Trung Hoa còn mãi một tình yêu
Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015
- Thay lời dẫn -
Hãy Chân Thành Mà Sống!
Tín Lăng Quân Ngụy Vô Kỵ là người hoàng tộc. Tín Lăng
Quân vốn là người có tâm hồn cao khiết, nhân hậu, bản tính thích chiêu hiền đãi
sĩ, không phân biệt giàu nghèo, sang hèn, thường lấy lễ để giao tiếp với kẻ sĩ.
Nước Ngụy có kẻ ẩn sĩ tên là Hầu Doanh, tuổi đã 70,
nhà nghèo, làm nghề giữ cửa thành Di Môn ở Đại Lương. Ngụy công tử nghe tiếng,
tìm đến kính cẩn kết giao. Lòng Ngụy công tử chí thành khiến Hầu Doanh không
thể chối từ. Hầu Doanh giới thiệu với Ngụy công tử một người mổ heo ở chợ, tên
là Chu Hợi. Ngụy công tử vẫn thành tâm lui tới thăm viếng Chu Hợi. Hợi chưa
từng đáp lễ, Ngụy công tử không vì thế mà có ý phiền.
Ngày kia, nhà Ngụy công tử có đặt tiệc mời các tân
khách. Công tử tự mình đánh xe mời Hầu Doanh, rồi vào chợ đón Chu Hợi. Giữa buổi
tiệc đông đảo mọi người cao quý, hoàng thân, quốc thích, tể tướng, đại phu,
tướng quân, phu nhân, công nương, danh gia, vọng tộc,... Ngụy công tử vẫn xem
Hầu Doanh và Chu Hợi là thượng khách. Nhiều người thấy vậy rủa thầm Hầu Doanh
và Chu Hợi.
Bấy giờ, nước Tần sai đại tướng Vương Hạt đem quân vây
kín thành Hàm Đan của nước Triệu, công phá thành suốt ngày đêm. Tướng quốc của
Triệu là Bình Nguyên Quân Triệu Thắng trong lòng bấn loạn, có ý đầu hàng.
Dù vậy, do trước đây Triệu Thắng có giao tình với Tín
Lăng Quân Ngụy Vô Kỵ, lại quen biết với vua Ngụy là An Ly Vương. Triệu Thắng bèn
sai sứ giả sang nước Ngụy mượn quân. Vua Ngụy sai tướng Tấn Bỉ đem 10 vạn quân
sang cứu nước Triệu. Vua Tần sợ “lưỡng đầu thọ địch” nên vội tung tin:
- Nước nào cứu nước Triệu ta sẽ diệt nước đó.
Ngụy Vương nghe vậy cả sợ, liền ra lệnh cho tướng Tấn
Bỉ án binh bất động ở Nghiệp Hạ. Còn Tín Lăng Quân Ngụy Vô Kỵ vốn có mối giao
tình đậm sâu với Bình Nguyên Quân nên ông nhiều lần vào triều, cố thuyết phục
vua Ngụy tiến quân, cứu Triệu. Vua Ngụy kiên quyết từ chối.
Tín Lăng Quân rất đau lòng mà không biết làm cách nào
để giúp Bình Nguyên Quân Triệu Thắng, liền hỏi đám thực khách:
- Các vị có cùng ta mà đi cứu nước Triệu không?
Cả ngàn tân khách đều hưởng ứng lời hiệu triệu của Tín
Lăng Quân. Tín Lăng Quân Ngụy Vô Kỵ liền dẫn đám thực khách đi đến cổng thành Di
Môn, ghé thăm Hầu Doanh, Hầu Doanh nghe rõ sự tình chỉ nói:
- Chúc công tử thành công! Doanh này già rồi không
theo công tử được.
Thấy Hầu Doanh không nói gì thêm, Tín Lăng Quân từ giã
ra đi, lòng buồn vẩn vơ. Đi được mấy dặm, Tín Lăng Quân chợt nghĩ ra điều gì
đó, bèn quay lại nơi cửa thành Di Môn thì đã thấy Hầu Doanh đứng trước cửa chờ
đợi. Hầu Doanh mỉm cười nói:
- Tôi đoán công tử thế nào cũng trở lại.
Tín Lăng Quân hỏi:
- Sao tiên sinh nói vậy?
Hầu Doanh nói:
- Công tử đãi Doanh này không tệ bạc. Giờ công tử vào
nơi hung hiểm mà Doanh này không góp một kế sách gì, tất công tử có ý giận thế nên
sẽ trở lại hỏi cho ra lẽ.
Tín Lăng Quân Ngụy Vô Kỵ nói:
- Tôi ngờ rằng tiếp đãi tiên sinh có điều chi sơ sót
nên tiên sinh mới giận mà ghét bỏ. Vì thế tôi quay lại hỏi cho rõ.
Hầu Doanh nói:
- Công tử nuôi gần 3000 tân khách đã ngoài chục năm
rồi thế mà không có vị nào nghĩ ra diệu kế. Công tử và đám tân khách liều mạng
xông vào doanh trại quân Tần có khác nào “Ném thịt cho hổ đói”? Nếu có binh phù
trong tay phải chăng công tử sẽ thống lãnh được đại quân của nước Ngụy? Việc xuất
đại binh diệt quân Tần, cứu nước Triệu há không dễ dàng hơn? Có phải trước đây
công tử có ơn với Vương phi Như Cơ không?
Tín Lăng Quân chợt nhớ ra, liền quay về thành, gặp
Vương phi Như Cơ, Ngụy Vô Kỵ nhờ Vương phi lấy trộm binh phù rồi trở lại gặp
Hầu Doanh. Hầu Doanh lại nói:
- Tướng ở ngoài mặt trận có thể không tuân theo lệnh
vua. Công tử phải mời theo Chu Hợi.
Tín Lăng Quân cùng Hầu Doanh đến gặp Chu Hợi. Chu Hợi
nói:
- Tôi là đứa mổ heo ở chợ, thân phận hèn hạ. Bấy lâu,
Hợi tôi đội ơn công tử chiếu cố. Sở dĩ Hợi tôi không nói lời ơn nghĩa vụn vặt
là đợi đến những lúc như thế này.
Hầu Doanh nói:
- Binh hung, chiến nguy. Doanh này đã già không đi
cùng công tử được. Tuy nhiên, tôi xin cam đoan công tử sẽ thành công trở về,
bằng ngược lại Doanh xin lấy cái chết để tạ tội.
Ba người bạn từ biệt nhau. Tín Lăng Quân đến Nghiệp Hạ
cùng với Chu Hợi vào yết kiến lão tướng Tấn Bỉ.
Tín Lăng Quân Ngụy Vô Kỵ nói:
- Đại vương thấy lão tướng quân mấy mươi năm “Dầm
sương, dãi gió” cực nhọc về binh nghiệp. Nay, sai Vô Kỵ đến cầm quân thay cho
lão tướng.
Nói rồi đưa binh phù ra, hai bên so thấy ăn khớp.
Nhưng tướng Tấn Bỉ nói:
- Làm tướng ngoài mặt trận có lúc vì tình thế mà không
tuân theo mệnh vua. Tuy rằng công tử có binh phù nhưng hãy chờ ít hôm, tôi làm
văn thư và cho người về triều xác nhận.
Tín Lăng Quân nói:
- Cứu binh như cứu lửa. Thành Hàm Đan khắc khoải từng
giây phút, lẽ nào phải chờ thư đi, tin lại.
Ngay lúc đó, Chu Hợi hét lớn:
- Nguyên soái không tuân theo mệnh vua, ý muốn làm
phản chăng?
Nói rồi, Chu Hợi lấy chùy sắt đập tướng Tấn Bỉ chết
ngay lập tức. Tín Lăng Quân cùng Chu Hợi đoạt lấy binh quyền, đánh vào doanh trại
quân Tần.
Tướng quân nước Tần là Vương Hạt đại bại, kéo tàn quân
chạy về Hàm Cốc, đóng kín cửa ải. Công tử Ngụy Vô Kỵ cứu được nước Triệu, danh
tiếng lẫy lừng.
Lời Bàn:
Vào cuối thời chiến quốc, nhiều vị hoàng thân, quốc
thích hay những viên quan lại “quyền cao, chức trọng” thường hay “mở cửa” để
đón tân khách như: Ở nước Tề có Mạnh Thường Quân Điền Văn, ở nước Triệu có Bình
Nguyên Quân Triệu Thắng, ở nước Sở có Xuân Thân Quân Hoàng Yết. Đó là chưa kể
những tên vô lại, nhà buôn như Lao Ái, Lã Bất Vi,… ở nước Tần. Thực khách của
họ có đến hàng ngàn. Đám thực khách thường “đeo bám” theo các ông hoàng thân có
khi đến mấy mươi năm. Tín Lăng Quân Ngụy Vô Kỵ cũng là người hoàng tộc, ông
cũng “trang bị” cho mình một lượng tân khách vào khoảng 3000 người.
Cứ xem việc hàng ngàn vị tân khách cùng xung phong theo
Tín Lăng Quân đi đánh bạo Tần, giúp mọi người rõ biết “Thực khách của Tín Lăng
Quân hầu hết là những người có nghĩa khí”.
Sở dĩ được như vậy là nhờ Tín Lăng Quân đối xử với họ
hết lòng. Điển hình như Hầu Doanh, Chu Hợi,... Hầu Doanh là ông già giữ cổng
thành Di Môn, Chu Hợi là anh chàng mổ heo ở chợ. Họ sống như những kẻ vô danh.
Địa vị của họ thấp hèn, nhưng khí tiết và phẩm chất của họ chưa hẳn đã kém.Vua
Ngụy hứa giúp quân cứu nguy cho nước Triệu. Nhưng vì sợ vua Tần mà không dám
tấn binh. Ngụy Vô Kỵ thuyết phục thế nào cũng không xong, đám môn khách của Ngụy
công tử thì lại không có kế sách khả thi. Cuối cùng, Ngụy công tử và đám môn
khách đành phải đi liều mạng với quân Tần. Thử hỏi 3000 tân khách có là gì khi so
với 15 vạn quân Tần? Việc làm “liều mạng” đó có khác nào ném thịt vào miệng thú
dữ?
Bấy giờ, Hầu Doanh mới bày diệu kế. Nguyên Vương phi
Như Cơ (vợ vua Ngụy) trước đây có một mối thù với kẻ giết cha mình. Mối thù ấy
cho đến vua Ngụy cũng trả không được. Thế mà, Ngụy Vô Kỵ giúp nàng trả được thù.
Việc ấy ít người biết. Dẫu rằng rõ biết cũng không hẳn sẽ nghĩ ra diệu kế “Nhờ
Vương phi lấy trộm binh phù”. Hầu Doanh đã bày cho Ngụy Vô Kỵ vào thành nhờ Như
Cơ trộm binh phù để ra lệnh tướng quân Tấn Bỉ. Ông còn cho biết thêm “Có thể tướng
Tấn Bỉ không giao binh quyền”. Vậy thì phải làm cách nào? Chu Hợi là người mổ
heo ở chợ, có sức khỏe tốt lại gan dạ, liều lĩnh.
Sách xưa viết "Tín Lăng Quân hạ mình kết thân với
Chu Hợi, từng giúp đỡ cho Chu Hợi, nhưng Chu Hợi chưa từng nói được một tiếng
cám ơn, Tín Lăng Quân không để tâm đến việc đó". Nay, Chu Hợi vì nghĩa mà
đi làm việc lớn. Chu Hợi giết tướng quân Tấn Bỉ để đoạt binh quyền. Tín Lăng
Quân kéo 10 vạn binh Ngụy đi đánh bạo Tần, kịp thời giải nguy cho thành Hàm Đan,
cứu nước Triệu.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét