Tản mạn thơ tình cuối mùa thu
Thứ Ba, 15 tháng 9, 2015
Đã nhiều ngày, em quẩn quanh bên
chiếc bàn vi tính. Em chờ đợi... nhưng anh đã không xuất hiện. Căn phòng nhỏ
dường như ngột ngạt, em muốn rời khỏi cái không gian tù túng, chật chội đó.
Nhưng anh ơi! em rất sợ. Em sợ rằng "Anh sẽ đột ngột xuất hiện như lần đầu
anh bước vào cuộc đời của em". Em nhớ dòng chữ đầu tiên anh viết gởi cho
em "Này nhỏ ơi! Đừng khóc!". Khi ấy, hai mắt em ráo hoảnh nào có chút
gì buồn, lướt nhẹ trên bàn phím, em bông đùa "Này chàng ngốc thấy ta khóc bao
giờ?”. Anh lả lơi "Ai bảo Nick của em là cô gái yêu buồn?". Thế là
bạn rồi.... thương nhớ vấn vương. Em cứ chờ đợi đèn báo "Chàng ngốc"
nhấp nháy.
…
Lại chờ đợi… ngày lại qua ngày, anh
vẫn không đến. Anh ơi! Em đã khóc. Phải chăng khi yêu người sẽ khóc không anh?
Lòng em đau nhói với những câu hỏi mông lung. Tại sao anh lại đến rồi đi qua
đời em vội vã? Tại sao tim em lại thổn thức vì anh - chàng ngốc vô tình, bí ẩn
và cao ngạo?
Em lại nhớ “Đừng yêu anh em nhé! Anh
chỉ là một bóng hình huyễn hoặc,…”. Nhưng em đã yêu anh và dường như anh đã
nhận ra “điều đó”. Rồi anh mất hút bỏ em lại với một khoảng trống mênh mông,
lặng im…
…
Tách! Giọt nước mắt em lại rơi. Âm
thanh lặng lẽ gợi em nhớ dòng chữ “Này nhỏ ơi! Đừng khóc!”. Vâng, em sẽ lau khô
giọt nước mắt. Em sẽ vững vàng hơn. Em sẽ kiêu hãnh bước đi trên đường đời. Em
sẽ ra ngoài đón những tia nắng sớm. Anh nói đúng “Cuộc đời không chỉ là nỗi
buồn, là nốt trầm nặng trĩu!”. Em sẽ mở lòng ra đón những yêu thương. Em sẽ
không đợi chờ anh ở trong bốn bức tường im vắng. Cảm ơn anh đã giúp em không
ngủ vùi trong chiếc vỏ ốc. Dù anh ở nơi đâu? Làm gì? Em vẫn luôn mong anh hạnh
phúc. Nếu có thể thì anh hãy quay trở lại. Em biết anh đã yêu em và em cũng sẽ
yêu anh như cách anh đã yêu em. Anh thấy đấy “Em đã cao ngạo như anh rồi đó”.
Thương gởi về anh!
Ngày … tháng … năm …
Này nhỏ ơi! Đừng khóc! Anh biết
“Ngày anh mất hút như chưa từng đến, em sẽ buồn và không thể ngăn được những
giọt nước mắt rơi. Anh đã đến dù biết rằng sẽ làm tim em đau nhói.”.
Phải chăng anh là chàng ngốc vô
tình? Phải chăng anh là người cao ngạo? Không!
Anh đã mất nhiều đêm trăn trở, suy tư trước khi xa rời Nhỏ. Anh đã cúi đầu lặng
lẻ bước đi. Nước mắt anh không rơi… Nước mắt của người đàn ông không thể rơi
khi người đàn ông đó bảo “Này nhỏ ơi! Đừng khóc!”
Tại sao anh lại đến rồi đi bỏ lại
khoảng trống trong em và anh?
Có một ngày anh dạo quanh internet
bắt gặp “Cô bé yêu buồn” ngồi đợi… đợi những dòng tin. Một thoáng bâng khuâng
về dòng chảy của thời gian và anh đã bắt đầu “Này nhỏ ơi! Đừng khóc!”. Những
dòng tin nhắn bâng quơ giúp anh nhận ra em hồn nhiên, ngây thơ và mong manh quá
đỗi. Lòng người lại đa đoan, muôn lối. Em sẽ về đâu? Hỡi cô gái yêu buồn!
Anh nghĩ rằng “Anh có thể giúp em
mạnh mẽ bước đi giữa dòng đời hối hả”. Anh đã dừng lại và những dòng tin nhắn
cứ miên man. Nhưng anh biết “Trái tim anh đã không thuộc về anh nữa”. Anh đã
bảo rằng “Đừng yêu anh, em nhé!”. Em khẽ cười “Em chẳng yêu đâu!”. Thời gian cứ
trôi, em dần vững tin vào cuộc sống. Và rồi… Anh nhận ra “Em đã yêu”. Em vẫn cứ
hồn nhiên, thơ ngây nhưng lòng anh lại bối rối. Dù muốn hay không thì anh không
thể thuộc về em mãi. Đã đến lúc anh phải đi để em thật sự làm chủ riêng mình.
Tại sao? Em sẽ không thể hiểu tại
sao. Ngay cả anh đôi khi cũng mông lung vì câu hỏi đó. Nhưng anh đã chọn lựa
rồi “Anh chỉ là con én nhỏ” và thế là… anh phải ra đi…
Tuổi thơ của anh không quá chênh
vênh nhưng anh lại là cậu bé yêu buồn. Anh đã dại khờ góp nhặt những nỗi buồn
miên man trên dòng sông với những cánh lục bình tím biếc, trong tiếng ve sau
những cơn mưa nhòe nhoẹt nẻo đường quê và cả trong chiếc lá vàng cây bằng lăng
vụng đánh rơi bên thềm vắng,… Cứ thế tự bao giờ lòng anh trĩu nặng nhưng anh
không khóc vì anh ngu ngơ tin rằng “Ta sẽ yếu hèn, gục ngã khi giọt nước mắt
rơi”. Tuy nhiên, anh đã hơn một lần bật khóc.
Rồi anh trưởng thành hơn để nhận ra
“Nỗi buồn chỉ là những cảm giác thoáng qua và con người sẽ ngã quỵ nếu ôm trong
lòng niềm tuyệt vọng”. Hiểu ra anh lại lên đường đi tìm và bắt lấy những nỗi
buồn mà mọi người chất giữ trong lòng. Họ cần phải sống tốt hơn vì những người
thân cần họ sống với thương yêu.
Mùa đông trước, một người bạn học
cùng đã mất bỏ lại người vợ và 2 cháu nhỏ. Người vợ trẻ đã hụt hẫng, hoang
mang. Anh đã đến và xin nhận làm cha nuôi 2 cháu nhỏ. Vợ người bạn đã ngỡ ngàng
nhưng lòng lại có thêm chút niềm tin. Chỉ thế thôi, mọi việc lại bình yên. Anh
lại đi về Cà Mau tình cờ biết 2 bé nhỏ. Mẹ sớm qua đời vì bệnh, ba chúng để
chúng lại cho ông bà ngoại nuôi giữ. Thiếu tình thương, bé trai có phần ngỗ
nghịch, anh lại làm một người chú dỗ dành. Bà ngoại chúng bảo “Gọi chú làm ba
nuôi đi con!”. Bé gái lớn ngoan hiền lên tiếng gọi “Ba ơi!”. Anh khẽ gật đầu.
Vài hôm sau, anh đã nói với bà ngoại “Bác à! Rồi có lúc con rời đi và chúng sẽ
khóc thế nên “dừng” nghen bác!”. Hai đứa bé vẫn sống trong tình thương yêu của
chú thím chúng - bạn anh. Anh lại đi… khi gom góp ít nỗi buồn của người bạn.
Thế đấy anh cứ đi … đi mãi không dừng.
…
Anh biết “Trái tim anh đã không
thuộc về anh”. Anh đã yêu bằng tình yêu như thế đó.
Có lẽ ngày mai này anh sẽ trở về và
nhận ra “Em yêu anh như anh đã từng yêu”. Anh không bí ẩn, vô tình và cao ngạo, Nhỏ ơi!
Ngồi buồn lại nhớ đến
anh
Nhớ chàng lữ khách áo xanh ngày nào
Chữ tình anh đến vội trao
Rồi như gió thoảng trôi vào giấc mơ
Người về gối mộng ươm tơ
Ta ngồi ngâm khúc ca thơ rồi buồn
Người đi về với suối nguồn
Mình ta ở lại mưa tuôn những sầu
Bỏ lại tình nhỏ phía sau
Bây giờ đang ở nơi nào hỡi anh
Tình là sợi nhớ mong manh
Ta mang vương vấn dệt thành... sầu thơ...
Nhớ chàng lữ khách áo xanh ngày nào
Chữ tình anh đến vội trao
Rồi như gió thoảng trôi vào giấc mơ
Người về gối mộng ươm tơ
Ta ngồi ngâm khúc ca thơ rồi buồn
Người đi về với suối nguồn
Mình ta ở lại mưa tuôn những sầu
Bỏ lại tình nhỏ phía sau
Bây giờ đang ở nơi nào hỡi anh
Tình là sợi nhớ mong manh
Ta mang vương vấn dệt thành... sầu thơ...
Anh à !
Em đã từng nghĩ rằng tình yêu thật
khó khăn để tìm kiếm và nếu em gặp nó em sẽ không để vuột khỏi tay mình. Nhưng
khi tưởng chừng đã nắm nó trong tay thì nó lại thật mong manh dễ vỡ như bong
bong xà phòng vậy...
Đôi khi em thấy tình yêu thật bền
chắc, rất tự nhiên... em có thể thả hồn trên nó, rong chơi trong hạnh phúc... Nhưng
khi nó biến thành một bong bóng xà phòng... nó bay trong gió, đầy màu sắc, ánh
nắng,... bay trong những ánh nhìn mê muội của những đứa trẻ, bay trong sự cố
gắng bảo vệ của em một cách phũ phàng
Em vẫn nghĩ dù tình yêu của em có
thể hiện dưới muôn hình vạn trạng, em cũng sẽ không bao giờ thôi gìn giữ... khi
nó là áng mây hồng mơ mộng và đầy tràn hạnh phúc, em sẽ là cơn gió "ngu
ngơ" vuốt ve, che chở cho mây đến nơi bình yên… khi nó thành con đò nhỏ
mênh mang giữa dòng nước, em sẽ là cô lái đò "ngốc nghếch" nhưng biết
đưa con đò về bến đậu... khi nó là nhánh cây non chới với trong nắng hè gay
gắt, em sẽ là cô nhóc "cực ngốc" cầm cây dù đứng che cho nó...
Nhưng giờ đây khi nó thành một bong
bóng xà phòng... em choáng ngợp bởi sự long lanh, đầy mầu sắc của nó trong vài
giây... rồi em lại là cơn gió "ngu ngơ" nhẹ nhàng vuốt ve nó... nhưng
không được, gió sẽ thổi bong bóng đi xa mất, vậy em sẽ là cô lái đò "ngốc
nghếch", nhưng cô lái đò đâu thể lái hướng đi của cái bóng mong manh chừng
này... Bong bóng xà phòng cứ bay, bay mãi, gặp ánh nắng trói chang của mùa hè,
nó càng long lanh huyền ảo trước sự rượt đuổi cùng ánh nhìn mê muội của những
đứa trẻ... sợ nắng kia sẽ làm tan vỡ bóng, em lại là cô bé "cực ngốc"
cầm cây dù chạy theo che bóng... và bong bóng xà phòng cứ rong chơi, thay đổi
màu sắc huyền ảo của nó... mà không biết rằng cô bé đang đau khổ biết nhường
nào khi chỉ biết nhìn và chờ đợi màu sắc cuối cùng cho đến khi bóng xà phòng
chỉ còn một màu trong suốt... rồi tan biến không một dấu vết…
Bảo vệ, che chở, vun đắp,... cho một
bong bóng xà phòng là phải thế nào hả anh? Nhìn tất cả màu sắc của bóng rồi
chấp nhận sự tan biến vậy thôi sao?...
Nếu điều ước có thật, em ước rằng tình
yêu của chúng mình không phải là bóng xà phòng… hãy chỉ là... chỉ là... một quả
bí ngô ngớ ngẩn hay một hòn đá sần sùi, xấu xí... nhưng cũng sẽ mãi còn lưu lại
như khi nó được sinh ra.
Anh có nghĩ vậy không anh?
Rồi một ngày em sẽ
nhận ra
Anh chỉ còn là ký ức
Như chiếc lá xanh...
Vàng úa...
Lìa cành...
Trong bài thơ đầu
Tập tành...
Vơ vẩn...
Lá xa cành,
Về đâu hỡi, lá ơi?
Rồi một ngày em sẽ nhận ra
Anh chỉ còn là cổ tích
Những câu chuyện xưa...
Mẹ kể...
Đêm về...
Giấc mơ tuổi thơ
Hiền hòa...
Trong trẻo...
Giấc mơ xưa,
Về đâu hỡi, tuổi thơ?
Rồi một ngày em sẽ nhận ra
Em không là nhỏ nữa
Bỏ lại...
Ngây ngô...
Thơ ấu...
Dại khờ...
Khi đó, em sẽ không hỏi
Về đâu?
Bong bóng hỡi!
Chiếc lá xa cành
Cả ký ức ngày xanh...
Em không ngốc...
Giữ gìn...
Bong bóng xà phòng
Những sắc màu
Lóng lánh
Dấu yêu xưa.
Anh chỉ còn là ký ức
Như chiếc lá xanh...
Vàng úa...
Lìa cành...
Trong bài thơ đầu
Tập tành...
Vơ vẩn...
Lá xa cành,
Về đâu hỡi, lá ơi?
Rồi một ngày em sẽ nhận ra
Anh chỉ còn là cổ tích
Những câu chuyện xưa...
Mẹ kể...
Đêm về...
Giấc mơ tuổi thơ
Hiền hòa...
Trong trẻo...
Giấc mơ xưa,
Về đâu hỡi, tuổi thơ?
Rồi một ngày em sẽ nhận ra
Em không là nhỏ nữa
Bỏ lại...
Ngây ngô...
Thơ ấu...
Dại khờ...
Khi đó, em sẽ không hỏi
Về đâu?
Bong bóng hỡi!
Chiếc lá xa cành
Cả ký ức ngày xanh...
Em không ngốc...
Giữ gìn...
Bong bóng xà phòng
Những sắc màu
Lóng lánh
Dấu yêu xưa.
Rồi một ngày anh sẽ
nhận ra
Những ước mơ xa xôi em gửi vào trong gió
Gió mang đến bên anh rồi thầm thì thổ lộ
Biết bao điều em vẫn giấu trong tim
Rồi một ngày con sóng sẽ lặng yên
Chỉ xô nhẹ vỗ về ru bờ cát
Cánh hải âu chao nghiêng chiều tím nhạt
Em vẫn giữ trong tim một vết chân trần
Rồi một ngày anh sẽ hiểu ra rằng
Cuộc sống này tất cả là tương đối
Trái đất vẫn trôi, dòng đời thay đổi
Chỉ tình yêu em mãi mãi chẳng phai màu
Rồi một ngày... dù biết là rất lâu
Em sẽ chờ cánh chim xa mải miết
Bởi anh biết và lòng em cũng biết
Chẳng có gì chia cắt được hai ta.
Những ước mơ xa xôi em gửi vào trong gió
Gió mang đến bên anh rồi thầm thì thổ lộ
Biết bao điều em vẫn giấu trong tim
Rồi một ngày con sóng sẽ lặng yên
Chỉ xô nhẹ vỗ về ru bờ cát
Cánh hải âu chao nghiêng chiều tím nhạt
Em vẫn giữ trong tim một vết chân trần
Rồi một ngày anh sẽ hiểu ra rằng
Cuộc sống này tất cả là tương đối
Trái đất vẫn trôi, dòng đời thay đổi
Chỉ tình yêu em mãi mãi chẳng phai màu
Rồi một ngày... dù biết là rất lâu
Em sẽ chờ cánh chim xa mải miết
Bởi anh biết và lòng em cũng biết
Chẳng có gì chia cắt được hai ta.
Dù chỉ là một thoáng
mong manh
Chiếc bong bóng xà phòng lóng lánh
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím...
Cầu vòng ngày mưa chấp chới bay...
Chiếc bong bóng xà phòng lóng lánh
Đỏ cam vàng lục lam chàm tím...
Cầu vòng ngày mưa chấp chới bay...
Có thật trên đời này
còn tình yêu không anh ?
Em tìm suốt tuổi thanh xuân không gặp
Có thật còn Chí Phèo để riêng em…
Em tìm suốt tuổi thanh xuân không gặp
Có thật còn Chí Phèo để riêng em…
Kẻ ngốc… cũng được
yêu?
Em cũng giống bao người, có khác gì đâu ?
Cũng khao khát, con tim nguyện cầu một nửa
Sao hạnh phúc chẳng bao giờ gõ cửa
Anh hoài dửng dưng?
Mơ ước chi, đâu phải quá mông lung
Điều đơn giản với bao người, em vẫn là bất hạnh
Cuộc đời sao giống trò đuổi bắt
Anh cũng đi tìm, người đó…chẳng là em.
Cánh cửa khép hờ tình yêu không tên
Phút cô đơn nghe giọt buồn thầm lặng
Anh chờ tình yêu nơi một niềm khát vọng
Còn em...?
Em cũng giống bao người, có khác gì đâu ?
Cũng khao khát, con tim nguyện cầu một nửa
Sao hạnh phúc chẳng bao giờ gõ cửa
Anh hoài dửng dưng?
Mơ ước chi, đâu phải quá mông lung
Điều đơn giản với bao người, em vẫn là bất hạnh
Cuộc đời sao giống trò đuổi bắt
Anh cũng đi tìm, người đó…chẳng là em.
Cánh cửa khép hờ tình yêu không tên
Phút cô đơn nghe giọt buồn thầm lặng
Anh chờ tình yêu nơi một niềm khát vọng
Còn em...?
Đừng hỏi tình yêu thật
có không?
Bởi em đã đi tìm cả thời xuân sắc
Dẫu rằng em lần tìm chưa gặp
Nhưng bên đời vẫn lắm kẻ nhận ra nhau.
Đừng hỏi tình yêu thật có không?
Bởi cánh cửa tình yêu chưa lần khép
Cho người thương tìm được nửa riêng mình
Đừng vội buồn vì một thoáng mong manh.
Bởi em đã đi tìm cả thời xuân sắc
Dẫu rằng em lần tìm chưa gặp
Nhưng bên đời vẫn lắm kẻ nhận ra nhau.
Đừng hỏi tình yêu thật có không?
Bởi cánh cửa tình yêu chưa lần khép
Cho người thương tìm được nửa riêng mình
Đừng vội buồn vì một thoáng mong manh.
Cảm ơn 1 người bạn!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét