Nhân điện, Điển quang, Tâm ấn, Pháp luân công - Hỗn độn âm dương
Thứ Tư, 9 tháng 9, 2015
Chào chủ nhà!
Mạt hậu, hậu tiến latuan những tưởng
đã đến lúc “rửa tay, gác kiếm”, thoái xuất khỏi giang hồ. Nào ngờ được vài
người bạn thương tưởng níu giữ nên chưa thể trở nên là người vô sự, vô vi. Lại
có chút duyên lạc vào nhà của thiện tri thức nên tùy thời “cỡi ngựa xem hoa”.
Vào rồi thì ra bất chợt lại thấy thương tấm lòng của chủ nhà vì đồng đạo mà mấy
lượt “bôn ba, tìm dấu”. Chẳng lẽ đi không rồi lại về không dễ khiến cô phụ tấm lòng
bi mẫn của chủ nhà với anh em đồng đạo thôi thì latuan tiện tay viết lấy vài
chữ trên tường xem như là Thần tú trình kệ. Nếu được thì xin nhận lấy y bát làm
Tổ nhược bằng hãy còn kém thì phiền chủ nhà dùng đế giày xóa dấu tích những lời
thừa.
Vì nhận thấy tâm người động nên
latuan nói lời vụng. Nếu chủ nhà cũng cho rằng “Chẳng do gió động, cờ động mà
do tâm của latuan tôi động” thì hẳn tâm latuan động là thật vậy.
Latuan đường đột đến nhà mà không tự
giới thiệu e có điều thất lễ nên xin có đôi lời tác bạch. Latuan xuất thân bần
hèn, tự thấy đời là khổ nên tùy thuận học dăm câu kinh, vài lời Phật dạy. Dù
vậy do kiến văn hạn hẹp, tri thức nông cạn nên việc góp nhặt của latuan lắm lúc
được cái hồ đồ. Học hoài mà cũng không khá lên là mấy, việc đi thi lại có lúc
đậu, lúc trượt nên lòng cũng chẳng mấy khi được an suốt. Nghe nói pháp thiền
cũng hay hay nên cũng lượm lặt hành trì. Và cách nay hơn 3 năm có lẻ vào một
đêm cuối đông chợt thức tỉnh nhận ra tự thân chưa từng sinh ra, đạt sự vô ưu
bất tận. Sau một khoảng thời gian đủ lâu nếm trải niềm an lạc làm xác chết, cây
khô giữa đồng chợt nghĩ tưởng đến từ bi tâm của Phật Thích Ca nên sinh lòng hổ
thẹn “Nếu không chịu sống thì chết đi cho bớt chật đất”. Duy có điều duyên tận
chưa đến nên latuan đành lập “am tranh, vách lá” mở cửa tùy duyên tiếp người.
Đến nay cũng tạm xem đã không cô phụ Phật Thích Ca.
Thời gian thấm thoát trôi qua latuan
cũng nghĩ đã đến lúc dừng lại, lui về sau ngơi nghỉ. Lại nghe Nhân điện - Điển
quang - Tâm ấn - Pháp luân và việc náu loạn vô phép của cõi giới vô hình nơi
nhân gian khiến latuan thêm một lượt vào đời khất thực.
Nếu bảo latuan vì danh, vì lợi, vì
ngã, vì tham, vì sân, vì si, vì mạn,… mà “lòi mặt chuột” thì latuan cũng đành
không tự ti, mặc cảm mà khẳng khái nói rằng “Thiên thượng, thiên hạ duy ngã độc
tôn”. Dẫu rằng mượn lời của Phật Thích Ca từng thể hiện nhưng latuan tự biết
lòng không hổ thẹn.
Nếu chủ nhà thấy chướng về đại ngã
của latuan thì hãy giáng cho latuan một gậy cho chết tươi để latuan trở về vô
ngã. Nếu được như vậy thì thật đáng quý cho latuan.
…
Thôi quay lại chính đề liên quan đến
bài viết của chủ nhà.
Dựa vào kiến văn dàn trải của chủ
nhà thì latuan tôi cạn nghĩ việc học của chủ nhà về tâm linh, tôn giáo cũng vào
hạng uyên bác kim cổ, tôi tạm xem chủ nhà là học giả vậy. Vì rõ biết chủ nhà do
mến tiếc người đời, sợ e người đời lầm đường, lạc bước sa vào tà đạo mà ảnh
hưởng đến nghiệp nhân quả, việc tu hành, đời sống,… nên chủ nhà mới mở lời cảnh
tỉnh, bảo ban. Tấm lòng của chủ nhà khiến latuan thật lòng cảm phục.
Nhưng latuan vụng về nói thẳng “Nếu
chủ nhà cho rằng việc làm của nhóm người tạo ra nhân điện, điển quang là sai
trái, là trục lợi, làm loạn chánh đạo,… những việc làm hoàn toàn sai” thì
latuan cũng xin hỏi thẳng “Chủ nhà có dám chắc rằng những lý luận “bắt lỗi”
người của chủ nhà là luôn đúng, và việc làm trên của chủ nhà là không hề có sai
sót không?”.
…
Thiết nghĩ, nếu dựa vào việc giúp
con người quay về hướng thiện, sống với tình thương bao dung thì không hẳn đã
hoàn toàn sai. Dù có sai thì trong sai vốn đã có đúng. Hơn nữa cho dù thầy xấu
không hẳn tất cả trò đều hư, hoặc dù trò có hư thì không thể bắt lỗi rằng do họ
có người thầy rất xấu.
Con người chẳng phải tiến bộ là do
biết hối cải, biết sữa chữa, khắc phục những lỗi lầm?
Dựa vào khả năng học giả trên phương
diện tâm linh, tín ngưỡng, tôn giáo để luận việc của hành nhân, hành giả, về
các cõi giới, các yếu tố tâm linh vô hình liệu có thể chạm đến điểm tột cùng
của sự thật? Việc làm đó liệu có là việc làm chuẩn mực, luôn đúng mà một vị học
giả có thể làm tốt không?
Dựa vào lập ngôn của chủ nhà thì
latuan cả nghĩ chủ nhà không chỉ là học giả mà còn là một hành nhân, một hành
nhân chưa thấu triệt hoàn toàn để làm một Giác giả. Vậy nên một hành nhân chưa
hoàn toàn liệu có thể có được cái nhìn đúng thật, khách quan mà không còn trói
vào cái tôi - cái bản ngã chủ quan để xét đoán tận cùng việc làm và chân tướng
một hành giả bị rơi vào đại ngã không?
Dẫu biết rằng là vì người mà lao
tâm, không vì tranh hơn, luận thắng mà biện giải. Tuy nhiên, nếu biện luận đúng
mực, chuẩn và dồn người vào đường cùng để người sáng mắt thì thật tốt. Nhưng
nếu trưng ra những bằng chứng không chuẩn, thiếu tính thuyết phục phải chăng sẽ
tạo ra những tranh cãi không hồi kết và không đi về đâu? Kết quả là tất cả đều
nặng nề.
Chủ nhà đã luận về vấn đề tâm linh,
về những vấn đề siêu hình,… mà dùng cơ sở khoa học chủ quan ngày nay biện giải
thì liệu có đúng mực? Vì sao?
Vì khoa học hiện nay vốn không đội
trời chung với vấn đề tâm linh siêu hình.
Phản biện này của latuan xin hỏi chủ
nhà có chỗ nào lầm lỗi? Nếu có mong chủ nhà đoái thương “mở mắt” giúp thì thật
là có ơn trọng với latuan.
Còn về pháp tu tánh, luyện mạng qua
cách luận giải của chủ nhà thật sự đã có lỗi lớn. Pháp tu này kỳ thực chẳng do
Sơ Tổ Đạt Ma đem từ Ấn Độ qua Trung Quốc. Theo lời chủ nhà pháp tu được truyền
thừa qua 6 đời Tổ, đến đời Lục Tổ Huệ Năng thì được rộng truyền trong chốn tòng
lâm là điều không tột lý.
Người học Phật chân chính chỉ cầu
giác ngộ, giải thoát hoàn toàn, rời xa luân hồi thường chẳng lấy việc sinh tử
làm trọng, tùy thuận sống sót, độ đời thì đâu có lý tham sống nhằm kéo dài mạng
huyễn. Việc can thiệp nhân quả của mỗi người càng không thể tùy tiện xen vào,
chỉ tùy duyên khai mở trí người mê, giúp người phát khởi bồ đề tâm, dấn thân
đường chánh đạo. Thế nên không có việc 6 đời Tổ đam mê luyện tánh, tu mạng hấp
thu tinh hoa trời đất nhằm sống thêm lâu.
Thêm một chi tiết bổ sung về Sơ Tổ,
Sơ Tổ Bồ Đề Đạt Ma vốn không thể là người võ nghệ kinh nhân, điều đó chỉ là
ngụy thư, là truyện kiếm hiệp theo kiểu 3 thực, 7 hư và do phim ảnh làm rối mắt
nhau. Thực tế là ngay trong chốn tòng lâm thời đó đã có người kỳ thị chủng tộc
gọi Sơ Tổ là Tên rợ mắt xanh, và miệt thị là gã què. Sở dĩ Sơ Tổ bị gọi là gã
què có thể vì Sơ Tổ ít khi đi lại, ưa thích tọa thiền và hậu quả của 9 năm ngó
vách của Sơ Tổ tạo ra một gã què tạm xem còn sáng mắt nơi chốn tòng lâm. Vậy
nên càng chẳng nên coi Sơ Tổ là người khai sáng pháp môn tu tánh, luyện mạng.
Pháp tu tánh, luyện mạng thực chất
là sự hòa trộn của đạo Phật (Ấn Độ) và đạo Lão - Trang (Trung Hoa). Khi mà
người học Phật không còn sáng rõ chánh pháp Phật Thích Ca, lẽ ra là hành chánh
pháp nhằm rời xa sinh tử luân hồi kẻ hậu học mắt mù lại đi ham mê sinh tử “dối
đời, gạt mình” tạo ra pháp tu tu tánh, luyện mạng rồi bảo rằng là của báu Phật
Thích Ca. Nhưng chính thật là lối tu ngoại đạo, tạo ra tiên cảnh - xuất thế,
thoát tục ra khỏi luân hồi 3 cõi kỳ thực là chưa từng thoát ra lưới mộng. Vì
sao? Vì còn ham thân, ham sống,… mà còn sống tự khắc là còn chết. Thế nên, bảo
pháp tu tánh, luyện mạng là của Phật Thích Ca là có lỗi lớn. Đừng nên trong
mộng nói lời mê.
Ngay cả Tinh - Khí - Thần cũng không
là sản phẩm của Phật Thích Ca. Dù vậy cũng không thể nói Tinh - Khí - Thần
không thuộc đạo Phật nên là sai thì lại vấp lỗi lớn, là đại vọng ngữ. Phàm việc
gì làm lợi ích cho người thì không thể tùy tiện nói là làm sai, vì trong sai
vốn có đúng, trong đúng vốn có sai vậy.
Vía, phách, Phật mẫu,… cũng là sản
phẩm của ngoại đạo và có lẽ ngoại đạo chưa từng chỉ rõ lối thoát cho vía, phách
rời xa 3 cõi nên dùng vía phách làm cơ sở biện luận càng thêm rối trí người.
…
Vậy nên dùng luận thuyết của chủ nhà
“điểm chỉ” nhân điện, điển quang cơ hồ… tựa như bị vô hiệu.
Đối với điển quang, nhân điện,…
latuan tôi vốn không mấy quan tâm nhưng vì đi đường bị vướng dây nên thôi cũng
tiện tay dọn dẹp.
Muốn động đến nhân điện, điển quang
thì vô hình chung latuan lại phải chạm đến những vị hành giả cao niên. Thiết
nghĩ những năm gần đây, sợi dây vô hình nơi thế giới tâm linh bị người đời vô
trí giành giật lung tung khiến cho lũ chúng sinh nơi cõi giới vô hình phóng
túng làm càn,… gây rối loạn 3 cõi. Thật là đáng tiếc!
Nào là thiền vô vi, điển quang, nhân
điện, pháp luân công, rồi tâm ấn cách không thủ,… nghe cứ như là phong thần
truyền kỳ tái xuất giang hồ. Nếu bảo điển quang, nhân điện là có thì Tâm ấn
cách không thủ, Pháp luân thường chiếu đâu dễ bảo rằng không. Lý giải điển
quang, nhân điện như trên thì định nghĩa pháp luân, tâm ấn sẽ là gì cho hợp
tai, phải lẽ? Phải chăng rối càng thêm rối? Rồi mai này lại có thêm một vài sản
phẩm Phong thần tiếp tục ra đời chỉ e người trí cũng hóa khùng.
Thật ra các món trên vốn chỉ có một
nguồn gốc từ vô hình mà khoa học nhúng mũi vào gọi là năng lượng vũ trụ cùng
trường sinh học cá nhân. Bảo chúng là 1 cũng không đúng, bảo chúng là 2 cũng
chẳng phải. Do vậy trong người luyện nhân điện vốn có điển quang, trong người
luyện điển quang vốn có nhân điện. Thật sự không có sự tách rời hoàn toàn và
riêng biệt, điển quang - nhân điện chỉ do cách dùng và tâm phân biệt mà có sự
khác nhau.
Khi hợp nhất thì năng lượng vũ trụ
và trường sinh học con người làm sao mà phân biệt? Đều là những thứ vô hình và
phân biệt làm gì cho mệt óc?
Chỉ nên dựa vào mục đích sử dụng mà
tạm phân tà chính cũng như việc theo và không theo. Một số người dùng điển
quang, nhân điện chân chính dựa vào sự cộng hợp trường sinh học giúp người hết
bệnh thì cũng như việc chủ nhà lập môn quy dùng khí công y đạo cứu người. Việc
này dường như không có lỗi. Còn việc mà môn đồ hay tông chủ làm sai chánh pháp,
rơi vào hám danh, trục lợi thì cũng là lẽ thường. Chủ nhà có dám khẳng định
rằng sau này số môn đệ của chủ nhà không rơi vào đường tà, lối rẽ, “dối trên,
lừa dưới”, gồm thâu lợi dưỡng, lợi danh. Nếu không thể khẳng định thì việc bắt
lỗi người nên chăng hãy xét lại nơi tự kỷ.
Đưa người đành đưa qua
sông
Tiễn Phật cũng nên
tiễn tới miền cực lạc.
Muốn hạ bệ nhân điện, điển quang với
latuan là việc úp bàn tay, ngửa bàn tay. Tuy nhiên, việc làm phải khế hợp, tùy
thuận.
Xét lại các vị Tông chủ của nhân
điện, điển quang, Pháp luân công, Tâm ấn,… họ là ai, mục đích và việc làm của
họ cần nghiêm túc mổ xẻ, đánh giá.
Tông chỉ và điểm đến của pháp hành ở
các pháp tu cần phải rõ ràng. Cứu người hay lợi mình cần phải rạch ròi. Thật
không thể lờ đờ nước đục.
Có lẽ khó thể nhận biết mục đích của
các trường phái nhân điện, điển quang, pháp luân công, Tâm ấn,… là gì? Vì lẽ
nếu bảo là tôn giáo thì không đúng, bảo con đường tu đạo tìm sự giải thoát thì
tựa hồ chẳng phải, là một tổ chức xã hội, một tổ chức từ thiện, một tổ chức
thiện nguyện cứu giúp người,… cũng lại chẳng thật giống…
Một hệ thống làm việc mà không rõ
tông chỉ, mục đích,… thì kết quả sẽ là sự tan rã. Và thực tế là đã có sự va
đập, đổ vỡ,…
Có vẻ như cả 4 trường phái trên cùng
lấy mục tiêu tình yêu thương, tiến tu làm chiêu bài hành pháp. Và dường như
cũng có rất đông những người theo học, việc dùng năng lượng vô hình cũng phát
huy những hiệu quả thiết thực. Vậy nên hiển nhiên đây là điều có thật, nằm
ngoài sự hiểu biết tạm thời của khoa học hiện tại. Vì lẽ đó nên Tông chủ của 4
pháp tu này vốn là một hành giả. Tuy nhiên, hành giả lại có nhiều cấp độ. Có
không ít hành giả chỉ là hành nhân, có người trội hơn 1 ít nhưng để đạt đến
hành giả chuẩn thì dường như tất cả đều không đạt.
Vì sao?
Vì việc làm của họ đều vướng nơi Đại
ngã, tâm còn lắm mong cầu. Vậy nên họ không thể là 1 vị hành giả đúng mực hay
nói đúng hơn họ chưa bao giờ là một vị Giác giả hoàn toàn.
Thoạt nhìn thì có vẻ như Pháp luân,
Tâm ấn, Điển quang, Nhân điện,… là rất khác nhau. Cụ thể là nhân điện nói đến
việc ban phát tình thương thánh thiện, điển quang nói đến pháp tu vô vi, Pháp
luân công thì nói về Chân Thiện Mỹ, Tâm ấn với tốt đời, đẹp đạo… Cách hành
pháp, mục đích ra đời bộc lộ ra bên ngoài ở các hệ thống tổ chức trên đều thể
hiện tiêu chí vì người và dường như có rất nhiều sự sai khác giữa các tổ chức.
Nhưng kỳ thực đều ẩn tàng mục đích tối hậu là tìm về sự giải thoát cho chính
học viên và Tông chủ. Vai trò của Tông chủ được đặt lên cao tột, nhằm tạo ra
hấp lực tín tâm. Thượng đế được đặt ở vị trí tối cao và vị Tông chủ là người có
khả năng gắn kết cùng truyền dẫn tín hiệu. Dường như có một thực chiêu được che
giấu trong dụng tâm của một vài vị Tông chủ đó là chiêu “Mượn hoa dâng Phật”
nhưng Phật không có giá trị sử dụng đối với các vị Tông chủ nên đây chính thật
là kỳ chiêu “Mượn hoa dâng Thượng đế”. Một vài vị Tông chủ lại có dụng tâm
“mượn đạo, tạo đời” gồm thâu lợi dưỡng, lợi danh,… Sở dĩ họ làm như vậy là vì
họ tin rằng họ đang đi đúng hướng, đang rất tiến hóa, không thể lui sụt và đã
gần kề với sự giải thoát hoàn toàn. Với những vị Tông chủ có bụng dạ như thế
bạn sẽ dễ dàng nhận ra chân tướng thông qua việc gom góp tài sản, của cải, bạc
tiền và người tình,… Vì sao? Vì đã gần đến sự giải thoát rồi mà còn tích lũy
tài vật, gia sản để mà làm gì về nơi giải thoát hoàn toàn làm sao mà xài được.
Điểm qua giáo lý của 4 vị và cả cách
hành của Tông chủ cùng đội ngũ kế thừa thì bạn sẽ dễ dàng nhận ra chúng gần như
có chung một nguồn cội. Một sự góp nhặt chấp vá, giáo lý kinh điển của các tôn
giáo truyền thống thừa nhận có Phật, có Thượng đế và Thượng đế là Đấng Tối Cao.
Đây là yếu điểm chết người của những vị hành giả. Điều này giúp latuan nhận
diện được họ ở tiền kiếp hoặc việc họ đang kế thừa là công việc của lực lượng,
thành phần tôn giáo lâu xa nào trong quá khứ. Do vậy họ có thể là những người
đã tu tiên của pháp tu Tánh mạng song tu với nguyện lực phổ độ chúng sinh của
dòng tu Lão - Trang (Trung Hoa), Cao Đài và Hòa Hảo (Việt Nam), họ đã trở lại
và theo đuổi pháp tu ngày trước dù rằng họ không ý thức được điều đó. Hoặc là
họ đã “bắt” tín hiệu với thành phần vô hình ở các nhóm Tu Tiên. Mộng trường
sinh bất tử, mộng tiên cảnh nên họ cả tin Thượng đế là Đấng Tối Cao. Do có “ân
oán” từ trước nên việc chạm đến vô hình được khai mở nhưng điều đó không đồng
nghĩa với trí tuệ được khai mở, họ vẫn tiếp tục đi theo đường tà, lối cũ cùng
nguyện lực phổ độ.
Tại sao tôi lập ngôn cho rằng họ
chưa được khai mở tuệ giác?
Vì nếu thật sự khai mở tuệ giác họ
đã không đặt Phật cùng Thượng đế chung 1 mâm và Thượng đế sẽ không thể là Đấng
quyền năng tối thượng. Phật vốn là giả danh, vốn chẳng thật có vì đã giải thoát
hoàn toàn thì sao có thể cùng Thượng đế phân ngôi cao thấp. Thật chẳng tột lý!
Thế nên họ thật chưa chạm đến sự giác ngộ tận cùng, chỉ là hành nhân tỏ ngộ
được chút ít.
Do được trợ giúp từ nguồn lực vô
hình nên họ cả tin chính Thượng đế đã tương trợ và Thượng đế là cao nhất. Cảnh
do tâm sinh nên cõi giới vô hình đã giả danh xác lập điều đó khiến họ càng thêm
tin tưởng tín tâm. Việc làm cứu người là việc tốt nên họ đã gia tăng định lực
và phổ truyền sự tín tâm đến chúng học viên và tạo ra hợp lực trường sinh học.
Nhưng vì tâm ý học viên không đồng, dụng tâm lại có khác nên dẫn đến cảnh nồi
da, xáo thịt. Đại ngã của Tông chủ cũng được chúng học viên kế thừa, phát huy.
Cùng với việc nhúng mũi làm càn của lực lượng vô hình dính mắc tác động vào hệ
tư tưởng, tinh thần của những học viên đã khiến cho các hệ thống tổ chức ô hợp,
manh múng trên càng thêm hỗn loạn, rối ren.
Tin rằng chính những vị Tông chủ ở
trên thật sự không liễu nghĩa từ Giác Ngộ và việc Giải thoát hoàn toàn. Họ thật
sự vẫn còn quẩn quanh chưa rời xa Tam giới và họ đang cố níu giữ một thành quả
đã được gửi gắm nơi các môn đồ. Nhưng sự níu kéo này sẽ là vô ích, đại ngã nơi
môn đồ sẽ sớm thoát thai một môn đồ, thậm chí chỉ là một đồ tôn “diệt Sư, khinh
Tổ” không chóng thì chầy. Vì vậy họ không thăng thì cũng có lúc phải siêu.
Thật đáng tiếc! Nếu mãi hoài nuối tiếc
thì làm sao có thể siêu sinh, đúng không các vị Tông chủ?
…
Can thiệp trực tiếp vào nhân duyên
nghiệp quả của chúng sinh khác là điều mà hành giả, học nhân,… chẳng nên làm.
Nhất là đối với những nẻo giới vô hình. Đó không phải là từ bi tâm, là tình
thương mà là việc làm chạm vào lý nhân quả khách quan, công bằng. Việc làm dễ
thường rước khổ não, tham sân si, nghiệp lực,… Đối với quy luật nhân quả khách
quan thì người hành giả chỉ nên xử sự tùy thuận, khách quan và gián tiếp. Cụ
thể là chỉ bằng vào việc khuyên giải, hướng dẫn, chỉ bày lối đi còn việc đi con
đường nào thì phải do mỗi người, mỗi chúng sinh tự chọn lựa lấy.
Với những người học viên Nhân điện,
Điển quang, Pháp luân công, Tâm ấn,… latuan mong rằng các bạn sẽ được tham khảo
bài viết bên trên của chủ nhà, cũng như ít lời latuan bộc bạch ở bên dưới nhằm
sáng rõ con đường mình sẽ đi sau này. Sống vì tình thương, vì từ bi tâm nhưng
cũng cần đến trí tuệ sáng suốt để không đi vào đường cùng, lối rẽ. Hãy nên xác
định sáng rõ, minh bạch mục đích và điểm đến sau cùng.
Hãy làm việc ban trải tình thương
một cách thánh thiện, không vụ lợi. Hãy nên sống tĩnh tâm, buông xả, đừng để pháp
trói sẽ dễ rơi vào ma đạo. Cũng đừng quyết liệt thoát ly, phần vô hình đang
dính mắc vốn chẳng dễ dàng buông sẽ nắm bắt được tâm ý thoát ly và ra sức gây
rối, làm phiền do vậy nên cứ thong dong, thư thả. Thời gian sẽ làm định lực của
nẻo vô hình phò trợ phai nhạt, phát chán những học viên lười. Thế là … tự dưng
lấy lại được sự tự chủ, an lạc.
Hãy hành trì quay về sự rỗng lặng,
an tịnh của thiền định nhưng cũng đừng nên khổ luyện dụng công mọi việc làm cứ
thư thả, tự nhiên.
Sống và ban phát tình thương - Thật
là một cách sống đẹp rất nên được gìn giữ và tùy thuận. Người học nhân muốn đạt
được sự giải thoát hoàn toàn, thanh thản, an lạc rất nên lưu tâm pháp xả. Phàm
việc gì cũng có thể cầm lên được và buông xuống được đó là việc mà học nhân nên
hành trì, tập buông bỏ dần những dính mắc, cột trói.
Việc giải thoát hoàn toàn bảo dễ thì
thật không dễ, bảo khó thì cũng không khó. Điều cốt yếu là có rõ con đường, lối
đi hay không mà thôi. Nếu rơi vào đại ngã và chấp giữ thì việc giải thoát sẽ
chướng ngại, khó vượt. Nếu biết sống tùy thuận, hành trì buông bỏ Tham sân si
mạn nghi, vì người quên mình thì việc giải thoát hoàn toàn cũng dễ dàng như hoa
rơi, lá rụng,… Nếu sáng rõ lối đi và giữ vững chánh định thì sẽ có lúc hoát
nhiên đại ngộ, tự biết đã qua sông dù còn bôn ba nơi hiện kiếp.
…
Latuan này không từng luyện qua điển
quang, nhân điện,… nhưng do có ý vạch rõ sự chân ngụy nơi nẻo giới vô hình đã
bị các vị ở cõi vô hình “bắt” được tín hiệu và đến “hỏi thăm” làm khó. Tuy
nhiên, latuan xử sự khách quan, tùy thuận chánh pháp mà ra chiêu cùng với việc
mở lời biện giải nên có không ít vị chấp nhận quay đầu, số không phục bỏ đi vì
rõ biết không thể, không dễ làm khó latuan. Đây là lời thật latuan chẳng ham
dùng huyền bí dối gạt 3 cõi mà thêm nhọc lòng latuan về sau. Cũng mong rằng
những người mới đừng vì thế mà cuồng tin, mê tín.
Chạm vào vô hình, can thiệp tâm linh
vốn chẳng có gì hay, chẳng do tài giỏi, không phải là việc đáng làm. Latuan
không ít lần “đối mặt” với cõi giới này nhưng ít khi chủ động, đa phần chỉ do
họ tự tìm đến mà ra sự việc huyền vi.
Không phải là latuan không thể tìm
đến họ, nhưng latuan thấy “Tìm đến họ không đáng, không để làm gì” nên không
tìm. Thế nên Latuan tùy khách đến đi mà tiếp, việc tiếp khách cũng đã mấy phen
thời may là chưa đến nỗi bị mất mặt. Trước đã thế, sau này vẫn vậy với cõi giới
vô hình latuan không móng cầu tìm gặp thường làm chủ tiếp người, ít làm khách
viếng thăm người. Mọi sự tùy duyên.
…
Latuan đã nhiều lời nông nổi. Mong
rằng chủ nhà thức tỉnh và đoái thương dòm qua latuan 1 cái xem thử latuan là
Đống Phân Bò hay là người bạn khó chơi tham lam.
…
Nếu rõ biết tự thân còn nơi lưới
mộng thì mong chủ nhà nghĩ đến câu “Quay đầu là bờ”, coi chừng và kiểm soát cái
đại ngã nơi Thân - Khẩu - Ý.
Nếu những điều latuan nói là lời bẩn
thì cảm phiền chủ nhà tùy tiện xóa sạch. Nhược bằng là liều thuốc đắng đáng
uống thì chủ nhà cũng nên đề bút sám hối, việc làm giúp cho latuan học hỏi và
bạn đồng đạo một phen được cởi mở tấm lòng. Mong rằng chủ nhà không vì giận,
buồn mà xóa bài viết chính.
Latuan tùy duyên lạc lối nên nhiều
lời e rằng sau này cũng ít dịp ghé sang làm phiền não chủ nhà. Latuan xin từ
tạ. Chúc chủ nhà năm mới an lạc, khỏe mạnh, hạnh phúc và tinh tấn bồ đề tâm.
Nếu latuan vì muốn tranh hơn với chủ
nhà, làm việc vì tư tâm thì latuan nguyện đọa địa ngục vô gián. Cũng xin chủ
nhà đừng vì lời này mà cho rằng latuan hành theo hạnh nguyện của Địa tạng vương
Bồ tát. Bởi do một mai nếu còn gặp Địa tạng vương bồ tát latuan sẽ tiếp tục hóa
độ ông ta như đã từng hóa độ rất nhiều vị Phật, bồ tát vào niết bàn tịch diệt.
…
Đi như vầy nhiều khi khiến chủ nhà
hờn giận, phiền não mà không có chỗ xả nên latuan sẽ viết lại địa chỉ am tranh
để khi cần chủ nhà còn biết chỗ đặng hỏi tội kẻ xấc xược, doavouu.blogspot.com
là chồi lá của tiểu bối hậu học.
Nếu latuan có chỗ đắc tội thì chủ
nhà cứ sang tệ xá mà đòi lẽ công bằng. Nếu latuan tội nghiệp sâu nặng thì chủ
nhà cứ việc đốt trụi am tranh, mái lá. Có khi nhờ am tranh bị hủy mà latuan
được giải thoát cũng nên. Thế đôi khi lại thành hay - Trong họa được phúc.
Cảm ơn bài viết của chủ nhà! Bởi do
bài viết của chủ nhà cùng 1 số tài liệu liên quan đến điển quang, nhân điện,
tâm ấn, pháp luân công,… góp nhặt khiến latuan phải phát cuồng khai khẩu cho ra
đời một bài viết không đầu mà lại có đuôi - Nhân điện, Điển quang, Tâm ấn, Pháp luân công - Hỗn độn âm dương.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét