Phản Khách Vi Chủ
Thứ Ba, 19 tháng 1, 2016
I. Phản Khách Vi Chủ.
Đến tháng 6 năm 2013, nếu giới lãnh
đạo Trung Quốc vẫn không sửa sai những sai lầm đã gây ra trên biển Đông, không
tuân thủ theo Công ước về Luật Biển năm 1982 thì tôi sẽ thong dong đếm bước đến
Tử Cấm Thành.
Tôi đến Tử Cấm Thành để làm gì?
Tôi không đến để nghe câu trả lời
cũng như lời hứa của giới lãnh đạo Trung Hoa. Tôi chỉ đến ngồi lại đấy và dõi xem
cách hành xử của giới lãnh đạo Trung Quốc đối với vấn đề biển Đông.
Nếu chờ mãi mà không nhận rõ thiện
chí sửa sai của giới lãnh đạo Trung Quốc tôi sẽ lấy máu của mình viết ra hai
chữ “No War” trên chiếc áo thiên hạ mà tôi đang khoác trên người.
Sau đó, tôi lặng im ngồi cho đến khi
“Trút hơi thở cuối cùng” nơi Tử Cấm Thành. Đây chính là một biến của kế Di thi
giá họa chân ngụy. Đồng thời, đây cũng là việc người Trung Hoa không giết ta,
ta vì người Trung Hoa mà chết.
Tôi vì người dân Trung Hoa mà chết.
Tôi chết ngay nơi Tử Cấm Thành đương nhiên sẽ là chủ của Tử Cấm Thành. Vì lẽ đó
giới lãnh đạo Trung Quốc sẽ trở thành khách của Tử Cấm Thành.
Có thể bạn thấy trò chơi này không
đặc sắc. Hành động của tôi còn kém cỏi hơn việc ôm bom liều chết của những
người là nạn nhân của cụm từ khủng bố mà nhân loại gán ghép vì đức tin bị lợi dụng,
do Tử vì đạo.
Hơn nữa, việc tôi làm đã có không ít
người từng thực hiện. Đình công, tuyệt thực đòi quyền con người, đòi tăng
lương, đòi quyền sống,… Kết quả là nhìn chung không gặt hái được những thành
công như mong đợi. Bởi lẽ họ là một nhóm người ô hợp, không kiên định sống còn
cho mục tiêu đấu tranh. Khi bị chia rẽ, bị đánh đập, tra tấn,… họ đã hoảng sợ,
quên mất mục tiêu ban đầu và nhận ra tự thân rất nhỏ bé trước bạo lực, cường
quyền. Những đau đớn xác thân, tinh thần khiến những con người nhỏ bé dần thừa
nhận “Chân lý nằm trong tay kẻ mạnh”.
Còn tôi đến với ý định chết nơi Tử
Cấm Thành nên việc đánh đập, tra tấn hẳn không làm lung lạc được ý chí “Chấp
nhận vì người thiên hạ mà chết”. Chỉ cần còn chút hơi thở và sự minh mẫn về trí
não, tôi sẽ tìm đến Tử Cấm Thành.
Trên thực tế, tôi đã cố ý đặt tôi
vào tình thế cùng đường. Nếu đến Tử Cấm Thành với tư cách cá nhân thì khi những
đau đớn xác thân cùng với khả năng chịu đựng không còn có thể tôi sẽ rời khỏi
Tử Cấm Thành, trốn chạy như một chủng loài động vật yếu đuối và hèn hạ.
Nhưng tôi đã đến Tử Cấm Thành với
chiếc áo của thiên hạ thì tôi đã không còn con đường trốn chạy. Kiên định chết
nơi Tử Cấm Thành. Kiên định đấu tranh cho nền hòa bình, sự tiến bộ của nhân
loại. Kiên định chết để vùi chôn chiến tranh, hận thù, đau khổ và xóa bỏ sự tồn
tại của vũ khí hạt nhân,…
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét