Đi Trong Phi Đạo Hành Phật Đạo (P.2)
Chủ Nhật, 15 tháng 5, 2016
2. Về sắc tộc.
Đã có bao dân
tộc vĩnh viễn mất đi?
Sự phân biệt kỳ
thị chủng tộc đã giết hại bao nhiêu người?
Ngày hôm nay,
bạn đến giết những người thân trong chủng tộc tôi 100, 1.000, 10.000,... người.
Ngày mai, tôi sẽ đến giết 100, 1.000, 10.000,... người thân của bạn. Tôi đau
khổ khi người thân tôi bị giết, sự trả thù sẽ làm chết bạn và những người thân
bạn đau khổ.
Sao tôi phải
giết bạn?
Tại sao bạn
phải giết tôi?
Bạn vì màu da,
vì niềm kiêu hãnh của chủng tộc à?
Thế bạn có kiêu
hãnh khi những người thân bị giết. Thật lầm lạc khi đem ném mạng sống vào hận
thù, đau khổ. Chiến tranh chỉ mang lại hận thù, hận thù chỉ đem lại đau khổ.
Tại sao bạn
không sống trong một thế giới hòa bình, hạnh phúc và an vui?
Sao bạn phải đem
thân mạng mình ném vào chiến tranh, phục vụ cho vài tự ngã điên cuồng và thấp
hèn?
Hãy dừng lại!
Dù bạn là ai, thuộc chủng tộc nào thì bạn cũng có máu thịt, có nước mắt.
Khi máu thịt đổ
thì nước mắt sẽ chảy dài. Có thể trên mặt bạn, trên mặt cha mẹ, con cái và
những người thân yêu bạn; Có thể là những giọt nước mắt trên khuôn mặt những
đứa bé xa lạ nào đó mà bạn không biết chúng là người của chủng tộc bạn hay của
kẻ thù. Ôi! Những đứa bé tội nghiệp!...
Bạn có bao giờ
dừng lại và nghĩ về những điều tôi vừa nói chưa?
Đôi khi bạn ngờ
nghệch trả lời “Tôi làm điều đó vì lý tưởng, chân lý, vì nhân quyền”.
Không có chân
lý, lý tưởng nào khiến ta phải giết người cả. Nhân quyền không thể do một người,
một dân tộc nào áp đặt cả.
Nhân quyền gì
khi dùng vũ lực khiến người khác, dân tộc khác làm theo ý mình?
Bạn nên suy
nghĩ về những điều tôi vừa nói.
Vì sao?
Vì sự lầm lạc
của bạn có thể khiến bạn hoặc người thân đau khổ. Cho dù bạn có ngồi trong xe
bọc thép, trong tàu ngầm nguyên tử, trên máy bay hiện đại, trên chiến hạm tối
tân,...
Điều gì đảm bảo
rằng bạn không bị giết?
Điều gì đảm bảo
một phần thân thể bạn không nằm lại chiến trường?
Thôi bạn đừng
làm bạn nữa. Hãy thử làm cha mẹ, làm con bạn xem.
Bạn sẽ thế nào
khi con, cha mẹ bạn bị chết?
Rồi tặng
thưởng, huân chương có mang họ về được không?
Những tháng
ngày còn lại của ông già 70 tuổi, bà già 80 tuổi, người vợ với bầy con nheo
nhóc,...
Bên kia chiến
tuyến, người mà bạn gọi là kẻ thù cũng có số phận tương tự và rất nhiều những
người dân vô tội đã phải ngã xuống.
Bạn có vui không
khi thấy người khác đau khổ?
Có thể bạn là
một tướng lãnh 5 sao, những đau khổ đó không với tới bạn.
Bạn hãy nhìn
lại xem bao chế độ độc tài đã bị tiêu diệt?
Có lẽ không
nhiều giọt nước mắt cho những kẻ độc tài.
Bạn phục vụ cho
lý tưởng, chân lý mà cái giá phải trả là như thế sao?
Và một mai khi
già yếu hay ngay khi thân thể không còn tráng kiện, tinh thần không còn minh
mẫn, bạn sẽ nhận thấy bàn tay đầy máu tươi và tiếng kêu gào đòi mạng sẽ vây
quanh.
Vậy bạn có thể
sống an lạc được hết phần đời còn lại của mình? Điều này có thể xảy ra với bạn không?
Bạn đang theo
chế độ chính trị nào?
Chủ nghĩa tư
bản, xã hội chủ nghĩa, quân chủ, dân chủ,… Dù sống theo đường lối chính trị nào
thì bạn cũng chỉ cần một điều đơn giản trong cuộc sống - Đó là đói ăn, khát
uống, mệt thì đi nghỉ.
Thật đơn giản!
Nhưng muốn có được điều này cần phải có một xã hội công bằng, tiến bộ và hòa
bình.
Nếu bạn là nhà
lãnh đạo, là nguyên thủ quốc gia, bạn hãy đặt mình xuống làm một người dân. Bạn
sẽ thấy người dân chỉ cần có thế. Sự tiến bộ, công bằng và hòa bình nằm ngay
chính trong lòng dân tộc, đất nước bạn.
Bạn đừng ngụy
biện rằng phải đánh nước này, lật đổ chế độ nước kia thì bạn mới an tâm xây
dựng đất nước.
Có chăng là bạn
phục vụ cho tự ngã độc tôn của chính bạn?
Bạn không thể
che dấu tham vọng bá chủ của mình trước toàn thể nhân loại.
Bạn có thấy một
đế chế Roma hùng mạnh, một Thành Cát Tư Hãn lừng danh, một Napoleon huyền
thoại, một hoàng đế Tần Thủy Hoàng, một triều đại Ai cập cường thịnh,...
Cuối cùng còn
lại gì?
Không ít lời
phê bình. Bạn cho rằng bạn đem văn minh, đem nhân quyền đến những quốc gia
khác.
Thật buồn cười!
Văn minh gì khi từng xác người gục ngã?
Nếu thật sự bạn
muốn xây dựng một xã hội văn minh, tiến bộ, hòa bình thì bạn hãy làm tốt ở đất
nước bạn.
Bạn hãy nhìn lại xem - bạn đã làm tốt vấn đề nhân
quyền, hòa bình và tiến bộ ở đất nước bạn chưa?
Nếu bạn đã thực
sự làm tốt những điều đó thì những quốc gia, dân tộc khác sẽ xem bạn là tấm
gương sáng để noi theo. Bạn đã quên rằng dù là ở chế độ chính trị nào thì mỗi
xã hội đều tồn tại cơ chế tự cân bằng. Nếu xã hội nào bị phá vỡ sự cân bằng thì
tự thân sẽ biến chuyển. Dù bạn muốn đến sớm cũng không được, muốn dừng lại cũng
không xong chỉ trừ khi bạn giữ được cân bằng trong lòng xã hội đó. Dân tộc đó
sẽ làm - Nước có thể đẩy thuyền nhưng nước cũng có thể lật thuyền.
Nếu bạn thực sự
có hiểu biết thì bạn dễ dàng nhận ra - những người dân thường chỉ muốn bình an
để có thể đói ăn, khát uống, mệt thì đi nghỉ. Nhân loại cũng thế.
Bạn yêu quý
quốc gia, dân tộc, bạn hãy nghĩ về điều này.
Những người dân
trong quốc gia bạn không muốn sống trong hận thù và giết chóc.
Bạn sẽ cho rằng
“Nếu tôi không phòng vệ tốt, dân tộc khác sẽ đến đàn áp quốc gia tôi. Tôi phải
chế tạo thật nhiều vũ khí hạt nhân để chống lại”.
Hãy nhìn lại
những cuộc chạy đua vũ trang thường bắt nguồn từ những nước lớn. Có thể bạn là
nước lớn, có thể bạn chính là người châm ngòi cho cuộc chạy đua vũ trang.
Bạn có thành
công không hay bạn tạo thêm nhiều kẻ thù và những người dân trong quốc gia bạn
phải chết mà không hiểu mình bị giết vì nguyên nhân nào cả?
Bạn cố khoác
lên mình những người làm điều đó chiếc áo khủng bố, những kẻ cuồng tín và tìm
giết. Nhưng bạn không ngờ sao bây giờ kẻ thù bạn nhiều quá, đâu đâu cũng có. Họ
không dám đánh trước mặt bạn. Thi thoảng họ xuất hiện, tát vào mặt bạn những
đòn đau. Vũ khí tiên tiến, bom hạt nhân hủy diệt không giải quyết được vấn đề.
Bạn giết được một nhóm người thì lại xuất hiện nhiều nhóm khác.
Bạn không thử
hỏi tại sao?
Và câu trả lời
sẽ là không ai lại không xót xa khi anh em bị giết. Thế nên, hận thù sẽ trả lời
bằng hận thù.
Bạn quá tự hào
rằng đủ mạnh để chống lại tất cả kẻ thù. Bạn sẽ bảo vệ dân tộc bạn nhưng thật
ra bạn đang cố bảo vệ niềm kiêu hãnh bị tổn thương. Bạn tiếp tục phát triển vũ
khí quân sự. Tiền của nhân dân lẽ ra phục vụ cho xã hội hòa bình thì lại biến
thành vũ khí chiến tranh.
Có bao giờ bạn
nghĩ dân tộc sẽ quay lưng lại, bạn sẽ ra sao?
Hãy dừng lại!
Hận thù sẽ trả lời bằng hận thù. Thương yêu sẽ trả lời bằng thương yêu. Thương
yêu sẽ hóa giải hận thù.
Bạn nên dừng
lại và những người bạn bên kia chiến tuyến cũng nên dừng lại. Hãy sống thương
yêu và hòa hợp với nhau vì người dân - Người thân của bạn chỉ muốn sống cuộc
sống an bình thôi.
Nỗi đau chiến
tranh, đau thương còn đó chỉ có thể xoa dịu bằng tình yêu thương. Hận thù triền
miên sẽ gây thêm đau khổ mà thôi.
Ai cũng đã và
đang khốn cùng trong vòng tròn sinh diệt - sinh lão bệnh tử cả?
Vậy bạn còn gây
thêm khổ đau cho nhau nữa làm gì?
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét