Băng Sơn Tuyết Liên (P.1)
Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015
Hồi 49
Băng Sơn Tuyết Liên
Thượng băng sơn đỉnh, gian
hùng luận kiếm
Tuyết liên mãn khai, tà chính
bất phân.
Vút …vút…
Giữa đêm hoang vu, từng cơn gió lạnh
cắt da rít qua kẽ lá, thi thoảng xuất hiện vài bóng khách dạ hành lướt đi trong
đêm. Dựa vào khinh công mau lẹ của dạ khách đủ biết họ là những tuyệt đại cao
thủ trên chốn giang hồ. Đích đến của những dạ khách là đỉnh của ngọn băng sơn
ngàn năm tuyết phủ. Băng Sơn Đại Tháp là một ngọn núi cao nhất của dãy Đại
Trùng Sơn.
Đã từ lâu, ngọn băng sơn này không
có lấy một dấu chân người lưu lại. Thế nên, muốn lên đỉnh băng sơn dạ khách
phải tự lần dò trong đêm. Tuyết phủ trắng trên các tàn cây đại thụ, đường dốc
lên đỉnh băng sơn cực kỳ hiểm trở, hoang vu. Một số dạ khách lên đến đỉnh ngọn
Băng Sơn Đại Tháp liền ẩn thân khuất sau những tàng cây lớn, một số tập hợp lại
trên những gờ đá cheo leo ở sườn dốc ngọn băng sơn,…
Quác… quác…
Tiếng một con chim đại ưng vang lên
do bị đánh động bởi sự xuất hiện của khách giang hồ làm náo động cả bầu trời
đêm tĩnh lặng.
Vút… vút…
Đêm dần trôi, vầng trăng tròn đã
vượt quá đỉnh đầu. Số dạ khách tìm lên đỉnh ngọn Băng Sơn Đại Tháp ngày càng
nhiều thêm. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc của đêm nguyên tiêu cùng với sự phản
chiếu ánh sáng của những khối băng đá lạnh lẽo, giới giang hồ dễ dàng nhận biết
người lên ngọn băng sơn thuộc nhiều bang phái khác nhau. Họ chia ra làm nhiều
nhóm người và cách ăn mặc là rất riêng biệt. Có cả một đoàn người gồm 8 người
khiêng kiệu và khoảng 20 nữ nhân mày thanh, mi tú, khoác trên người y phục
thuần một màu trắng tiến lên đỉnh núi. Chân họ điểm trên tuyết mà đi nhưng
tuyệt nhiên không để lại chút dấu vết. Quả nhiên là khinh công đạt đến mức
thượng thừa. Thoáng chốc, khách dạ hành đã lên đến đỉnh băng sơn.
Bấy giờ, nhân sĩ giang hồ đã tập hợp
lại trên một khoảng đất rộng phủ băng trắng xóa, ước tính số lượng khách giang
hồ có khoảng hơn 200 người. Dưới ánh trăng, vẻ mặt của phần lớn dạ khách giang
hồ tìm lên đỉnh băng sơn lộ vẻ khẩn trương. Mắt họ nhất loạt hướng về phía nam
của ngọn băng sơn.
Có một khối tròn màu nâu thẫm đang
nằm trên một tảng băng lớn nhô cao lên khỏi mặt một cái hồ rộng đầy sương khói
và hơi nước. Lại có hai điểm sáng, lúc tối, lúc sáng, lúc xanh, lúc ánh tím,
lúc đỏ, rất kỳ quái. Đôi khi, các nhân sĩ giang hồ nhận thấy hai điểm sáng dịch
chuyển chậm chạp quanh khối tròn màu nâu thẫm và mất hút.
Sau cùng, một lời nói cất lên xé
toạc màn đêm, âm thanh trầm hùng:
- Lão đầu trọc Hư Không! Ông mà cũng
có hứng thú với Băng Sơn Tuyết Liên sao?
Đó là câu nói của bang chủ Cái Bang Hứa
Trọng Viễn dành cho chưởng môn Thiếu Lâm Hư Không đại sư. Đại sư Hư Không với
nhãn quang nhu hòa, điềm đạm nói:
- Xem ra đêm nay lại có một trận gió
tanh, mưa máu.
Lại nghe Hoa Sơn Tam Kiệt Chu Thiên
Khúc nói:
- Lão tặc Nghiêm Phong thật quỷ
quyệt. Gì mà Anh Hùng Đại Yến, Mãn Nhãn Bảo Châu,… Chỉ uống có một ngụm Hồng
Thánh Tiên Tửu của lão mà đại ca Chu Thiên Tước, nhị ca Chu Thiên Mộng trúng
phải Âm Dương Nhuyễn Cốt Tán, khiến tứ chi rời rã. Lão tặc Bạch Diện Thần Quân
đúng là ngụy quân tử. Thì ra bấy lâu gã nuôi giấc mộng Tôn Chủ, gồm thâu Hắc
Bạch lưỡng đạo, đến khi có được Dạ Quang Đại Bảo Châu thì dã tâm lộ rõ.
Hoa Sơn Nhị Kiệt Chu Thiên Mộng hừ
nhẹ một tiếng nói:
- Thật bá đạo! Chẳng biết Âm Dương
Nhuyễn Cốt Tán là loại kỳ độc gì? Cứ đến những đêm không trăng thì toàn thân
nhị ca đau nhức, tứ chi phế hoại, vận khí điều hòa thì khí huyết lại nghịch
hành. Những đêm trăng sáng thì thần trí phấn khích, công lực bội tăng.
Hoa Sơn Nhất Kiệt Chu Thiên Tước
nói:
- Hôm nay, nhân sĩ giang hồ tề tựu
về đây, phần lớn chỉ vì đoạt Băng Sơn Tuyết Liên nhằm giải chất độc Âm Dương
Nhuyễn Cốt Tán. Tương truyền quả Tuyết Liên giải được tất cả các loại kỳ độc
nhưng quá nửa số người lên ngọn băng sơn đêm nay đều trúng kỳ độc của lão tặc
Nghiêm Phong xem ra huynh đệ ta phải chịu thiệt rồi.
Hoa Sơn Nhị Kiệt Chu Thiên Mộng lại
nói:
- Thật tà quái! Nhân sĩ giang hồ có
đến 100 người gồm cả Hắc Bạch Lưỡng Đạo mà lão Bạch Diện hạ độc lúc nào chẳng
rõ. Chỉ khi nhận được Anh Hùng Thiếp của lão tặc thì nhân sĩ giang hồ mới biết
trúng gian kế của lão. Trong thiệp, lão lại yêu cầu nhân sĩ giang hồ quy thuận,
suy tôn lão làm minh chủ nếu muốn giải trừ chất kỳ độc. Thật bá đạo!
Đường chủ Ngũ Độc Môn Mễ Phấn chen
lời:
- Lão nhân một đời dùng độc, vậy mà
lại trúng độc của lão tặc Nghiêm Phong lúc nào không biết. Thật đáng hận!
…
Thì ra số nhân sĩ giang hồ tìm đến
ngọn Băng Sơn Đại Tháp vào nửa đêm tuyết lạnh là vì quả Tuyết Liên hàng ngàn
năm sắp thành hình. Tương truyền nếu người luyện võ công một khi thọ dụng Băng
Sơn Tuyết Liên thì công lực bội tăng, cải lão hoàn đồng và giải trừ tất cả các
loại kỳ độc, chướng khí có trong nội thể.
Bởi do phần lớn nhân sĩ giang hồ vì
trúng phải loại độc chất Âm Dương Nhuyễn Cốt Tán của Bạch Diện Thần Quân mà một
phen đạp tuyết, vượt đại ngàn ngõ hầu tìm ra giải dược, thoát ra khỏi sự khống
chế của Bạch Diện Thần Quân, cũng như gia tăng nội lực.
Lướt nhìn số nhân sĩ hiện diện trên
ngọn băng sơn, bang chủ Cái Bang Hứa Trọng Viễn nhận ra dường như hầu hết các
bang phái giang hồ của hai đạo Hắc Bạch đều có mặt. Sau cùng, ánh nhìn của bang
chủ Cái Bang dừng lại nơi chiếc kiệu trắng và nói:
- Cung chủ Liên hoa Cung cũng đã đến.
Bấy lâu nay, cung chủ vẫn khang an chứ?
Lúc bấy giờ Cung chủ Liên Hoa cung
Kha Như Ngọc đã rời kiệu, bên cạnh Cung chủ là một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục
màu hồng phấn và một bé trai vào khoảng 12 tuổi mặc y phục thuần một màu xanh
nhạt. Cung chủ Liên Hoa Kha Như Ngọc đã ngoài 50 tuổi, Cung chủ vận trên người
một bộ hoàng y, dáng người thanh tú, nét mặt diễm kiều, mĩ lệ, nhẹ giọng:
- Cũng nhờ lão tặc Nghiêm Phong mà
Kha muội có dịp lên ngọn băng sơn ngoạn cảnh.
Giọng nói của Cung chủ Kha Như Ngọc
thánh thót, êm tai nhưng có phần u uất, hờn trách, dừng lại một lúc, Cung chủ
Liên Hoa cung tiếp lời:
- Lão bang chủ cũng vì Tuyết Liên mà
đến?
Bang chủ Hứa Trọng Viễn cười nhẹ:
- Hứa mỗ chỉ xem náo nhiệt. Âm Dương
Nhuyễn Cốt Tán chưa gây khó cho Hứa mỗ.
Lại thấy, cô gái mặc y phục màu hồng
phấn cùng chàng thiếu niên chắp tay, cung kính hướng về phía Hứa Bang chủ và
quần hùng mở lời:
- Tiểu nữ Kha Linh San và biểu đệ
Kha Kim Bảo xin vấn an Hứa bá bá cùng các bậc trưởng bối.
…
Chợt nghe, tiếng nhóm nhân sĩ giang
hồ ở phía sau vọng đến:
- Quái lạ! Sao đến giờ này lại không
thấy người của lão tặc Bạch Diện Thần Quân?
Lại nghe,
- Từ khi giở thủ đoạn hạ độc quần
hùng, ngoài việc phát thiệp Anh Hùng chèn ép nhân sĩ giang hồ quy thuận thì
Quần Anh Bảo Trang không có động tịnh gì cho thấy lão già Nghiêm Phong chuẩn bị
lên đỉnh băng sơn. Có lý nào Băng Sơn Tuyết Liên không khiến lão động lòng?
…
Thoảng một mùi hương thanh khiết,
mát dịu tỏa ra từ phía giữa hồ nước. Tinh thần của nhân sĩ giang hồ càng thêm
phấn chấn, khẩn trương. Có vài tiếng hô lớn bật ra:
- Băng Sơn Tuyết Liên hé nở rồi.
- Băng Sơn Tuyết Liên đã nở rồi.
Vút … vút …
Đã có hai bóng người lao vút về phía
hồ nước. Chỉ thấy hai đạo bào màu lam phất phơ điểm chân lên mặt nước tiến
thẳng đến phiến đá lớn, nơi có khối tròn nâu thẫm. Hai đốm sáng lúc đỏ, lúc
xanh đã xuất hiện lại, dường như chúng trở nên to lớn thêm, hai quả cầu sáng
linh hoạt chao qua, nghiêng lại quanh khối nâu thẫm. Thoáng chốc, cả hai đạo
bào lam đã áp sát khối đá giữa hồ.
Vút … vút …
Đã có vài bóng người thi triển khinh
công lao về phía hồ nước. Có tiếng người hét lớn:
- Là Thanh Thành song lão.
- Ôi chao! Xoạt… Ùm…
Lại thấy một vài bóng người to lớn
từ giữa hồ nước lướt trở ra. Mọi việc diễn tiến cực nhanh.
Ùm… ầm … ùm …
Không gian chợt náo động liên hồi,
sau cùng mọi việc trở nên im ắng lại. Có thêm vài bóng người lao về giữa hồ
nước thoái lui.
- Là quái xà Độc Long.
Người vừa lên tiếng là Thanh Thành Nhất
Lão Tử Bình. Thì ra hai nhân sĩ giang hồ đầu tiên lao ra giữa hồ là Tử Bình và
Tử Trọng đã bị đánh lui bởi quái xà Độc Long. Thanh Thành song lão khi nghe mùi
hương Tuyết Liên liền vội vàng tiến ra giữa hồ nhằm chiếm lấy phần ưu thế. Tuy
nhiên, Thanh Thành song lão là những bậc lão luyện trong giới giang hồ nên cả
hai đều rất thận trọng thi triển khinh công lướt trên mặt nước, mắt luôn e dè
nhận biết hai khối sáng khi đỏ, khi xanh. Dù vậy, do mặt hồ rộng và đầy sương
khói nên hai lão không dễ nhận biết hai đốm sáng chuyển động.
Cho đến khi nhận biết đó là cặp mắt
của con quái xà thì song lão tách ra làm hai hướng với ý định tiếp cận khối đá
lớn rồi tùy nghi xử trí. Có một điều cả hai lão không ngờ đến, đó là khối đá
to, nơi mà Nhất Lão Tử Bình đặt chân lên lại là một phần cơ thể của quái xà.
Khi có người lao ra giữa hồ thì quái xà đã rất linh hoạt, uyển chuyển. Lúc Nhất
Lão Tử Bình đặt chân lên nền khối đá thì Nhị Lão Tử Trọng đã bị tấn công. Cú
ngoạm trực diện của quái thú khiến Nhị Lão đề khí thoái lui, việc chuyển mình
bất ngờ của phiến đá làm Nhất Lão trượt chân, suýt rơi xuống mặt hồ lạnh giá.
Nhận thấy tình thế bất lợi, Thanh
Thành song lão đã quay lui, rời khỏi hồ nước. Ngược lại, những nhân sĩ giang hồ
đi sau do sợ của báu bị đoạt mất. Vì thế, việc hành sự có phần khinh suất, một
số người bị quái xà đánh rơi xuống hồ nước, số còn lại nhất thời thoái lui.
Việc có nhiều người xâm nhập vào hồ nước khiến quái xà nổi giận, chiếc đuôi to
bè hình mái chèo quẫy đập xuống nước gây ra những chấn động ầm ì, những mảng
băng tuyết trắng xóa trên những cây đại thụ vì thế cũng rớt rơi, va đập vào
nhau, tạo ra những thanh âm không ngớt,...
Lại một tiếng nổ thật lớn, rền vang
trong đêm,
Ầm … ầm …
Một khối băng lớn ở sườn dốc phía
tây đổ ập xuống, nát vụn. Kèm theo một tràng cười lanh lảnh cất lên:
- Haha… haha…! Đến rồi ư! Hạnh hội …
hạnh hội!
Bạch Diện Thần Quân Nghiêm Phong vừa
cất tiếng cười man trá, cuồng ngạo vừa khẽ khàng rút cánh tay trái về. Thì ra
lão vừa xuất chưởng đánh tan khối băng đá chắn nơi cửa động. Từ trong động phát
ra những tiếng hô vang dội:
- Minh chủ võ lâm, thần chưởng vô
song!
- Minh chủ võ lâm, thần công cái
thế!
Dưới ánh sáng của những ngọn đuốc
tỏa rạng xếp dọc hai bên thành thạch động, một động đá rộng rãi được thiết kế
cực kỳ xa hoa, diễm lệ bày ra trước mắt mọi người. Nếu không được tận mắt nhìn
thấy thì nhân sĩ giang hồ khó có thể hình dung được trên đỉnh băng sơn hoang
vu, không dấu chân người lui đến lại có một thạch động trang hoàng với vô vàn
kỳ trân, dị bảo bên trong.
Ở giữa động, có một cái ghế bằng
vàng ròng với nét chạm trổ tinh xảo cùng với vô số châu ngọc được đính khảm hài
hòa sắc màu. Phía sau chiếc ghế là một bức họa rộng lớn, phía bên phải có thêu
hình một con thần long uy mãnh giương vuốt như vờn giữ một viên ngọc to sáng
lấp lánh ở giữa, phía bên trái là một con hổ nhe nanh chực vồ mồi, thế hổ cuộn
mình vô cùng mạnh mẽ, mắt hổ rực sáng ngước nhìn vào nơi viên ngọc sáng rỡ. Nét
họa rất ảo diệu, linh động như thật. Có một câu đối được họa lên bức hoành phi:
Dạ Quang Bảo Châu Hiện,
Giang Hồ Xuất Bá Vương.
Trước chiếc ghế của Bảo chủ Quần Anh
Bảo là một chiếc bàn nhỏ vuông vức, chiếc bàn được làm bằng một loại gỗ quý, có
độ tuổi hàng trăm năm. Trên bàn đặt một chiếc hộp vuông bằng chất liệu Tử kim,
có 4 thanh niên cường tráng phủ phục quanh chiếc bàn gỗ, dáng điệu rất thành
kính. Bên trong động có khoảng hơn 100 người, mắt người nào cũng long lanh, dị
thường. Điều này, cho thấy họ đều là những cao thủ thượng thặng với nội lực
sung mãn. Cũng với sự dị thường nơi ánh mắt giúp cho các bậc giang hồ lão luyện
nhận biết họ đã trúng Âm Dương Nhuyễn Cốt Tán.
Bảo chủ Nghiêm Phong bước ra khỏi
động đá, trầm giọng nói:
- Dâng Dạ Quang Đại Bảo Châu.
Bốn chàng thanh niên cường tráng,
kính cẩn nâng chiếc bàn gỗ tiến ra khỏi động và đặt trước mặt Bạch Diện Thần
Quân. Nhân sĩ trong động cũng nhất loạt rời khỏi thạch động, xếp thành nhiều
hàng đứng sau Bảo chủ Nghiêm Phong và chiếc bàn gỗ, họ đồng thanh hô lớn:
- Bảo chủ Quần Anh Bảo, Tân minh chủ
võ lâm.
Bạch Diện Thần Quân Nghiêm Phong
khoác bên người một thanh trường kiếm to bản. Thanh trường kiếm này cũng được
luyện thành từ một khối Tử kim cực kỳ cương mãnh, chém sắt như chém bùn. Thanh
bảo kiếm này có tên là Càn Khôn Thần Kiếm. Đã có không ít những danh kiếm, bảo
đao của tuyệt đại cao thủ bị hủy bởi thanh kiếm Càn Khôn của Bảo chủ Nghiêm
Phong. Chỉ thấy tay phải của Nghiêm Phong chạm nhẹ vào chuôi kiếm Càn Khôn thì
cả không gian rực sáng như ban ngày. Thì ra Bảo Chủ Nghiêm Phong đã dùng mũi
kiếm Càn Khôn mở chiếc hộp đặt trên chiếc bàn gỗ, thủ pháp vô cùng nhanh nhẹn.
Một viên bảo châu to bằng nắm tay người lớn sáng rỡ hiện ra. Đến ánh sáng của
vầng trăng đêm rằm cũng trở nên kém cạnh trước nguồn sáng phát ra từ viên Dạ
quang đại bảo châu. Quả đúng là báu vật tuyệt thế, ngàn đời khó gặp.
Lúc bấy giờ, Thanh Thành song lão
vừa thoái lui ra khỏi hồ nước, lại thấy Bạch Diện Thần Quân cùng chúng thuộc hạ
hư trương thanh thế, Nhị Lão Tử Trọng cả giận, hóa liều, thét lớn:
- Lão tặc Nghiêm Phong, ta lấy mạng
ngươi.
Đồng thời với tiếng thét, Nhị Lão Tử
Trọng vung thanh trường kiếm nhằm đỉnh đầu của Nghiêm Phong điểm tới, kiếm thế
uy mãnh, quên cả việc hộ thân. Thấy nhị đệ xuất chiêu như thể “đổi mạng”, Nhất
Lão Tử Bình vội ra chiêu tương trợ, một đường kiếm quét ngang phần hạ bàn của
Nghiêm Phong và tiếng hét trợ lực thoát ra khỏi miệng Nhất Lão:
- Lão tặc Nghiêm Phong, xem kiếm.
Trước đòn đánh bất ngờ của hai
Trưởng lão phái Thanh Thành, Bạch Diện Thần Quân hừ nhẹ một tiếng:
- Đáng chết.
Theo lời nói, tay trái của Nghiêm
Phong xuất một chiêu Càn khôn đại na di với bóng chưởng liên hoàn vây bủa khắp
người Nhất Lão Tử Bình. Tay trái Nghiêm Phong xử Càn Khôn kiếm ra chiêu Tiên nhân
chỉ lộ đón đường kiếm của Nhị Lão Tử Trọng.
Tử Bình thấy chưởng pháp muôn trùng,
trong lòng thầm kêu khổ. Chỉ nghe “keng” một tiếng thanh trường kiếm đã vuột
khỏi tay Tử Bình va vào vách đá. Chiêu Càn khôn đại na di chỉ là hư chiêu, che
dấu thực chiêu Cầm nã thủ, đoạt kiếm đối phương. Thì ra Bảo chủ Nghiêm Phong đã
dùng Chuyển dịch di tâm đại pháp làm rối loạn thần trí, nhằm đoạt kiếm của Nhất
Lão Tử Bình. Thuận đà Bảo chủ Quần Anh Bảo ném Nhất Lão Tử Bình văng về phía sau.
Với chiêu Tiên nhân chỉ lộ thanh Càn Khôn thần kiếm đã ngăn trở sát chiêu từ
thanh kiếm thanh mảnh của Nhị Lão Tử Trọng. Về sau, Bảo chủ Nghiêm Phong đã
biến chiêu thành sát chiêu Tiên phát chế nhân nhằm ngực trái của Tử Bình điểm
đến. Tình thế vô cùng nguy cấp. Lại nghe,
Vút … vút …
Đã có hai món ám khí từ phía quần
hùng bắn đến nơi Nghiêm Phong đứng.
Xoạt … keng …
Nhìn lại nơi đấu trường chỉ thấy
ngực trái của Tử Bình rỉ máu nhưng xem chừng vết thương không nặng. Tiếng keng
là thanh âm của cú va chạm giữa một viên tràng hạt và mũi kiếm Càn khôn, thì ra
Hư Không đại sư dùng viên tràng hạt đánh lệch mũi kiếm Bảo chủ Nghiêm Phong
nhằm cứu nguy cho Nhị Lão Tử Bình. Tiếng xoạt được phát ra khi ống tay áo của
Nghiêm Phong tiếp món ám khí còn lại. Đó chỉ là một miếng vải rách, Bang chủ
Hứa Trọng Viễn thấy tình thế bức bách vội vo tròn một mảnh vải rách nhằm huyệt
Thái dương của Nghiêm Phong ném đến.
Bạch Diện Thần Quân sau khi nhận
miếng vải rách trong tay trái, liền xử chiêu Hồ điệp xuyên vân ném đi, mảnh vải
được trải ra bay chấp chới tựa hồ như cánh bướm, rất linh động, thoạt nhìn tốc
độ bay có vẻ chậm. Dù vậy, thoáng chốc đã chạm đến một tàng cây cổ thụ. Rắc,
một cành cây to đã bị đánh gãy rơi xuống gờ đá đánh sầm một tiếng. Quả nhiên,
công lực của Bạch Diện Thần Quân là rất kinh người. Sau cùng, Bảo chủ Nghiêm
Phong gằn giọng:
- Đường đường là chưởng môn, bang
chủ của danh môn đại phái mà lại giở trò ám toán, hại người?
Chưởng môn Thiếu lâm Hư Không chưa
kịp mở lời thì Bang chủ Cái bang Hứa Trọng Viễn đã mau mắn đáp:
- Chỉ e Bảo chủ hành sự lỗ mãng nên
Hứa mỗ cùng Hư Không huynh nhất thời sơ suất. Mong Bảo chủ lượng thứ!
- Haha! Bảo chủ Quần Anh Bảo vì danh
mà đến, không vì mạng người mà đến. Haha…
(Còn tiếp)
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét