Tập đoàn tài chính bảo hiểm - tên sát nhân giấu mặt
Thứ Ba, 16 tháng 2, 2016
Tập đoàn tài chính bảo hiểm,
kẻ rèn dao,
tên sát nhân giấu mặt
Tôi mua tương lai cho mình và
bán
tương lai của dân tộc
- Lời xin lỗi muộn -
- Ông Y, xin ông vui lòng cho tôi cùng mọi
người được biết bí quyết nào ông “cưa đổ” và cưới được cô X về làm vợ. Miss X
nổi tiếng là người xinh đẹp nhất vùng, có rất nhiều thanh niên trai tráng trong
vùng vây quanh, tán tỉnh…
- Có gì khó đâu. Chỉ cần có rất nhiều tiền
là đủ còn bọn thanh niên thì chỉ được giỏi khua mồm thôi. Thời buổi này không
tiền thì đừng nói chuyện yêu đương. Anh đây cưa đổ biết bao cô gái nhưng có cô
nào mà không đến với anh vì tiền… Thấy cô X xinh đẹp nên anh cưới về làm vợ,
sinh con. Thời buổi này chồng phải hơn vợ ít nhất 1 con giáp, khi đó người đàn
ông thành đạt rồi thì mới đủ tiêu chuẩn cưới vợ, giữ vợ,… cô em à.
- Ông Y, cám ơn sự trao đổi rất thẳng thắn,
rất sốc của ông. Dù rằng tôi cũng không hoàn toàn tán đồng những gì ông nói,…
Ông có phần xem nhẹ phẩm giá người phụ nữ. Ông đã gần 50 tuổi, lại đi làm suốt.
Nếu ông cho rằng Mrs X đến với ông chỉ vì tiền thì không khéo những khi ông đi
làm khó tránh khỏi Mrs X hai lòng, có tình nhân bên ngoài… Xin lỗi vì đã chạm
đến vấn đề riêng tư nhưng ý tôi muốn hỏi là làm cách nào để ông giữ Mrs X một
lòng, một dạ với ông?
- Tôi thách vợ tôi dám léng phéng với đàn
ông bên ngoài. Tại cô không biết chứ gia đình bên đó một tay tôi lo, chu cấp
đầy đủ, dư dả hàng tháng. Tôi đã mua bảo hiểm cá nhân với số tiền đủ để trói vợ
tôi cả nhiều đời, cô ta là người thừa kế hợp pháp nếu không phản bội tôi. Nếu
cô ấy không giữ mình thì ly dị, tôi kiếm cô gái trẻ đẹp khác. Còn ly dị với tôi
thì đừng nói việc chia tài sản khi cưới nhau
thì chúng tôi đã có những điều khoản ràng buộc trong hợp đồng hôn nhân
được ký kết…
- Ông Y, cám ơn ông. Hình như hôm nay ông
hơi quá chén. Khi nói về tình yêu ông có phần quá khích,…
- Cô à, gì mà quá khích. Thời buổi này không
có tiền đừng nói chuyện tình yêu. Thời buổi này phải có nhiều tiền mới sống
tốt, mới khỏe mạnh được,… cô biết không?
…
Tôi lại biết đến một gia đình khác có 4 nhân
khẩu và hiện tại cả 4 người trong gia đình này đều đã mua bảo hiểm cá nhân cả.
Tổng số tiền mà gia đình này bỏ ra mua bảo hiểm ngót nghét cả tỷ đồng. Gia đình
này đã bỏ tiền ra mua tương lai cho cả bản thân họ và con cái. Có gói bảo hiểm
đã hoàn mãn, có những gói bảo hiểm còn đang được đóng góp hàng năm. Đơn cử
trường hợp đứa con nhỏ 6 tuổi của gia đình này mua gói bảo hiểm hơn 200 triệu
và sau 18 năm sẽ được nhận lại số tiền hơn 500 triệu đồng. Thoạt nghe, nếu vội
đánh giá thì bạn sẽ cảm thấy thật tốt, an toàn cho cuộc sống của con cái và cả
cha mẹ nhưng thật ra việc mua tương lai cho gia đình này thật không nhiều lợi
ích. Và … hệ lụy của việc mua tương lai cho bản thân là việc bán cả tương lai
dân tộc.
Xét lại việc không nhiều lợi ích của việc
mua bảo hiểm tương lai cho gia đình. Bạn hãy xét xem sau 18 năm với tình hình
trượt giá, lạm phát kinh tế như hiện nay thì 200 triệu hiện tại sẽ tương đương
500 triệu đồng ở tương lai thậm chí là giá trị còn thấp hơn rất nhiều lần. Thế
nên có thể nói đây là kênh đầu tư không hiệu quả. Để rõ hơn vấn đề tôi sẽ trình
bày một trường hợp tương quan. Giá vàng hiện tại (năm 2013) là 4,6 triệu/chỉ và
cách đây 10 năm (năm 2003) thì giá vàng dao động ở mức 460 ngàn đồng. Giả sử
nếu việc lạm phát kinh tế giữ nguyên cho đến năm 2023 thì tin rằng giá vàng sẽ
vượt mức giá 46 triệu đồng/chỉ rất nhiều lần. Với đà khủng hoảng kinh tế và lạm
phát như hiện nay và nếu con người không có giải pháp khả thi, hiệu quả thoát
ra vòng xoáy thực dụng thì tin rằng sẽ có sự phá vỡ các hình thái xã hội đang
tồn tại vì thế giá vàng cũng như tình hình vật giá sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát,
dự đoán của con người. Thế nên, nếu quy đổi thành vàng thì với khoản đóng bảo
hiểm 200 triệu thì 10 năm sau trượt giá đã là 2 tỷ đồng, 20 năm sau đã là 20 tỷ
đồng. Một mức lũy tiến thật kinh khiếp. Nếu bất cẩn ta sẽ tính toán 10 năm thì
lũy tiến lạm phát gấp 10 lần, 20 năm lũy tiến lạm phát gấp 20 lần nhưng thực tế
là sau 20 năm thì lũy tiến lạm phát đến 100 lần. Nếu theo phép tính không hẳn
là hoang tưởng như trên thì bạn đã bán đắt giá trị hiện tại để mua một giá trị
nhỏ ở tương lai.
Một hệ lụy khác của việc mua gói tương lai
giá trị thấp là tình cảm của con người bị đồng tiền hóa. Tình yêu giữa vợ chồng
được gắn kết bằng tiền, ba mẹ, con cái chỉ còn là nghĩa vụ, trách nhiệm, tình
người trở nên xa lạ trong lòng của mỗi con người.
Thật hoang đường chăng?
Vài mươi năm về trước khi người Việt Nam
chưa biết đến 2 từ bảo hiểm thì mối quan hệ giữa người với người gần gũi, tối
lửa, tắt đèn có nhau. Còn bây giờ giới hạn của kín cổng, cao tường, tiền bạc,
tài sản,… con người dường như cách xa nhau. Ngày trước người thân, người quen
ốm đau, đói khổ thì con người dễ sẻ chia, chăm sóc lẫn nhau.
Giờ thì ba mẹ, ông bà có tiền bảo hiểm, tiền
hưu trí,… tiền của dồi dào hơn cả của con cháu thì con cháu có thể chăm sóc
bằng cách nào?
Người có tiền đa phần xem thường người khác
thì thử hỏi con cháu làm sao có thể dưỡng nuôi chân thành. Gần gũi thì mang
tiếng vì tiền, xa lánh thì chịu lời bất hiếu… Người nhiều tiền, lớn tuổi, lại
kèm tính ích kỷ, gia trưởng,… thì con cháu lòn cúi, một dạ, hai vâng thì khó có
thể nói là yêu thương chân thật.
Con người khi không có sự gắn kết bằng tình
người mà chỉ nương gá với nhau bằng trách nhiệm, bổn phận,…
Khi trách nhiệm, bổn phận,… không còn nữa
thì con người với con người còn lại gì?
Tôi đang vẽ ra viễn cảnh của 100 năm, 1000
năm sau chăng?
Khi đó con người có khác loài vật và sau đó
con người sẽ học lại cách làm người chăng?
Nguồn tiền mà tập đoàn tài chính bảo hiểm
thu gom được sẽ đi về đâu và nguồn tiền trong xã hội sẽ vận hành, luân chuyển
như thế nào?
Đó là vấn đề mà người mua bảo hiểm mua gói
tương lai giá trị thấp cho gia đình và bán tương lai dân tộc ở mức giá trị cao.
Số tiền có trong hệ thống ngân hàng ở các
nước có nguồn gốc từ đâu?
Ngoài số tiền thu hút vốn nhàn rỗi trong dân
còn có các khoản vay nước ngoài, các khoản vay nước ngoài có nguồn gốc từ các
tập đoàn bảo hiểm tài chính. Đây là khoản tiền không hề nhỏ. Đơn cử số tiền
75,7 tỷ USD nguồn vốn vay nước ngoài và nguồn 10 tỷ USD của kiều bào Việt Nam ở
nước ngoài gửi về trong năm 2012 sẽ chui tọt vào trong hệ thống ngân hàng. Sau
đó, số tiền trên sẽ được cho người dân vay ăn chênh lệch lãi suất, là việc cộng
dồn giá trị thặng dư ảo vào sản phẩm hàng hóa gây ra hiện tượng lạm phát tiền,
suy thoái kinh tế.
Số tiền 75,7 tỷ đồng là nguồn tiền được vay
lại các quỹ tiền tệ quốc tế, là con nợ của các tập đoàn bảo hiểm tài chính.
Được biết các khoản vay nước ngoài có mức lãi suất từ 2% - 10%/năm. Trung bình
là khoảng 2,1%/năm. Với khoản vay 75,7 tỷ USD với lãi suất 2,1%/năm được đưa
vào hệ thống ngân hàng và cho người dân vay lại với mức lãi suất 14,4% /năm
(Mức lãi suất hiện tại. Đã từng có thời điểm mức lãi suất lên đến 21,6%/năm).
Ai đã hưởng lợi phần chênh lệch này?
Quả thật với khoản chênh lệch này thì con
người không cần làm gì cũng đã sống rất tốt, mặc tình hưởng thụ. Vậy mà… cộng
thêm cả phần thuế, các khoản thu không ngừng tăng hàng năm mà nợ nước ngoài vẫn
ngày càng nâng lên, nợ công cũng tăng vọt vì có một sự thật là những năm gần
đây nước ta luôn bội chi ngân sách.
Việc ngăn chặn lạm phát kinh tế, trượt giá,
trả nợ nước ngoài,… luôn được lạc quan báo cáo rằng còn trong khả năng giải
quyết nhưng chỉ thấy năm sau cao hơn năm trước và không hề thấy dấu hiệu nào
cho thấy tính khả thi của việc trả nợ nước ngoài.
Ai đã chiếm dụng phần chênh lệch lãi suất
giữa 2,1% và 14,4 - 21,6%?
Việc sử dụng khoản chênh lệch đó có hiệu quả
không?
Người đã tính toán thì không thể trách tôi
tính toán, tôi đã tính toán thì nhiều cái tôi… tôi … tôi … theo sau tính toán.
Tôi là người vay trực tiếp khoản vay lãi suất 20%/năm dùng vào việc chăn nuôi,
khi tạo ra sản phẩm tôi sẽ cộng dồn 20% lãi suất ngân hàng vào sản phẩm. Có lẽ
khoản chênh lệch được hưởng từ 2,1% - 21,6% là khoản công sức, trí tuệ bỏ ra,…
người đã tính toán tôi không thể không tính toán, vậy tôi cộng dồn 20% công
sức, trí tuệ và trong giá thành sản phẩm. Người có hưởng lương sống thế thì tôi
phải cộng thêm phí sinh hoạt 30%/năm vào giá thành sản phẩm, cộng thêm phần
thuế và các khoản đóng góp vào giá thành sản phẩm… cộng thêm phần lối sống thực
dụng vào. Giá bán của sản phẩm tôi làm ra đã gấp hơn 2 lần giá trị thật của chúng. Giá thành 100% thì
giá bán phải trên 200%, giá bán tính tại nơi sản xuất.
Tôi thứ 2 - thương lái thu mua, mọi người ai
cũng tính toán, tôi dại gì làm không công, hơn 100% giá trị phát sinh cộng vào
giá bán sản phẩm. Sản phẩm đến chợ, siêu thị đã mang giá trị trên 300%. Người
bán hàng cũng chẳng dại thế nên 100% giá trị ảo được cộng dồn vào. Người tiêu
dùng sẽ mua sản phẩm với giá bán 400 - 500% giá trị thật.
Vì chúng ta tính toán nên sẽ không một ai
không tính toán và những người đứng ở thành phần ăn trên ngồi trước sẽ ít chịu
tác động của việc lạm phát giá trị ảo trong sản phẩm hàng hóa hơn những người
lao động trực tiếp, những người nông dân, công nhân, người tiêu dùng ít tiền,…
Với mức trượt giá, lạm phát hiện tại thì gần
như người mua các gói bảo hiểm sẽ gửi tiền mua tương lai không lãi suất nếu
không muốn nói là phần lãi suất âm. Tiền đến tay các tập đoàn bảo hiểm tài
chính, con nợ của người mua bảo hiểm thì phần lãi suất sẽ được nâng lên 5 -
6%/năm để cho các nước cũng như hệ thống ngân hàng vay lại…. Qua quá trình xào
nấu, vòng vèo thì từ 0% giá trị thặng dư ảo của người mua bảo hiểm cũng là
người tiêu dùng thì tiền được quy đổi thành sản phẩm hàng hóa cộng dồn 300 -
400% giá trị thặng dư ảo. Đây là nguyên nhân của lạm phát tiền và giá trị sản
phẩm. Không sửa sai ở gốc khó mong lạm phát kinh tế giảm thấp.
Không chỉ vậy đây chỉ là lạm phát sơ khởi,
lạm phát vòng thứ nhất. Qua năm sau, lạm phát sẽ tăng sinh thành lạm phát cộng
dồn. Tuy nhiên không hẳn cộng dồn bằng toán cộng mà lũy tiến bằng toán nhân. Cụ
thể, giả như đáo hạn nợ nước ngoài mà không có khoản tiền nhàn rỗi đủ chi trả
thì vay nóng 10% để đáo hạn. Lại có 10% cộng dồn vào giá trị thặng dư ảo tại
nguồn. Đáo hạn xong, vay số tiền lớn hơn.
Ở chuỗi chu chuyển tiền hạ tầng cũng bị tình
trạng như ở thượng tầng, vay tiền nóng đáo hạn rồi lại vay nâng lên, chỉ có một
lượng nhỏ tiền được đưa vào đầu tư cho sản xuất nhưng sẽ gánh toàn bộ phần lạm
phát xã hội phát sinh.
Sản phẩm hàng hóa đến tay người tiêu dùng mỗi
ngày mỗi tăng mạnh ngoài khả năng kiểm soát của các nhà quản lý. Người lao động
nghèo khốn quẫn, oán thán…
Bình ổn giá mặt hàng tiêu dùng là giải pháp
được đặt ra, tăng lương,…
Đáng tiếc là việc bình ổn giá đầu ra mà
không bình ổn giá đầu vào trong đó có cả phần lạm phát vốn vay,… Tăng lương
trong khi nền kinh tế tăng trưởng chậm, việc sử dụng vốn vay không hiệu quả,
tham nhũng gia tăng,…
Lấy tiền ở đâu ra để bổ khuyết vốn ngân sách
đối ứng?
Tăng thuế, tăng các khoản đóng góp, án
phạt,…
Ai gánh lấy các khoản bội chi này nếu không
phải là người tiêu dùng?
Rốt cuộc quanh đi, quẩn lại thì người tiêu
dùng, người lao động lãnh đủ. Khi người lao động, người tiêu dùng chưa có sự
hiểu biết sáng rõ, chưa cùng đường thì xã hội còn tạm gọi là ổn, gồng mình
chịu.
Nhưng khi người lao động, người tiêu dùng rõ
biết, quay lưng, ngoảnh mặt với ngành kinh tế, nhà quản lý thì xã hội sẽ về
đâu?
Bởi lẽ cùng đường rồi, chết thì cùng chết
chứ có đâu bắt mình em chịu.
Em là ai?
Em là người lao động nghèo, là người tiêu
dùng đó thôi. Bình ổn giá đầu ra, giá đầu vào để mặc tình thị trường mà nhất là
thị trường nước ngoài thao túng,… Nâng lương cho em nhưng lại buộc em phải vắt
cạn sức lao động để đóng thuế nuôi toàn bộ hệ thống quản lý cồng kềnh mà việc
vận hành không hẳn hiệu quả, không hẳn là vì em.
Người ta gửi vào ngân hàng với suất 8%/năm
và tôi vay trở lại với lãi suất 14,4%/năm. Người tiêu dùng sẽ chịu toàn bộ phần
giá trị thặng dư lạm phát được cộng vào giá bán sản phẩm hàng hóa (trên 200%).
Hiện nay, chúng ta đang bỏ công sức, trí tuệ ra làm thuê cho các tập đoàn tài
chính, tập đoàn bảo hiểm, làm thuê trên mảnh đất của chính mình. Thêm nữa, các
nhà quản lý cho phép các nhà đầu tư nước ngoài sở hữu 40 -50 % vốn kinh doanh
của hệ thống ngân hàng trong nước là đồng nghĩa với việc ta sẽ trả trực tiếp
giá trị sản phẩm hàng hóa cho các nhà đầu tư nước ngoài.
Thị trường chứng khoán cũng thế, là một kênh
đầu tư của lòng tham. Con người cố gom một khoản tiền lớn, có một lượng tiền
không nhỏ có chứa đựng sự phi nghĩa, gian trá,… được đưa vào hệ thống tài
chính. Và những người có lòng tham đó chờ đợi vận may. Họ rong chơi hưởng thụ
và mong rằng số tiền của họ sẽ lớn lên sau vài đêm. Họ tàn ác đến mức họ không
nhận ra họ đang dùng tiền bóc lột người lao động. Trong bối cảnh kinh tế khủng hoảng,
với nguồn vốn được quy động theo kiểu cha chung không ai khóc, những ông chủ,
những cổ đông lớn lũng đoạn thị trường những nhà đầu tư non trẻ, những nhà đầu
tư sống bằng lòng tham chết tức tưởi,… Tiền mất, tật mang.
Công ty mẹ, công ty con phá sản nhưng những
ông chủ lớn, những cổ đông lớn đã hạ cánh an toàn. Có một số không nhỏ bị gãy
cánh vì một khoản tiền lớn vay ngân hàng, một khoản lớn khác vướng vào bất động
sản bị đóng băng. Nhưng dẫu sao cây to gãy ngọn thì hãy còn gốc… Thật đoạn
trường.
Tóm lại, sàn chứng khoán, bất động sản là
kênh đầu tư không dễ chơi ở thời điểm hiện tại. Nếu lao vào kênh đầu tư này thì
phải thật tỉnh táo và sáng suốt.
Kênh ngân hàng xem ra cũng không còn béo bở.
Cũng như kênh bảo hiểm, kênh ngân hàng cũng đang là kênh chịu đựng rủi ro.
Vì sao?
Vì những người tham gia đầu tư cả hai kênh
này đều là những người cầm dao ở lưỡi. Nếu phạm chút sai lầm thì sẽ đứt tay
ngay lập tức. Dù rằng người đầu tư vào hai kênh này là chủ nợ nhưng lại chỉ cầm
một mảnh giấy làm bằng. Nếu khủng hoảng kinh tế tiếp tục lún sâu, hệ thống ngân
hàng chết cứng như là chuỗi ngân hàng của Mỹ do nợ xấu chồng chất, mất khả năng
thanh khoản,… Tập đoàn bảo hiểm tài chính mất khả năng thu hồi vốn và tuyên bố
phá sản. Các nhà đầu tư mua bảo hiểm sẽ mất trắng khoản tiền đóng góp vì chẳng
thể tìm ra được người chịu trách nhiệm chi trả chỉ thấy những văn phòng đại
diện, công ty đại diện tan hoang vì cơn cuồng nộ của số đông. Cũng giống như
việc giật hụi thôi mà.
Ta mua tương lai của mình, bán tương lai dân
tộc. Ta mất trắng, ta chỉ có thể khóc thương cho mình, ta chỉ có thể nguyền rủa
sự tham lam, ngu ngốc của chính ta. Sẽ không có ai khóc thương ta vì ta là kẻ
phản bội dân tộc (dù rằng ta không biết, ta cũng bị gạt) và vì họ đang lao đao
chống chọi trong cuộc sống đầy lo toan và ngờ vực.
Những kênh đầu tư ngon ăn đều sắp chết cả
rồi chỉ còn lại vàng thôi. 10 năm từ 460 ngàn đồng/chỉ đã nhảy vọt 4,6 triệu
đồng/chỉ. Cái gì cũng có thể mạo hiểm chứ riêng vàng hẳn sẽ an toàn hơn. Vàng
có giá trị quốc tế.
Nếu tôi có số tiền lớn lúc đầu năm 2012 (Đây
là số tiền nhàn rỗi) tôi sẽ mua vàng khi giá vàng xuống thấp. Giả như tôi mua
được 100 cây vàng rồi tôi đem gửi ngân hàng, đợi cho giá vàng lên gần đến đỉnh
điểm (Vấn đề này chịu khó quan sát, đánh
giá thì dễ thôi mà, tôi đâu cần đến mức giá cao nhất), tôi bán vàng lấy tiền
mặt. Vàng lên cao rồi thì hẳn có lúc cũng hạ nhiệt. Thấp xuống, thấp xuống,…
gần đụng đáy rồi. Mua vàng thôi. Từ 100 cây vàng trước đó tôi sẽ mua 120 cây
vàng… trò chơi thật thú vị, tôi chẳng mất gì mà còn được tiền lãi suất vàng
hàng tháng dư ăn, dư mặc. Tiền nhàn rỗi mà nếu kheo khéo ra vào hợp lý thì đến
cuối năm 2012 tôi đã có gần 200 cây vàng.
Cũng lại như vậy mua USD gửi ngân hàng cũng
là kênh đầu tư không tệ. Tin rằng khi các nhà đầu tư chuyển sang hướng kinh
doanh này trong bối cảnh tình hình khủng hoảng kinh tế thế giới kéo dài, lan
rộng thì nền kinh tế các nước tự chết, không thể cứu. Có lẽ kinh đầu tư vàng sẽ
thú vị hơn.
Nhưng điều quan trọng nhất thì bạn phải dùng
tiền nhàn rỗi bởi lẽ nếu dùng tiền vay ngân hàng thì bạn phải có thế chấp đủ
lớn và nếu không khéo thì lãi suất ngân hàng sẽ bóp chết bạn.
Nếu các nhà đầu tư đều chuyển hướng vào kênh
đầu tư vàng thì nền kinh tế sẽ “ngủm củ tỏi” ngay lập tức. Nếu bạn là nhà đầu
tư, nhà kinh tế thật sự thì bạn sẽ tự biết mình nên làm gì? Chuyện của thiên hạ
mà.
Tập đoàn bảo hiểm tài chính là kẻ rèn dao và
những người mua bảo hiểm là người cung ứng tiền của, tài vật rèn con dao đó.
Hiện tại, con dao đó được dùng để xẻ thịt người lao động trực tiếp tạo ra sản phẩm
vật chất, người tiêu dùng,… Chơi dao thì sẽ có ngày đứt tay. Bạn nên cẩn trọng!
Lời Xin lỗi muộn
Không biết tại sao mà bài viết này lại trùng
vào đúng ngày mùng 1 tết. Mùng 1 tết tôi xin gửi đến bạn lời xin lỗi vì đã nêu
ra những mặt trái của việc phát triển kinh tế thiếu bền vững, thiếu định hướng
có phần muộn màng. Tôi xin lỗi vì đã để khoảng cách giàu nghèo giữa các thành
phần, tầng lớp xã hội rất lớn mà không kịp mở lời góp ý điều chỉnh dẫn đến xã
hội ngày càng rối ren, xáo trộn và lòng người bấn loạn, bất an. Tôi xin lỗi vì
đã để những người học cao, hiểu rộng hơn dùng sự hiểu biết để bòn rút, bóc lột
sức lao động, giá trị thặng dư sản phẩm của người lao động nghèo, những người
ít hiểu biết hơn, những người đã sản xuất gần như là toàn bộ sản phẩm hàng hóa
cho xã hội, cho đất nước. Tôi xin lỗi vì đã mặc cảm thân phận “thấp cổ, bé
miệng” mà không dám nói những lời nói chân thật, cất tiếng nói công bằng cho
người lao động nghèo. Tôi thật sự xin lỗi vì không thể giúp được gì cho bạn.
Tôi cũng xin lỗi vì để việc tranh chấp biển Đông kéo dài làm tổn hại mối quan
hệ hữu nghị giữa hai nước Việt - Trung. Tôi đau lòng khi nhìn những cảnh đời
bất hạnh, những người già neo đơn, những nạn nhân chất độc màu da cam. Đáng
tiếc! Tôi chỉ có thể nhìn với một nỗi lòng nặng trĩu mà không thể giúp họ dù
chỉ là một nụ cười trên khuôn mặt héo hắt. Tôi rất xin lỗi. Với những sai lầm
khác nữa về định hướng giáo dục, về việc phát triển kinh tế, về việc thanh
thiếu niên hư hỏng ngày càng nhiều hơn,… tôi thành thật xin lỗi và sẽ cố góp ý
xây dựng xã hội tốt hơn ở ngày mai.
Lời chúc tết an vui tôi xin gửi đến cho tất
cả.
Có thể những bài viết của tôi đã vạch ra
những lỗ hỗng đáng sợ cho nền kinh tế cũng như là cho xã hội Việt Nam. Nếu có
người nhận ra và vận dụng thì tin rằng nền kinh tế Việt Nam chết chắc nhưng thà
rằng tôi chỉ ra những lỗ hỗng chết người để các nhà quản lý sớm có những giải
pháp hợp lý, hữu hiệu khắc phục còn hơn là để những nhà đầu tư tinh mắt vụ lợi
bòn rút nguyên khí quốc gia…
Và trên cả là tôi mong rằng các nhà quản lý
xã hội đừng vì thiếu tư duy quản lý và việc bị trói sự hiểu biết vào thành
phần, tầng lớp xã hội cũng như góc tư duy, tầm nhìn hạn hẹp, chủ quan mà nhấn
chìm cuộc sống người dân, người lao động,… làm đất nước Việt Nam lâm vào rối
loạn, hỗn độn triền miên.
Mua lại tương lai dân tộc đó là việc làm
quan trọng bậc nhất nhằm làm giảm việc lạm phát tiền, trượt giá sản phẩm hàng
hóa, khủng hoảng kinh tế,… Đây là việc trước mắt và tiếp theo là hướng con
người trong mọi thành phần, tầng lớp xã hội có tư duy, nhận thức sống nhân văn
hơn mà nhất là những người thuộc tầng lớp “ăn trên ngồi trước”, rèn luyện lại
nhân cách đạo đức làm người, lấy sự yêu thương chân thành, đùm bọc sẻ chia khó
khăn cùng nhau làm nền tảng. Và … còn rất nhiều việc phải làm, phải sửa sai.
Tôi mong rằng tầm nhìn của tôi thiển cận chỉ
thấy 1 chẳng thấy 2, chỉ thấy 10 năm chẳng thấy được 20, 100 năm như góc nhìn
xa, trông rộng của các nhà quản lý.
Dù rằng những điều tôi trình bày là đúng hay
sai thì tôi cũng gửi lời xin lỗi thật lòng đến bạn cùng tất cả mọi người. Bởi
lẽ ngay cả khi những lời tôi nói đều đúng thì thật ra tôi cũng đã sai rất
nhiều.
Xin lỗi và cám ơn các bạn!
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét