Sấm động Trời Nam, Mưa qua Biển Bắc
Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2016
Qua sông thì phải lụy đò
Muốn con hay chữ thầy o lắm tiền
(Ranh ngôn về sức mạnh đồng tiền và căn bệnh thành tích)
Được tin sứ giả nhà Thanh khét tiếng
hống hách sắp sang nước ta, vua Lê, chúa Trịnh tỏ ý lo ngại. Sau khi bàn bạc
với triều thần vua Lê, chúa Trịnh giao cho Trạng Quỳnh đón tiếp sứ giả nhà
Thanh.
Trạng liền cho dựng một cái quán nhỏ
bên bờ sông, Quỳnh mời bà Điểm ra đó ngồi bán hàng. Còn mình giả làm người lái
đò nhận nhiệm vụ đón chở đoàn sứ bộ qua sông.
Mấy tên trong sứ bộ Tàu trên đường
đến nước ta đã đi ngang cái quán lá của bà Điểm, nhác trông thấy cô hàng nước
xinh tươi óng ả, liền thả lời bỡn cợt. Một tên líu lo đọc trêu:
- Một tấc đất nước Nam không biết
bao nhiêu người cày. Ý nói mỉa đàn bà nước Việt là hạng gái lẳng lơ, không đoan
chính.
Bà Điểm đang nhai trầu, nhổ toẹt một
bãi nước xuống đất, nói trống không:
- Bọn quan to, ông lớn ở nước phương
Bắc đều từ chỗ ấy mà chui ra cả.
Câu đối lọt vào tai bọn sứ bộ, chúng
giật mình, câm họng. Dè đâu chị hàng nước mà tài học siêu việt đến thế.
Đến lúc xuống đò, Quỳnh đã mặc giả làm
chú lái, cầm sào đợi sẵn ... Đò ra giữa sông, một tên trong đoàn sứ bộ Tàu chột
bụng, xì hơi một tiếng “bủm”. Hắn nhanh trí chữa thẹn bằng một câu không kém
phần ngông cuồng, ngang ngược:
- Sấm động nước Nam.
Trạng Quỳnh đang cầm chèo. Liền đứng
vạch quần đái vòng cầu xuống nước nói:
- Mưa qua biển Bắc.
Từ đó, cả bọn Ngô ngông bấm bụng
ngồi im thin thít. Khiếp vía. Mới gặp chị hàng nước, anh lái đò mà sứ giả Bắc
triều đã lúng túng đến không biết ứng đối ra sao.
Sứ bộ Tàu liên tiếp bị thua mưu trí
Trạng Quỳnh, triều thần và dân khắp nơi đều mở lòng, mát dạ. Riêng chúa Trịnh
hèn đốn, sợ tổn hại uy danh của vua quan nhà Thanh, triều Thanh giận quá làm
càn, dấy động đao binh bèn gọi riêng Quỳnh vào nội phủ trách mắng:
- Nhà ngươi có chút tài vặt vãnh
chẳng qua chỉ đuổi được một con trâu ra khỏi vạch vôi, đập vỡ được một cái lọ
thủy tinh,... Liệu đến lúc quân binh phương Bắc kéo sang, ngươi có đứng ra
chống đỡ nổi hay không?
Trạng Quỳnh liền thưa:
- Khải chúa, người nói điều chi
lạ? Một mình tôi không trị nổi thiên binh vạn mã, song cả nước này từ trên
xuống dưới một lòng thì sợ gì không đè bẹp được giặc. Nhà chúa hãy trông lại
các đời Đinh, Lê, Lý, Trần ... vua tôi nước Việt đã có ai chịu quỳ gối khuất
phục quân xâm lược cuồng bạo bao giờ chưa?
Chúa Trịnh giận tím mặt, cắn răng
không nói được câu nào.
Lời bàn:
Ngày xưa, nước Việt vì có những
người dám nói lời thật, lời thẳng và muôn người đồng lòng mà giặc phương Bắc
không thể ngông nghênh, cuồng ngạo xem thường người dân Việt.
Giới lãnh đạo hủ bại, yếu hèn,… của
đất nước nhờ vậy mà giữ được nước nam dù rằng trong lòng giận “bầm gan, tím
ruột” những người cứng đầu, cứng cổ nhưng không thể làm gì được người chính
trực vì họ không làm sai.
Chính vì vậy khi bọn gian thần, xu
nịnh bày ra kế sách hãm hại người trung liệt thì giới lãnh đạo đã hùa theo mưu
hại đẩy người trung nghĩa vào chỗ chết. Quả thật, “Miệng nhà quan có gang, có
thép”, có bao người con trung nghĩa của nước Việt phải bỏ mạng vì giới lãnh đạo
suy đồi, vua quan hèn kém.
Dẫu chấm dứt một kiếp người nhưng
quả thật họ chẳng thẹn sống một kiếp người vô nghĩa, họ đã thật sống cùng
người.
Ngày nay, chủ nghĩa thực dụng, tính
an toàn cá nhân ích kỷ của loài người đã lan tràn khắp nhân loại. Thế nên, khối
đoàn kết nhân loại, dân tộc đã không còn nữa. Người nói thẳng, nói thật không
còn nhiều lại bị trói vào vị thế “thấp cổ, bé miệng”.
Do vậy, giặc phương Bắc lại có dịp
ngông cuồng, ngang ngược, huênh hoang chèn ép, lấn đất, lấn biển khiến cho xã
hội rối ren, lòng người bấn loạn,… Tôi bao phen “Mượn trời qua biển” mãi mà
chưa được đành “Đoạt trời qua biển” nhằm an định lại lòng người và xã hội ổn
đình, hài hòa, bình yên hơn.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét