
Sự trần trụi của xã hội loài người phơi bày qua cái chết của cô gái trẻ (P.1)
Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2016
Những dòng nhật ký trước khi chết?
…
Tháng 9 năm 2007, với tôi sinh ra
trong một gia đình nghèo ở nông thôn không phải là bi kịch. Mà bi kịch sẽ là
nếu tôi không thể thoát ra khỏi cuộc sống nông thôn. Tôi chắc chắn sẽ trở thành
một cư dân thành thị sau khi rời khỏi giảng đường đại học.
Tôi đã từng than phiền rằng Chúa
thật sự không công bằng với tôi. Chúa đã để tôi sinh ra trong một gia đình nông
dân nghèo, nhưng lúc này đây tôi sẽ không nghĩ như vậy nữa. Gia đình đã khiến
tôi mạnh mẽ và trưởng thành hơn.
Tháng 5 năm 2008, tôi không thể tin
được để kiếm được một công việc part-time lại khó khăn đến thế. Có đến 200 sinh
viên để nhận làm tiếp tân bán thời gian. Tôi không thể tưởng tượng điều gì sẽ
xảy ra khi tôi tốt nghiệp nữa.
Ngày 9 tháng 10 năm 2008, tôi là
sinh viên đại học nhưng tôi lại không thể tìm ra một việc làm. Làm sao tôi có
thể trở về nhà sau khi tôi tốt nghiệp đại học được?
Tôi cảm thấy rất mệt, tôi muốn ngủ
một giấc và không bao giờ còn thức dậy nữa. Tôi sẽ làm việc ư? Ai sẽ có thể cứu
tôi? Ngoài bố mẹ ra, tôi không còn luyến tiếc gì trong thế giới này nữa.
Ngày 18 tháng 10 năm 2008 - Trang
nhật ký cuối cùng.
- Tại sao lại quá khó như vậy?
- Tại sao lại quá khó như vậy?
Đó là những dòng nhật ký cuối cùng
của một cô sinh viên năm cuối ở Trung Quốc. Chỉ vài ngày sau khi viết những
dòng nhật ký ấy, cô gái đã trầm mình xuống dòng nước bên bến xe buýt. Và không
bao giờ người cha khốn khổ được được nhìn thấy cô để đưa đứa con gái của mình
đến trường, để dặn dò, để được nghe đứa con gái bé bỏng ấy nói thêm điều gì
nữa… Cô ấy đã ra đi thật rồi dù cô nói với bố rằng: “Bố mẹ đừng lo cho con, con
vẫn ổn”.
Lời bình của tác giả Trang Vũ:
Cô ấy đã chọn cái chết vì cô ấy đã
cùng quẫn trước cuộc đời, trước một xã hội mà cô không thể tìm thấy một công
việc bình thường, để kiếm tiền phụ giúp bố mẹ khi cô đang là sinh viên năm
cuối. Cô ấy giày vò, ân hận khi thấy mình chọn nhầm đường, cô nên ở nhà và đi
làm còn hơn là quyết tâm theo học đại học để rồi ra trường chẳng kiếm được công
việc nào, mà khoản tiền vay cho cô ăn học thì ngày càng lớn.
Tôi hiểu cô gái ấy đã phải sống trong
nỗi lo lắng, sự đau khổ và ân hận kéo dài, nó kéo dài đến mức làm cô ấy tiều
tụy trong mắt người cha vào ngày gặp mặt. Ngay cả tôi cũng nhiều lần đi qua
chiếc gương nơi cái cầu thang tối và đôi lúc cũng không còn nhận ra mình nữa.
Trung Quốc có bao nhiêu sinh viên ra
trường thất nghiệp? Còn Việt Nam là bao nhiêu? Hay trong số những người thất
nghiệp như tôi, như chúng ta chẳng ai tự tử hay biết bao người “ra đi” mà không
để lại dòng nhật ký nào? Mà thiên hạ vẫn đổ lỗi cho họ là “lũ ngu, suốt ngày
chỉ thất tình là tự tử”, hay là chúng ta đã quá chai lì trước những nỗi đau?
(Lược trích từ KTNN số 825)
Lời bình của kẻ thương một kiếp
người - latuan:
Cám ơn tác giả Trang Vũ về bài viết!
Bài viết đã đọng lại nơi tôi một
niềm đồng cảm xót xa. Xã hội con người hiện đang đi về đâu khi những lớp hàng
rào giao cảm, ngục tù tâm hồn, tình người đang dựng lên ngày một cao vút và
nhiều tầng lớp?
Tình yêu, hạnh phúc, cơm áo gạo
tiền, công danh, sự nghiệp, địa vị,… đang trói chặt gần như tất cả loài người.
Rào cản tự hào dân tộc được dựng
lên. Việt Nam - Trung Quốc tình đồng chí biểu tượng giả trá, ngụy tạo đang dằn
xé với những oán thù xa xưa, và việc giành giật lãnh thổ, lãnh hải biển Đông.
Lòng tự hào dân tộc được kêu gọi để kích động thù hằn, ganh ghét. Nhưng đâu ai chịu
lắng lòng để nhận biết người dân thường Hoa - Việt vốn không mặn mà trong việc
tranh cái ăn, miếng ở một cách thô bỉ, hèn hạ. Điều mà người Hoa, người Việt
cần chỉ đơn thuần là được sống bình yên, ấm no.
Vậy ai đã tạo ra sự xung đột, chống
trái giữa hai quốc gia Trung - Việt?
Đó chỉ là lòng tham và sự cùng đường
của thành phần chính khách, giới lãnh đạo đất nước đầy tham vọng, xấu xa và ngu
dốt. Họ đang cố che đậy những vết rạn nứt nội tại bằng việc đi cướp bóc bên
ngoài, bằng việc khỏa lấp, che đậy năng lực yếu kém, tầm nhìn thiển cận. Họ
đang cố che mắt và lừa mị người dân rơi vào âm mưu thao túng độc tài, bá quyền
của họ.
Mạng sống của họ cao quý nhưng mạng
sống người dân là những đống phân rác thối tha, bẩn nhơ đáng vứt đi. Mộ xác
đồng loại đang đắp cao để nâng tầm vị thế và quyền lực của giới lãnh đạo đê
hèn.
Tham vọng bá quyền của giới lãnh đạo
Trung Quốc nhằm giết bớt người dân hòng giảm tải dân số, giải quyết những bất
ổn nội tại trong lòng người Trung Hoa. Người dân Trung Hoa ném mạng sống vào việc
giành giật và giới chính khách thu về đất đai, lãnh hải rộng lớn nhằm trang
trải cho những khoản vay nước ngoài tới hạn.
Thêm nữa, khi nắm được bá quyền
trong tay thì liệu còn có ai dám chạm đến giới lãnh đạo Trung Hoa?
Kế sách “Ngao sò tương tranh, ngư
ông đắc lợi” quả nhiên là giải pháp “Vẹn toàn kỳ mĩ”.
Những khuất tất, dối gian trên liệu
người đời có mấy ai rõ biết?
Dựa vào góc nhìn phiến diện, lệch
lạc con người đang khơi gợi lòng tự hào dân tộc hay nói khác hơn là kích động
hận thù của những kẻ không thấu rõ lẽ đời. Việc làm nhằm cuốn người dân thường
Việt - Trung vào quỷ kế thâm hiểm của giới cầm quyền bá đạo.
Hận thù nung nấu, tích góp rồi Việt
Nam - Trung Quốc sẽ về đâu?...
Phải chăng con người đang lạc lối
bởi tư duy, nhận thức, ý thức, sự hiểu biết bị chủ nghĩa thực dụng thao túng,
tham sân si mạn nghi đang trói chặt con người?
Hãy dừng lại, lắng lòng nhìn thẳng,
nói thật về quá khứ và thực tại. Đừng đắm chìm nơi hiện tượng vấn đề, hãy tựa
vào bản chất vấn đề mà quán xét.
Có bao giờ giới chính khách, thành
phần lãnh đạo đất nước, xã hội thật sống vì người dân, dân tộc không?
Có… nhưng một chút thôi. Còn phần
nhiều là họ sống cho lòng tham của chính họ cùng bè đảng tay sai. Những chiếc
bánh vẽ đã được tạo ra và trang trí sặc sỡ, đẹp đẽ chỉ nhằm bòn rút tiền người
dân khốn khổ, bần cùng.
Vươn lên tầm cao mới, nâng tầm vóc
dân tộc, phát triển đất nước thành thần long, mãnh sư kinh tế - chính trị,…
nghe thật hoành tráng, kỳ vĩ.
Nhưng ai đã là người được lợi?
Chỉ thấy người dân thường Trung Quốc
cùng quẫn, mưu sinh; người dân Nhật Bản khốn khổ, tự giam đời mình; người dân
Hoa Kỳ hoang mang, bấn loạn, chênh vênh không rõ biết tương lai sẽ đi đâu, về
đâu?
Không riêng gì Châu Á, Châu Âu phần
lớn giới chính khách, thành phần lãnh đạo, xã hội con người ở những châu lục
còn lại đang nhiễu nhương, xáo rộn khôn lường là vì lẽ gì?
Sự giả trá, đê hèn, ti tiện, gian xảo bộc lộ
rõ nét, hằn sâu nơi giới thượng lưu và hệ thống công quyền trên toàn thế giới
cũng như ở mỗi nước. Dường như không có một nhóm nhà quản lý đất nước, xã hội
nào là ngoại lệ trên bức tranh đa sắc màu chính trị cả 5 Châu. Đáng thương cho
kiếp người toàn nhân loại. Loài người tự phụ thông minh nhưng rất đỗi yếu hèn
còn mong chờ gì nơi tương lai chỉ là những chiếc bánh vẽ khổng lồ, hảo hạng.
…
Đừng vội nhận định tôi sống tự ti,
bi quan mà vẽ một bức tranh nhân loại với một gam xám xịt, u tối, gây nhiễu
loạn lòng người.
Hãy nhìn thẳng vào thực tế. Tôi biết
bạn là người rất thực dụng hoặc ít ra đã bị lối sống thực dụng xâm thực ít
nhiều. Hãy nhìn vào vóc dáng, kiểu hình của giới chính khách mà với bạn là gần
như bất khả xâm phạm. Sự bật khả xâm phạm vì lẽ chỉ khẽ chạm đến bạn đã mất
mạng hoặc bị tù đày bức ngặt.
Vì một sự an toàn cần thiết cho cá
nhân bạn chỉ nhìn và thầm đánh giá giá trị thật của lời nói, của con người họ.
Nếu với bạn quá khó để nhìn thấu rõ
bản chất của một con người thì bạn hãy nhìn gia sản, “của chìm, của nổi” nơi cá
nhân, dòng tộc chính khách, giới quản lý đất nước bạn sẽ biết họ đã thật sống,
thật giàu vì ai?
Bạn hãy nên thật khách quan, tổng
thể mà nhìn nhận toàn cảnh giới chính khách vì điều đó rất cần thiết. Bởi lẽ ta
không thể chủ quan, cạn nghĩ chỉ có “Một con sâu mà làm rầu cả nồi canh”.
Đừng chỉ nội soi trong nước, hãy mở
lòng ra với thế giới bên ngoài giới chính khách, thành phần quản lý xã hội nơi
5 Châu phải chăng cũng không có nhiều khác biệt?
Đừng vội thất vọng vì thực tế rất
nghiệt ngã, phủ phàng, bi thảm. Bởi lẽ tôi muốn bạn sống thật và xây dựng tốt
hơn cuộc đời của chính bạn cùng gia đình, dòng tộc.
Bạn hãy tự ý thức rằng bạn không thể
bịt mắt, che tai và ảo tưởng một cuộc sống thật đẹp từ những trang sách hồng mà
tuổi học trò bạn được “nhồi sọ”. Bạn hãy đổi lối tư duy, cách nhìn về cuộc
sống. Đừng cố sống bằng niềm tin và hy vọng về “Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn”. Điều
đó sẽ không bao giờ xảy ra nếu bạn không ra sức dựng xây bằng vào sự hiểu biết
khách quan, sáng rõ, đúng mực của tự thân.
Bạn hãy nhìn, chấp nhận sự thật là
cuộc sống vốn đầy dẫy sự bất toàn và từ sự bất toàn nơi cuộc sống bạn, chính
bạn chứ không ai khác phải mày mò, góp nhặt, tích lũy, tạo ra những điều tốt
đẹp bình dị, gần gũi. Đó chính là lối thoát duy nhất tươi đẹp mà bạn có thể xây
dựng cuộc đời bạn và xã hội con người.
Cũng đừng vội tẩy chay giới chính
trị bất nhân, bất nghĩa, vô đạo, trái đức và tạo ra đấu tranh, chiến loạn.
Điều đó không ích gì?
Bạn không thể giải quyết bản chất
vấn đề bằng việc sửa sai nơi hiện tượng, biểu hiện của vấn đề. Dù máu bạn và
loài người có chảy thành sông cho những cuộc thay đổi xã hội kiểu nửa vời. Giới
chính trị đê hèn, ti tiện, bất tài hiện tại bị lật đổ thì giới chính trị kế
thừa cũng sẽ lại sống trên máu, nước mắt người dân.
Vậy lối thoát nào cho nhân loại?
Phải chăng sẽ không có một lối thoát
nào cho một xã hội con người bình yên, tốt đẹp, hài hòa hơn?
Nên chăng xóa sổ hoàn toàn giới
chính trị giả trá, thành phần quản lý xã hội nhiều lọc lừa?
Việc xóa sổ hoàn toàn giới chính
khách ở thời điểm hiện tại là chưa thật cần thiết và hợp thời. Có một sự thật
không thể chối cãi là giới chính khách, thành phần quản lý đất nước vốn có giá
trị thật sự. Họ tạo sự gắn kết xã hội, họ có biết sống vì người dân, cộng đồng
đó là sự thật.
Nhưng do sự hiểu biết bị giới hạn,
tầm nhìn kém cỏi, tư duy nông cạn,… mà họ - giới chính trị đã tạo ra những sai
lầm không dễ sửa sai và gần như không thể thứ tha.
Tuy nhiên, hãy cho họ một cơ hội
cũng như là cho chính mỗi người một cơ hội để sửa sai triệt để, toàn diện.
Do hiểu biết giới quản lý đất nước
rơi vào phiến diện, tin sâu khoa học thực thể và chủ nghĩa duy vật chủ quan họ
đã trói nhận thức, tư duy nhân loại vào “Chết là hết” nên đã khiến loài người
sống vùi trong lòng tham, ích kỷ cùng vô vàn thói tật xấu xa. “Chết là hết” đã
khiến chủ nghĩa thực dụng xâm thực toàn bộ tâm hồn, cách sống của cả loài
người. “Chết là hết” tạo ra viễn cảnh một xã hội loài người hỗn mang, rối ren,
điên đảo với vô số thiên tai, dịch họa, chiến tranh, thù hận và tràn lan chủng
loại khủng hoảng.
Vậy lối thoát thực sự cho xã hội con
người là gì? Có không? Và còn kịp lúc không?
Có và hiện tại vẫn còn kịp lúc. Và
người có thể làm điều đó chính là bạn. Bạn đừng vội tự ti, bạc nhược, trốn
tránh giá trị đúng mực của chính mình bằng tư duy hẹp kém gắn chặt và đè nặng
gần như xuyên suốt cuộc đời bạn “Ta nhỏ bé, ta hèn kém, ta “thấp cổ, bé
miệng””.
Tôi cũng là người rất nhỏ bé, thấp
thỏi nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc sự hiểu biết của tôi hẹp kém, mụ
mẫm cùng tư duy, nhận thức mê mờ, chủ quan.
Hơn nữa, tôi cũng không kêu gọi bạn
lao vào những cuộc đấu tranh sống còn vô nghĩa. Bạn chỉ việc đặt giới chính
trị, thành phần quản lý xã hội vào đúng vai trò, vị trí, và giá trị đúng mực
của họ bằng vào việc tiết giảm quyền lực sinh sát, khả năng thao túng, lũng
đoạn xã hội con người ở họ.
Nghe chừng thật khó thay. Chạm đến
giới cầm quyền thật rất nhiều rủi ro, hung hiểm. Mạng sống tôi, gia đình tôi,
dòng tộc tôi không thể ném vào trò chơi “Đùa với lửa” nhiều mạo hiểm này.
Tôi không từng có ý định đặt bạn vào
tình cảnh khó xử, hung hiểm. Thế nên tôi không buộc bạn phải ra sức sửa sai họ
mà là hãy sửa sai chính mình. Đó là cách thức làm mà không làm, không làm mà
không gì không làm không thể nghĩ bàn mà các bậc thánh nhân thường uyển chuyển
vận dụng.
Để rõ hơn vấn đề này tôi sẽ biện
giải thêm. Tôi chỉ mong rằng bạn tìm lại cuộc sống của chính bạn bằng vào sự
hiểu biết, tư duy, nhận thức đúng mực, khách quan, sáng rõ. Bạn hãy dừng lại,
chiêm nghiệm lại nhằm thấu rõ cuộc sống nơi xã hội và của chính mình.
Giới quản lý đang hô hào khẩu hiệu
đã lạc hậu, lỗi thời “Phát triển, phát triển và phát triển” và các khoản thuế,
phí theo đó mà phình to, sinh lợi cho giới quản lý xã hội. Dù rằng được tuyên
truyền là ích nước, lợi nhà. Kết quả là những dinh thự, cơ sở công quyền, lâu
đài của giới chính khách ngày càng trở nên xa hoa, lộng lẫy.
Hình tượng của đất nước ư?
Không. Đó chỉ là hình hài của con
rắn bệnh, là sự trưởng giả nơi một số ít người khoác lên người chiếc áo đại
diện dân tộc. Một thực tại phủ phàng, nghiệt ngã là đại bộ phận người dân lao
động đang rơi vào sự túng quẫn, khốn cùng về vật chất lẫn tâm hồn. Điều này cho
thấy rằng “Giới chính khách thượng tầng và người dân cùng khổ đang cách biệt ở
hai tầng trời xa vợi”. Đôi khi, một vài lời động viên môi miệng, chút ít hành
động xoa dịu nỗi đau mà không có nhiều giá trị thật vì giá trị thật đã chui tọt
vào lòng tham của con người.
Bạn hãy dừng lại chiêm nghiệm “Phải
chăng giá trị của ngần ấy năm phát triển, phát triển,… là một sự đánh mất?”.
Vật chất, tiền của sau những năm tháng tích lũy ngỡ như giàu lên, hạnh phúc hơn
nhưng đánh đổi bằng sự mất giá trị cuộc sống, lạm phát kinh tế, trượt giá đồng
tiền, tình cảm nguội lạnh bán mua, gia đình chỉ là một sự nương gá tạm bợ.
Sự ích kỷ, thực dụng chia rẽ, ngăn
cách tình người, vật chất được đánh đổi bằng sự mệt nhoài, hối hả, và không
biết rồi ngày mai sẽ ra sao?
Hạnh phúc đơn sơ, bình dị dường như
bị đánh cắp khỏi đời sống con người.
Thật ra bạn đang được hay dần mất
cả. Gia đình, con cái, dòng tộc, tình làng nghĩa xóm,… chỉ còn chút dư vị đắng
chát nơi cụm từ “Phát triển, phát triển, phát triển”, “Thuế, thêm nhiều thứ
thuế. Tất cả chỉ là thuế”…
Nếu bạn nhận ra thật sự bạn đã sai
và xã hội loài người đang xây dựng bằng một sự sai lầm tệ hại thì bạn hãy tự
sửa sai nơi cuộc đời mình.
… Dừng lại …
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét