Quyết chí đi tìm Đạo
Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2016
Giữa đầu năm
2010, tôi xin ba mẹ cho tôi xuất gia. Họ không muốn nhưng với quyết tâm của tôi
họ không thể giữ tôi lại.
Nhiều người
trách tôi ăn học, rồi không đi làm, lập gia đình mà vào chùa làm kẻ ăn bám xã
hội, tôi cũng mặc. Họ không chịu hiểu rằng “Con người không thể có cuộc sống và
làm việc tốt khi mà những lo âu, phiền muộn cứ vờn quanh”.
Vào chùa ngày
bốn thời tụng niệm, tôi chẳng lo nghĩ gì. Rảnh rỗi lại lấy kinh Thủ lăng nghiêm
ra xem, càng xem càng mịt mờ.
Chẳng biết tâm
mình ở đâu?
Người ta nói
“Tu tại tâm” mà trong kinh Thủ lăng nghiêm thì tâm là cái gì mơ hồ, trừu tượng
quá; Không biết tâm ở đâu thì lấy gì mà tu. Sau khi tìm hiểu kinh Phật, tôi thích
ngồi thiền. Cứ ngồi yên lặng đó, giữ cho đầu óc trống rỗng, dẹp bỏ những suy
nghĩ chạy loạn trong đầu.
Những tưởng yên
ổn ở chùa chờ ngày xuống tóc thì em trai út ra trường. Vấn đề đặt ra “Nếu không
có điều kiện làm việc ở nhà thì em tôi sẽ ra miền Trung xa xôi”.
Thật là duyên
trần chưa dứt. Tôi nghĩ “Thôi việc tu học mình chậm lại để về ổn định gia
đình”. Tôi xin phép thầy rời chùa.
Kiếm được công
việc, tôi lại phụ giúp gia đình. Bấy giờ tôi lại tìm đọc những quyển sách liên
quan đến kinh Phật như kinh Kim Cang, Vạn pháp quy tâm lục, Đạo Đức Kinh của
Lão Tử,...
Bất chợt nhận
ra lâu nay mình đọc kinh để hiểu, chứ không thực sự sống với những điều đã lĩnh
hội được.
Biết cuộc sống
vô thường - Sinh lão bệnh tử nhưng không trực nhận được vòng tròn sinh diệt đó
sẽ đến bất cứ lúc nào?
Biết thân người
là do tứ đại - đất nước gió lửa - hợp thành. Khi chết đi da thịt, tim gan, óc
và nội tạng trả về cho đất; hơi thở trả về cho gió; máu, dịch tủy, các chất
lỏng trả về cho nước; hơi ấm sẽ trả về cho lửa nhưng không trực nhận được “Sự
sinh diệt này luôn hiện hữu trong thân”.
Kinh Phật dạy “Vô
thường, khổ, không, vô ngã”. Nhưng tôi lại thấy tôi là một tự ngã riêng biệt
thế nên đối diện với sự việc vô thường, tôi có những khổ đau.
Khi nhìn lại
bản chất của khổ đau thì khổ đau cũng vô thường, có đó rồi mất đó. Bản chất của
khổ đau cũng không thường tại. Vậy mà bấy lâu nay tôi lại đau khổ.
Thật ngu khờ!
Hiểu như thế, tôi đã giết chết cảm xúc của chính mình. Tôi sống đó mà như người
đã chết, những lo buồn, trái ý nghịch lòng trong gia đình, trong cuộc sống tôi
không màng đến. Việc nào cần thì có tôi, không cần thì không có tôi. Tôi sống
không định hướng mình đang sống.
Đôi lúc, thấy
thời gian cứ trôi qua, nghĩ mình thật đúng là một xác chết. Những khi rảnh rỗi
tôi lại chìm sâu trong thiền định. Mặc dù vậy, khi nhìn thấy ba mẹ, anh em có
những phiền muộn lo toan, lòng lại cảm thấy xót xa.
Một người chết
cảm thấy xót xa. Có một tình yêu thương nào đó lớn hơn đang sống dậy trong
tôi,...
Và một ngày,
được tin người bạn học cùng đã bị chết do tai nạn giao thông khi đang trên
đường về nhà, bỏ lại người vợ và hai đứa con. Một đứa hơn 3 tuổi và một đứa còn
nằm trong bụng mẹ vừa mới 3 tháng. Trực nhận đời sống quá vô thường. Khổ đau
cho người mẹ và hai đứa con nhỏ lắm thay,...
Bất chợt, tôi
lại tự hỏi “Cuộc đời quá nhiều những khổ đau, ta phải làm gì để vơi bớt khổ đau
cho đời?”
Ta không thể
sống mãi trong cái thây chết biết đi này được.
Nhưng ta biết
phải làm sao?
Trong những giờ
thiền định, tôi lại thấy ba mẹ, anh em vẫn còn đó những khổ đau.
Tôi phải làm gì
giúp họ?
Cuộc sống xã
hội lại quay về, tôi nghe những người thợ mỏ Chile. Nghe Hàn Quốc - Triều Tiên
đánh nhau. Số người lính Mỹ, Pháp,… đã chết ở Apganixtant, Taliban, Irac không
ngừng tăng. Cướp biển Somali.
Bao nhiêu người
vô tội bị chết cho những tranh đoạt sắc tộc, tôn giáo, chính trị ở Palestin,
Đông ti mo, Thái Lan,...?
Khủng hoảng nợ
công ở Hy Lạp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Nhật,... Có thể mai này một số quốc gia
bán cả nước cũng không đủ trả nợ công như là người ta vẫn mua bán các câu lạc
bộ bóng đá. Những mạng lưới khủng bố và người chết ngày càng nhiều hơn. Lũ lụt
miền Trung Việt Nam. Hạn hán ở Nga. Mưa lớn, lũ bùn ở Trung Quốc, Ấn Độ. Trái
đất nóng lên, băng tan chảy,...
Ôi! Thật là
khủng khiếp! Cái chết khắp mọi nơi. Vậy mà người ta vẫn còn lầm lạc, mải mê
giết chóc lẫn nhau.
Tại sao lại như
vậy?
Quay lại nhìn
vào cuộc sống, con người đang sống thực dụng, ích kỷ, tàn ác hơn.
Tất cả vì điều
gì?
Phải chăng vì
sự tham lam, sân hận, si mê và ngu ngốc không?
Nếu vẫn sống với những lầm lạc này, loài người
sẽ đi về đâu?
Có chăng là đau
khổ chất chồng?
Nếu vẫn tiếp
tục, trái đất sẽ sớm bị hủy hoại.
Chiến tranh nổ
ra 1, 2, 3, 4 quả bom hạt nhân nổ ra, trái đất còn lại gì?
Người chiến
thắng, kẻ chiến bại còn không?
Thật quá ngu
khờ. Nếu vẫn tiếp tục phá rừng; Khai thác triệt để nguồn tài nguyên thiên
nhiên; Giông bão, lốc tố sẽ dữ dội hơn; Kết cấu địa tầng không ổn định, núi lửa
phun trào, động đất hoành hành, sóng thần; Trái đất nóng lên, băng tan chảy,...
Bao lâu nữa,
những lục địa sẽ nằm sâu trong lòng nước?
Có thể bạn cho
rằng, khi ấy khoa học tiến bộ bạn sẽ đến sống ở một hành tinh khác, được không?
Hãy thật lòng
trả lời câu hỏi trên! Bạn có thể lên một hành tinh xa lạ với 100, 1.000, 10.000
người.
Bạn có thể sống
tốt hơn ở trái đất sao?
Thật ngờ
nghệch! Vô tư hơn, bạn sẽ nói “Ôi dào! Khi đó, tôi chết rồi”.
Những người còn
lại phải chăng là con cháu bạn?
Có một điều
nữa, có thể bạn không tin và khoa học vẫn chưa chứng minh được - Đó là khi bạn
chết thì một sự sống mới của bạn lại bắt đầu.
...
Với những trăn
trở mông lung, tôi đến nhà người bạn và ở lại. Không may cho tôi, gia đình này
đang phát sinh những bất hòa. Vì chưa tìm được cách giải quyết bài toán xóa bớt
khổ đau cho nhân loại lại vướng vào việc gia đình người bạn, tôi quyết định
không ăn một tuần lễ ngồi thiền định.
Bởi do tôi nhận
ra những muộn phiền trong tôi đang lớn dần. Ban đầu, tôi ngồi thiền quay mặt ra ngoài. Mỗi khi vợ chồng người
bạn đến, tôi lại ra tiếp.
Sau 7 ngày không ăn, tôi chuyển sang chế độ mỗi ngày ăn một bữa trưa. Vì
chưa giải quyết triệt để vấn đề nên vợ chồng người bạn chưa hàn gắn được. Tôi
quyết định không ăn lần thứ hai. Lúc bấy giờ, tôi ngồi thiền định quay mặt vào
trong vách.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét