Quá Trình Đi Tìm Đạo Và Ngày Đạt Đóa Vô Ưu
Thứ Năm, 17 tháng 12, 2015
Đêm nay
mượn rượu để mà say
Cho
chếnh choáng trên đường dài lạc lối
Trăng
16 sao nẻo đời u tối
Nhắp
mãi chén men nồng,
Sao
chẳng ấm chút niềm riêng?
Sau một
cơn say, ta chợt nhận ra ta chỉ là một đứa trẻ bơ vơ trong cuộc đời muôn lối.
Trong giấc mơ, dường như ta đang ở một
nơi nào đó thật xa xăm. Có lúc ta nhận ra là ta đang tỉnh nhưng ta lại không
giống người đời, không tranh danh, đoạt lợi nên người đời bảo “Ta điên”.
Ừ! Có
lẽ ta điên thật. Nếu có thể điên để cho người đời tỉnh thì có gì đáng để hối
tiếc.
Sóng
vẫn ngàn năm vỗ về
Bờ cát
trắng
Vết
chân trần
Ai quên
Bỏ lại
giữa ngàn thông
Kẻ lại
người qua
Vô tâm
với vết chân trần
Chỉ có
một gã khờ
Ngồi
giữ
Sợ sóng
vô tình cướp mất
Dấu
chân yêu…
Thật
đáng tiếc! Ta cứ chập choạng bước đi. Ta lầm lạc giữa đời và Đạo.
Không
ít lần ta tự hỏi “Ta sinh ra làm gì? Có thật ta sinh ra để lớn lên, già, bệnh
và chết?”
Thật vô
vị! Ta vô vị, người vô vị.
Bản
chất thực sự của cuộc sống là gì?
Ta cũng
từng có lúc tự phụ thông minh nhưng sự
hiểu biết của ta không có lời giải cho những câu hỏi đó. Sự hiểu biết không
giúp ta an tâm, ta tiếc gì không vứt bỏ.
Ta tìm đến
kinh sách Phật. Phật thuyết “Vạn pháp do duyên sinh, do duyên mà diệt”. Hãy
sống ở giây phút hiện tại! Đừng tìm về quá khứ vì quá khứ thì đã qua; Đừng mơ
mộng về tương lai vì tương lai thì chưa tới. Hãy đón nhận những mầu nhiệm của
cuộc sống trong từng thời khắc hiện tại.
Có đôi
lúc ta nghĩ đã ngộ ra nhưng rồi lại lầm lạc.
Đằng
sau những tấm áo Cà sa ẩn chứa điều gì?
/i>
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét