Bài ca Tỉnh Mộng Vô Thường (25 - 11 - 2012)
Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015
Ngày này năm ấy, ta hồn nhiên làm gió bên trời
Phiêu du tháng ngày, lời gió hát ru êm
Ngày này năm ấy, ta lặng im làm cát trên đồi
Mặc dấu chân người cày nát cát hoang sơ
Ngày này năm ấy, ta bình yên làm nắng hanh vàng
Sưởi ấm đường trần, tình nắng cứ mênh mang
Ngày này năm ấy, ta rong chơi làm sóng xô bờ
Xóa dấu chân người rồi sóng lại xa khơi
Tháng năm trôi, ta thong dong bên đời mãi mãi
Không muộn phiền, không giận dỗi yêu đương
Đến một hôm, sóng dại khờ lên bãi
Chiều hạ vàng, ta quên lối ra khơi
Dấu chân ai giữ lại tình con sóng
Ta vụng về yêu, rời biển tự bao giờ?
Gom góp nhớ thương, đong đầy tình khôn lớn
Nuôi hình hài từ cát, nắng, gió, sóng khơi,…
Đến một hôm, ta trở thành người yêu biển
Yêu vết chân trần, người bỏ lại chiều đông
Tình yêu đó vụng về và nông nổi…
Ta hồn nhiên đánh mất nét vô ưu
Rồi từ đó, biển nhấp nhô từng con sóng
Muộn phiền dâng phủ kín kiếp đọa đày
Tháng năm ơi! Ta lần hồi xuôi ngược
Đi mãi ngàn năm, tìm lại nét vô ưu
Đến một hôm, ta thẩn thờ bên biển
Nhặt lá rơi, lòng buồn bã đến vô cùng
Ta nông nổi trầm mình nơi biển vắng
Hồn đê mê nghe câu hát của người say
Lá thu rơi hay vô thường trôi mãi,…
Yêu thương xưa, đau khổ, mộng cuồng si,…
Tỉnh giấc chiêm bao, ta mỉm cười khe khẽ
Nghe gió đông về, ta trả lại đời cả mùa xuân
Thế nhân ơi! Ta trở về vô thủy
Là cát vàng, là nắng gió, sóng khơi,…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét