Có nên đánh chặn tham nhũng?
Thứ Hai, 21 tháng 3, 2016
Có
nên đánh chặn tham nhũng?
Bạn có từng nghe
câu chuyện đàn khỉ hái ngô? Đây là một câu chuyện đùa như thật, câu chuyện đặt
ra như một lời bào chữa cho nỗi oan về sự phá phách của loài khỉ và hơn thế
nữa... Câu chuyện kể rằng:
Có một đàn khỉ sống trong rừng, đã bao năm qua chúng
vẫn hái trái cây rừng, hoa rừng, bắt côn trùng nhỏ làm thức ăn. Cho đến một hôm
con người đến đốt phá một khoảng rừng rậm để trồng ngô. Đây là một khu rừng đẹp
mà bọn khỉ thường ra đấy vui đùa, bắt chấy rận cho nhau bên cạnh một dòng suối
trong xanh. Thế nên lũ khỉ lấy làm tiếc về sự mất mát đó, chúng vẫn thường quay
lại đùa giỡn, uống nước ở con suối ven rẫy ngô khi vắng bóng con người. Loài
người vẫn thường hò hét, đánh đuổi lũ khỉ khi có dịp. Một ngày kia, những trái
ngô đã lớn, lũ khỉ cứ ngỡ là của trời cho nên chuẩn bị hái trái. Vào một ngày
đẹp trời, con khỉ đầu đàn ra lệnh “Nào, tụi bây hãy hái mỗi đứa 2 quả ngô rồi
quay về rừng và hãy nhớ cho rằng nên tránh xa loài người để bảo toàn mạng
sống”. Được khỉ đầu đàn cho phép, lũ khỉ hý hửng bước vào vụ thu hoạch ngô, vừa
dáo dác canh chừng lũ người. Con khỉ đầu đàn hái quả ngô đầu tiên, những con
khỉ trong đàn cũng hái quả ngô đầu tiên. Khỉ đầu đàn đưa lên mồm cắn thử xem
quả ngô có hạt chưa và nó ném quả thứ nhất vì hạt hãy còn non lắm. Những con
khỉ còn lại cũng cắn và ném đi dù rằng có một số trái ngô đã có hạt mềm, vừa
ăn, chúng đã bắt chước cách làm việc của khỉ đầu đàn. Con khỉ đầu đàn hái quả
thứ 2, thử quả ngô thấy vừa ăn. Với trí thông minh của loài khỉ, con khỉ đầu
đàn đã cầm quả ngô từ bên tay phải đưa sang nách trái và cắp lại đó. Có lẽ con
khỉ đầu đàn nghĩ rằng khi dùng 2 tay sẽ mau chóng hái được 2 quả ngô mang về.
Lũ khỉ còn lại cũng đều làm y như thế. Duy có điều không hẳn những trái ngô bên
nách trái của lũ khỉ đều đạt tiêu chuẩn ăn được. Con khỉ đầu đàn lại dùng tay
phải hái quả thứ 3. Sau đó, tay trái của chú đã cùng nắm quả ngô thứ 3 đó rồi
đưa lên miệng kiểm tra chất lượng. Lại là một quả ngô chưa có hạt đều, con khỉ
đầu đàn lại vất đi quả ngô thứ 3. Nhìn lại quả ngô thứ 2 cắp bên nách trái đã rơi
tự lúc nào rồi, có lẽ khi cánh tay trái cùng cầm lấy quả ngô thứ 3 rồi đưa lên
miệng, lũ khỉ đàn em cũng chưa có quả ngô nào, lũ khỉ lại tiếp tục công việc.
Cứ thế quả ngô hái bên tay phải được cắp vào nách trái, quả ngô bên trái cắp
vào nách phải và rơi rớt cả. Nắng đã lên cao, loài người ra thăm rẫy, có một
con khỉ canh gác la chí chóe báo hiệu, lũ khỉ vội lẫn vào rừng với trên tay mỗi
con một quả ngô. Con người ra đến nơi rẫy hậm hực, căm tức lũ khỉ, chửi chó
mắng méo, than trời trách đất, hận lũ khỉ phá phách, tham lam,… Ăn no rồi đi
thì có ai căm giận, cứ phá hoại, tham ăn thế này ắt hẳn khỉ và loài người khó
đội trời chung.
Nói trắng ra thì
loài khỉ có tham nhưng cũng không hẳn là tham lam bằng loài người. Chúng chỉ có
tham thêm một trái ngô mà thôi, rõ thật chúng chỉ cần một trái ngô đã no lòng
nhưng chúng tham thêm một trái để về chiều khỏi phải lo cái đói. Vì chỉ tham
thêm một trái ngô mà lũ khỉ mang tiếng là phá phách bậc nhất nhưng chưa có một
cánh rừng nào bị lũ khỉ hủy hoại. Thậm chí, lũ khỉ còn biết trồng rừng, nhân
giống những loại cây trái ngon ngọt vì tính tham thêm một quả của chúng. Hơn
nữa, lũ khỉ đã phá nát rẫy ngô vì sợ loài người xuất hiện xua đuổi chúng.
Còn loài người
thì sao?
Ta cứ tự hào là
chủng loài thông minh bậc nhất, ta cho ta quyền phán quyết về chủng loài heo
ngu ngốc, chủng loài chó trung thành, chủng loài khỉ phá phách, tham lam,…
nhưng chính ta lại là loài tham lam trên tất cả. Chính sự tham lam đã biến ta
thành chủng loài ngu ngốc, si dại nhất. Chính sự tự phụ thông minh mà ta trở
nên sân hận, ngông cuồng,…
Lũ khỉ có tham
lam nhưng chúng chỉ tham thêm một trái cây rừng còn ta tham lam cho cả đời, cả
dòng tộc, tích lũy không chỉ cho hiện đời mà cho cả nhiều đời sau. Ta nghĩ rằng
“Lũ cháu con chỉ là lũ vô dụng, kém cỏi chăng?”. Nhưng do tham đắm, si dại nên
ta không thật sự lo cho tương lai cho thế hệ sau mà là ta đã hủy hoại tương lai
của loài người vì ta đã ăn cả phần tương lai dân tộc.
Lũ khỉ chưa từng
tiêu hủy một khu rừng nguyên sinh xanh tốt còn ta thì đã phá nát vô số những
cánh rừng già, vô số chủng loài vì lòng tham của ta mà tuyệt diệt.
Không chỉ vậy,
ta ăn cả đất đồi, đá tảng, ta đào cả mồ mả tổ tiên loài người của hàng triệu
triệu năm về trước rồi lạnh lùng uống máu, nhai xương (khoáng sản, dầu mỏ và
than đá), ta đem đốt cháy tất cả mọi thứ có trong trời đất bằng lòng tham vô
đáy, nung đỏ cả hàng tinh xanh rồi ngây ngô nói với nhau rằng “Thời tiết, khí
hậu ngày càng khắc nghiệt do mặt trời đang ngày một nóng hơn xưa”.
Ta biến những
vùng đất trù phú, phì nhiêu thành đồi hoang, núi trọc, sa mạc khô cằn rồi lại
trồng lại những cánh rừng đơn lẻ một chủng loại cây. Khi đó ta đã gửi lòng tham
vào từng thân cây mới mọc. Ta chỉ là một tay thợ vẽ vụng về vẽ cảnh thiên
nhiên, những cánh rừng ta trồng dễ dàng đổ gãy trước cơn giông, dễ dàng cháy
rụi khi mùa khô, đất nóng,…
Tại sao?
Ta không hiểu vì
lòng tham đã che mờ sự hiểu biết của ta rồi. Loài người là chủng loài ít khả
năng nhận lỗi và thừa khả năng đổ thừa với nét mặt ngây ngô biểu hiện sự ngạc
nhiên chưa. Loài người còn thừa khả năng tìm tòi, soi mói lỗi người và luôn tin
rằng “Ta là người toàn thiện vì con người ít khi nhận ra được lỗi của mình”.
Tôi cũng đang làm điều đó, có lẽ tôi cũng là một con người…
Giá như ta đừng
nghĩ rằng “Ta thông minh hơn loài khỉ” thì đã không có rất nhiều, rất nhiều
cánh rừng già bị hủy hoại bởi vì ta. Giá như ta cũng cứ đánh rơi một số quả
trái cây rừng thì đất trời đã không nóng như thiêu đốt, thiên tai, dịch bệnh
cũng không hoành hành khiến ta khốn đốn.
Cũng lại như
vậy. Những kẻ tham nhũng, hối lộ,…dù thông minh đến mấy thì cũng chỉ là những
con khỉ già ngu ngơ mà thôi. Họ cũng chỉ có thể hái quả ngô bằng tay phải rồi
cắp vào nách trái, hái quả ngô bên tay trái rồi cắp vào tay phải,… Sau cùng,
tất cả cũng rớt rơi, họ cũng chỉ ăn được một trái ngô cho đến hết cả cuộc đời
với những nỗi niềm phiền muộn, tình cảm bán mua, vô vị, những đứa con cháu nổi
loạn, vô dụng, nửa còn lại sống chung cùng nhưng lòng đã nhạt yêu thương, và
một nỗi lo bị người đời phát giác sẽ dèm pha, bỡn cợt, song sắt lao tù sẽ chôn
vùi sự nghiệp, công danh.
Nếu may mắn hơn
thì họ cũng sẽ tự giam họ trong bức tường rào cao, kính cổng, nhà lồng,… và gặm
nhấm đoạn thời gian già nua đằng đẳng, tủi buồn, không một lời sẻ chia chân
thật, đồng điệu, chỉ có những lời chúc tụng đãi bôi, nhạt như nước ốc,…
Tiền phi nghĩa
muốn gồm thu về thì phải hối lộ thật nhiều tiền để mua quan tước, địa vị. Leo
lên đỉnh vinh quang thì mặc sức thu gom, tham nhũng. Chẳng may bị người đời
phát hiện thì chạy án với số tiền khủng, tiền của thiên hạ lại trả về cho kẻ
tham khác. May mắn thì thoát nạn, xui rủi thì chết chùm.
Tiền của như núi
thì không ăn chơi trụy lạc thì dùng vào việc gì?
Đặt cược cá độ,
bài bạc, đĩ điếm, bia rượu,… tiền của phi nghĩa cũng đi về nơi phi nghĩa, có
một số người trong chuỗi tệ nạn xã hội thâu về, có một số người ông bà, cha mẹ
họ sẽ hưởng,… Và dòng tộc, gia đình con cái của những kẻ tham nhũng cũng hư
đốn, sa đọa như là những người cha mẹ có tài nhưng kém đức.
Có thể bạn sẽ
cho rằng “Thế thì cũng chẳng còn gì để nhặt nhạnh, gom góp”. Đúng vậy. Không
chỉ thế điều đó còn phá nát biết bao gia đình và gây tổn thất không nhỏ cho dân
tộc.
Nhưng của đổ,
hốt lại bạn còn mong điều gì hơn nữa?
Người đời thường
nói “Đất lành, chim đậu”. Thế nên nếu đất không lành chim sẽ vỗ cánh bay đi nhưng
con chim bay đi nhưng không quên ngậm lấy bông lúa mà nó đã nhặt được từ trước
đó, con chim diều hâu cổ trắng khi bay lên cũng không buông con cá mà nó đã
dùng bộ vuốt sắc nhọn bắt được,… Vì thế nên đánh chặn tham nhũng theo phương
cách hiện tại thật sự sẽ không mang lại hiệu quả, thiếu hẳn tính khả thi. Còn
nhớ vài mươi năm về trước, việc đánh tư sản, tiểu tư sản nội địa đã gây tổn
thất thê thảm cho ngân sách quốc gia ngày ấy, rồi vượt biên, tị nạn kinh tế,
chính trị,… loạn cào cào.
Khi đánh chặn
tham nhũng ở con người thì con người sẽ dùng sự hiểu biết mang đi những gì gom
góp khi “ăn dày”, tham nhũng ra đi sống lưu vong nơi đất khách, quê người. Có
thể sẽ có một số tiền của bị đánh rơi nhưng thật ra chúng quá ít ỏi so với
những gì mà kẻ tháo chạy mang đi. Quả thật đánh chặn tham nhũng bằng phương
cách hiện tại không thể nói là giải pháp tối ưu, hiệu quả.
Khi con người
chưa đứng trên vị trí, góc nhìn tổng thể thì việc lớn muốn thành sẽ đòi hỏi
tính cơ mật, bất ngờ,… Nhưng cách đánh chặn tham nhũng hiện tại mắc rất nhiều
lỗi. Một là khua chiên, gióng trống, thành lập ban bệ tăng tính cồng kềnh,
chồng chéo, tăng phí dịch vụ,… Điều này báo cho những kẻ có tật biết rằng “Lạy
ông, tôi ở bụi này”. Đừng nói là con người, ngay cả đến có vật tinh ranh như
khỉ, chuột, chồn, cáo, rắn mối,… chỉ cần bạn lên tiếng ngày mai đi bắt chúng
thì tin rằng ngày mai bạn sẽ thất thu. Vậy mà… Thế nên, việc khua chiên, gióng
trống sẽ khiến những kẻ có tật án binh, bất động, lấy tĩnh chế động, tìm cách
xóa dấu tích.
Hơn nữa, cái mũi,
cái tai,… của những kẻ có tật rất thính, linh hoạt,… khả năng bắt tín hiệu cực
nhạy bởi lẽ việc tham nhũng là một khối ung thư di căn, ác tính. Khối u đó dính
dáng đến hệ thần kinh và cả khu thần kinh trung ương, não bộ. Vì thế mọi tín
hiệu lan truyền sẽ mau chóng được những người có tật giải mã khi cảm nhận sự
nguy hiểm cận kề, tính an toàn bị mất thì tháo chạy thoát thân.
Nếu bị chậm chân
một bước thì tang vật vụ án đã phi tang, mất dấu lâu rồi. Xem như là hy sinh
đời bố củng cố đời con. Thêm nữa, nhờ mối quen biết rộng, ân oán tình thù đan
xen cũng không hẳn kẻ có tật sẽ lao đao trong vòng lao lý, có chăng cũng xem
như bỏ thời gian nghỉ ngơi sau một thời gian dài chọc trời, khuấy nước,…
Chúng ta đang
học đòi theo cách làm của nước bạn Trung Quốc mà không tự chủ hơn khi đánh giá
vấn đề. Ta luôn đi sau đồng nghiệp một bước nhưng lại không mở to mắt nhìn rõ
thị phi. Có lẽ do bộ máy qua cồng kềnh nên việc vận hành thiếu hẳn sự linh
hoạt. Việc đánh tham nhũng của Trung Quốc quyết liệt hơn ta rất nhiều, những
mong lấy lại niềm tin của người dân, giới lãnh đạo Trung Quốc ra đòn khá chớp
nhoáng, quyết đoán. Giới lãnh đạo Trung Quốc sẵn sàng diệt tham quan vì dân số
rất đông, diệt 100, 1000 người chẳng ảnh hưởng đại cuộc mà còn được tiếng
“Thương dân như con”. Đây là nước cờ thâm hiểm của giới lãnh đạo Trung Quốc.
Dẫu vậy giới Trung Quốc không thể dùng một tay che trời, dù rằng có một số con
sâu mập mạp, béo tốt bị túm lấy nhưng chỉ là sâu ăn lá, vẽ bùa,… có một ít con
sâu đục thân bị “trảm” vì lẽ con sâu này “ăn bạo, ăn tàn”chẳng biết lớn nhỏ…
Việc đánh chặn
tham nhũng ráo riết khiến những kẻ có tịch phải rục rịch, mảnh đất lành đã
thành đất dữ, các triệu phú trẻ Trung Quốc đã tháo chạy ồ ạt ra nước ngoài lưu
vong. Một động thái được giới chuyên gia phân tích nói rằng “Chảy máu chất xám,
chảy máu tài sản”. Họ nói đúng, nguồn tiền của khổng lồ bị tuồn khỏi Trung Quốc
trong bối cảnh khủng hoảng kinh tế, xã hội rối ren, lòng người bấn loạn đã làm
con mãnh thú Trung Quốc trúng đòn rất nặng.
Quân đội Trung
Quốc đã “nổi điên”, manh động chĩa ra đa bắn tên lửa vào hải quân Nhật cho thấy
rằng con mãnh thú đang vùng vẫy, giãy dụa. Tuy nhiên, con mãnh thú còn đủ tỉnh
táo để không phạm sai lầm làm kẻ trực tiếp gây ra cuộc chiến trên biển Đông vì
khi đó Trung Quốc sẽ “lãnh đủ” mọi ngón đòn của kẻ đối đầu trực tiếp, lẫn kẻ cơ
hội, nhóm hôi của,…
Chảy máu chất
xám?
Đúng vậy. Những
triệu phú trẻ trong một thời gian ngắn có thể vươn lên giàu sụ khó thể nói là
kẻ bất tài. Có kẻ có tài năng thật sự nhưng hơi kém đức vì đức không có giá trị
trong lối sống thực dụng, một số khác có tài lẻ, biết lợi dụng kẽ hở của các
nhà quản lý mau chóng làm giàu phi pháp, tay đã nhúng chàm. Không rời vùng đất
dữ thì là dại. Đào thoát khỏi miền đất dữ là cách mà các nhà triệu phú trẻ chọn
lựa. Quả thật, trước mắt đây không phải là giải pháp tồi…
Chúng ta thì
sao?
Đánh chặn chậm
trải, kêu gọi, hô hào, thật náo động và những kẻ nhúng chàm đã có thừa thời
gian chuẩn bị khả năng ứng phó, một cánh cửa tháo chạy, sống lưu vong cũng đã
rộng mở. Vấn đề còn lại là hãy lắng nghe âm vang của tiếng động để chọn lối mà
đi. Quả thật, lẽ nào Việt Nam lại cũng xảy ra hiện trạng “chảy máu chất xám,
chảy máu tài sản” trong bối cảnh xã hội hỗn mang. Đạo cao một thước, ma cao một
trượng - Đó không phải là câu nói vụng. Có lẽ ta lại gom góp, nhặt nhạnh chút
của rơi.
Thật ra có một
giải pháp thu lại tài sản của các quan tham nhũng. Không sai “Đạo cao một
thước, ma cao một trượng” vì thế nên việc đánh chặn tham nhũng phải đứng trên
tổng thể mà ra chiêu, việc xử chiêu phải tùy thuận, đừng quên rằng “Ma cũng nằm
trong đạo”.
Tất nhiên, việc
thu hồi tài sản của dân phải có một giải pháp khả thi, chậm rãi, đúng mực. Giáo
dục con người sống với trái tim biết yêu người cần được rót vào lòng của mọi
người, mọi thành phần xã hội.
Việc giáo dục
thế hệ trẻ qua trường lớp thật không dễ vì sự thực dụng, tính ích kỷ đã hằn sâu
vào tư duy, nhận thức sống của giới trẻ và tính không thực tế của môn giáo dục
đạo đức so với thực tiễn cuộc sống. Phần lớn người lớn đều tham cầu thế nên lý
thuyết thật xa rời thực tế.
Giáo dục người
lớn ý thức thật càng không dễ, họ đã sống như thế đã ngần ấy tuổi đời, từ bỏ
tài sản gom góp phi nghĩa được che dấu kín kẽ là điều không thể.
Nói là vậy nhưng
khi ta cho rằng không thể thì thực tế đã là có thể. Thế nên, khi ở góc nhìn
tổng thể bạn sẽ thừa khả năng lấy lại những vật phi nghĩa để trả về cho chính
chủ dựa vào sự tự nguyện chứ không dựa vào hình luật, chế tài, án phạt. Điều
này cho thấy “Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người” không phải là câu nói
hoang đường và bây giờ ta phải mất “Mươi năm nuôi phần con thành phần người”.
Bạn hãy tìm cho
ra giải pháp vẹn toàn đó hơn là việc hô hào đánh chặn tham nhũng vụng về. Tài
sản đất nước sẽ vì một bước đi sai lầm sẽ hóa thành tiền của thiên hạ. Bạn hãy
cẩn trọng!
Nếu trong tay
bạn có 100 tỷ bạn sẽ làm gì?
Nếu không có tầm
nhìn tổng thể, sáng rõ bạn sẽ trở thành một người thừa của xã hội. Bạn sẽ là
một người vô dụng, bất tài. Con cháu bạn cũng có không ít đứa kém cỏi, tha hóa,
suy đồi, đánh mất khả năng tự lập, sống vươn lên. Có không một gia tộc hư hỏng,
đáng nguyền rủa.
Mỗi một đời
người cùng gia đình cần bao nhiêu tiền của để sống tốt, hạnh phúc, sống chân
thành với trái tim biết yêu người?
Nếu có thể bạn
hãy cho một con số cụ thể nhé. Rất cám ơn bạn vì điều đó!
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét