Viết tiếp Blog Một thoáng phương Đông
Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015
Lẽ ra tôi chỉ
viết mỗi quyển sách “Hãy là đường xưa mây trắng bay” là dừng lại nhưng rồi sách
đã không được nhà xuất bản Tổng hợp, nhà xuất bản Trí Việt - First New hỗ trợ
vấn đề giấy phép đăng ký xuất bản.
Khi tôi đặt câu
hỏi “Có phải nội dung sách có vấn đề, có điều không ổn chăng?” ở người đại diện
cho những nhà xuất bản thì tôi không nhận được câu trả lời đủ tính thuyết phục.
Bộ phận tiếp nhận và trả bản thảo đã né tránh trả lời những câu hỏi mang tính
trực tiếp, thẳng thắn, Thế nên tôi đành hiểu rằng họ sợ trách nhiệm, họ không
đủ can đảm để gánh vác những câu trả lời có tính trách nhiệm cao, họ tránh né những
vấn đề có phần nằm ngoài sự hiểu biết, khả năng tư duy, nhận thức của họ và
trên cả là họ sợ đụng chạm đến giới chính trị - tôn giáo. Thà rằng họ dịch
thuật, chuyển ngữ những bộ sách nước ngoài đã tạo được tiếng vang trong lòng
người đọc hơn là mạo hiểm với một quyển sách được viết bởi tâm huyết của một
người bản địa. Vậy nên bộ sách mà First New (Trí Việt) từng đeo đuổi là Hạt
giống tâm hồn có là gì, đó chỉ là cơm áo gạo tiền, danh lợi của những người
công tác nơi hệ thống truyền thông, họ cần bầu sữa mẹ để sống, họ chưa đủ chững
chạc, trưởng thành để đối diện với sự hiểu biết của chính họ.
Biết vậy tôi đã
một phen bôn ba ra Hà Nội để gửi sách cho chủ tịch nước Trương Tấn Sang, phó
chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết,… và cả quốc hội. Tuy nhiên, tôi đã không có
duyên gặp được những người lãnh đạo nhà nước Xã hội chủ nghĩa Việt Nam, những
người làm công tác bảo vệ đã nói rằng “Nếu muốn gửi… đến các vị đương kim lãnh
đạo đất nước Việt Nam thì con đường duy nhất mà tôi có thể gửi đến họ chỉ có thể
là thông qua hệ thống bưu điện”. Và tôi gửi sách bằng con đường bưu điện đến
các vị lãnh đạo nhà nước Việt Nam nhưng xem chừng tôi đã hoài công, chỉ là một
quyển sách nên không đủ để các vị thuộc giới lãnh đạo đất nước Việt Nam bận
lòng.
Sau đó, được sự
góp ý của vài người bạn thì sách Hãy là đường xưa mây trắng bay với nội dung sơ
khởi ban đầu được hoàn chỉnh thêm với phần II cùng với 4 quyển sách liên quan
tạo nên bộ sách “Sự hiểu biết làm thay đổi nhận thức, giá trị con người”. Toàn
bộ nội dung bộ sách cũng được gửi trình quốc hội cùng chủ tịch nước, chủ tịch
quốc hội cùng thủ tướng chính phủ Nguyễn Tấn Dũng. Và câu trả lời từ giới lãnh
đạo đất nước Việt Nam dành cho tôi cũng chỉ là một khoảng không vô nghĩa.
Tôi đã xét lại
nội dung bộ sách và không tìm được những điều sai trái, tôi cũng không nhận
được những phản biện từ các bên liên quan thể hiện sự chỉ trích, đánh giá tính
tiêu cực nơi bộ sách. Vì lẽ đó tôi quyết định chuyển nội dung sách lên blog Một
thoáng Phương Đông.
Hãy là đường xưa
mây trắng bay với phần I Đạo đời hỗn độn và chuyển tiếp qua phần II với tiêu đề
Viết lại sự hiểu biết của loài người cùng lời bạt:
Xuyên suốt phần
I, tôi đã trình bày quyển sách với vai trò của một người hiểu đạo, giữ đạo. Do
vậy tôi đã tạo nên một khối hỗn độn, mập mờ về đời và đạo. Tôi đã chịu sự ảnh
hưởng về tư tưởng trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử; Và hai câu chí tình mà Lão Tử
vì Khổng Tử đã nói. Tôi sẽ trình bày sơ lược về câu chuyện lâu xa này.
Khi Khổng Tử đến
gặp và mời Lão Tử cùng ra sức giúp dân, giúp nước, giúp triều đình nhằm đem lại
nền thái bình, thịnh trị cho xã hội. Lão Tử đã thoái thác với nguyên do là ông
đã nhận ra sự mục nát, bạo ngược của vua chúa lúc bấy giờ. Khổng Tử đã trích
lời các bậc minh quân như vua Nghiêu, vua Thuấn,... để khuyên giải, chiêu dụng.
Lão Tử nhận ra
Khổng Tử quá hăm hở, cậy tài, cố thể hiện bản thân qua việc chăn dân, trị quốc,
bình thiên hạ ở trong thời loạn lạc - Dân tình khốn khó, các nước phân tranh,
cướp hại lẫn nhau, giới cầm quyền các nước thì suy đồi, bạo ngược. Nhận biết sự
ham muốn thể hiện của Khổng Tử là rất nguy hại. Lão Tử đã có lời:
Những người ông
nói đó, thời thịt xương tan nát cả rồi, chỉ còn lời của họ thôi. Hàm ý nói rằng
những điều mà các cổ nhân dạy đã không hoàn toàn đúng, không còn phù hợp với
hoàn cảnh hiện tại. Xã hội hiện đang rối ren, loạn lạc, chiến tranh triền
miên,… là do sự vô đạo, trái đức của các ông vua hôn quân; Thế nên, ông không
dại dột làm kẻ tôi trung. Vả lại người quân tử nếu gặp thời thì ngồi xe ngựa,
không gặp thời thì đội nón lá mà đi chân đất.
Lão Tử nói tiếp:
Tôi lại nghe
người buôn giỏi thì giấu kĩ vật quí, ra vẻ như không có gì cả. Người quân tử
đức cao thì dung mạo như ngu độn. Thế nên, ông nên bỏ cái khí kiêu căng, cái
lòng đa dục; Cái vẻ hăm hở cùng cái chí quá hăng của ông đi. Những cái đó không
có ích lợi gì cho ông đâu.
Tuy nhiên, Lão
Tử vẫn rõ biết Khổng Tử có thiện chí “Vì dân, vì nước mà đến” nên khi tiễn biệt
đã lại thêm một lần nữa khuyên giải với ý mong muốn Khổng Tử quay về giữ đạo,
không nên làm tôi, làm quan lại ở triều đình phong kiến vô đạo, trái đức, coi
mạng người dân như cỏ rác,… Những người làm tôi trung sẽ không biết sống chết
khi nào, không thể làm chủ mạng sống của chính mình.
Lão Tử nói:
Tôi nghe nói
người giàu sang tiễn nhau bằng tiền bạc, người nhân nghĩa tiễn nhau bằng lời
nói. Tôi không phải là người giàu sang, mạn phép tự coi mình là người nhân
nghĩa mà tiễn ông bằng lời này “Kẻ thông minh và sâu sắc thì khó sống vì ham
phê bình người; Kẻ giỏi biện luận, biết nhiều thì nguy hại tới thân vì hay nêu
cái xấu của người. Kẻ làm con và kẻ làm tôi đều không có cách gì giữ mình cả”.
Sau lần gặp Lão
Tử, Khổng Tử đã phải thừa nhận với các học trò rằng:
Loài chim, ta
biết nó bay được; Loài cá ta biết nó lội được; Loài thú ta biết nó chạy được.
Chạy thì ta dùng lưới để bẫy, lội thì ta dùng câu để bắt, bay thì ta dùng tên
để bắn. Nhưng đến loài rồng cưỡi gió mây mà lên trời thì ta không sao biết
được. Hôm nay, ta gặp Lão Tử, ông ta là con rồng chăng?
Ngoài việc bị
ảnh hưởng tư tưởng giữ đạo của Lão Tử, tôi còn khép mình vào trong những khuôn
phép giới điều của các tôn giáo - Việc giữ niềm tin, đức tin cho các tín đồ và
nguyên tắc ứng xử trong cuộc sống. Thế nên tôi đã không vượt ra khỏi thân phận
của người giữ đạo.
Mặc dù tôi cũng
nhận ra có những sự gượng ép khi mà việc trình bày lại không thể hiện được hết
sự thật về bước đường tìm đạo, hành đạo của đức Phật Thích Ca Mâu Ni.
Tôi lại nhận
biết nếu những sự thật này không được tỏ bày thì có những việc sẽ mãi là nghi
vấn, nhân loại sẽ mơ hồ không nhận ra chân giá trị của Tam tạng kinh.
Vấn đề này sẽ
hạn chế số người tìm đạo, học đạo, hành đạo. Việc này lại liên quan đến sự an
nguy, tồn tại của loài người.
Tôi vẫn hiểu
rằng “Khi những sự thật này được phơi bày cũng sẽ góp phần chứng thực thế giới
tâm linh thực sự tồn tại”. Đây cũng là chìa khóa để đảm bảo sự tồn vong của
trái đất và nhân loại.
Cho đến khi nhận
biết được thông điệp là “Đè bẹp sự phát triển và từng bước loại bỏ Phật giáo”,
tôi sực tỉnh “Tôi không phải là người giữ đạo. Vô Ưu đi trong phi đạo”. Thế
nên, điều tôi cần làm là trái đạo, là phá cho tan hoại những gì không thật nhằm
góp phần làm sáng rõ sự thật.
Một lời gửi đến
những người học Phật. Hãy nên đến với đạo Phật bằng sự hiểu biết giác ngộ. Nếu
chỉ dừng lại ở niềm tin, đức tin và sự sám hối thì những người học Phật có khác
gì những tín đồ của các tôn giáo khác.
Điểm cao tột của
giáo lý, kinh điển Phật là sự hiểu biết, giác ngộ về cuộc sống. Điều này sẽ
mang lại cho người học Phật sự hạnh phúc ngay trong giờ phút hiện tại và sự giác
ngộ, giải thoát hoàn toàn.
Lời tri ân của
Vô Ưu đến Lão Tử:
Lão Tử! Tôi đã học ở ông những
điều rất hay và bổ ích. Tôi nhận biết hai câu nói của ông rất chí tình. Nhưng
ông đã dừng lại ở vai trò người giữ đạo và truyền đạo. Vô Ưu không là người giữ
đạo. Thế nên, tôi nhận ra “Nếu đã là người thì ai mà không phải chết. Chỉ có
người chết mới không chết mà thôi".
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét