi khác.
Khi lớn, tôi bị buộc lấy vợ và có được một bầy con. Ba mẹ lần lượt qua đời.
Thấy cuộc sống giả tạm, ngắn ngủi nhớ đến nhà sư tôi đi tìm mua kinh sách về
xem, lĩnh hội được không ít.
Sau đó, tôi tìm đến những ngôi chùa lân cận để học hỏi, tranh biện giáo lý.
Những nhà sư không làm thỏa mãn kiến giải của tôi. Tôi nhận định “Những nhà sư
chẳng biết gì về đạo pháp”.
Một thời gian dài, tôi tìm hiểu thêm giáo lý. Khi thấy đã thông suốt, tôi
quyết định vào đời độ người.
Nhìn thấy vợ con sống xa hoa, hoang phí, không chịu tu học. Tôi đuổi cả ra
đường, cho họ biết thế nào là đau khổ để họ sớm quay về nương tựa Phật.
Tôi lại thấy những cô gái làng chơi sống lầm lũi trong đêm. Những tưởng họ
sống trong đau khổ, dễ độ nên tìm đến cứu vớt cuộc đời họ.
Ngộ nhận được Phật lực gia hộ, tôi đã thọ dụng và cố khuyên giải họ. Kết
quả vì tôi không thực sự có thần thông, đi lầm đường rẽ nên nỗi tinh lực suy,
khí lực cạn, hỏa khí vượng đốt cháy tim gan, đau không kể siết.
Thật là u mê, lầm lạc! Tôi không độ được người còn hại mình phải mất mạng.
Tôi lại ngộ nhận đạt đạo, u mê thị hiện nỗi khổ già bệnh chết, hiển bày Địa
ngục. Chết không người thân. Uổng phí tu học, một đời lầm lạc.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét