Đi Trong Phi Đạo Hành Phật Đạo (P.3)
Thứ Năm, 19 tháng 5, 2016
4. Về xã hội.
Tôi
gượng nói cho ý từ lệch lạc
Buông
đằng đông
Buông
đằng tây
Cho mây
lặng, nước dừng trôi…
Tình hình xã
hội trên thế giới có nhiều sự bất ổn, ngày càng gia tăng. Sự bất ổn này sẽ có
nguy cơ dẫn đến sự xáo trộn đổ vỡ các hình thái xã hội hiện nay. Tất nhiên để
đạt được sự cân bằng ổn định thì cái giá phải trả là rất lớn. Sự mất mát đau
khổ sẽ tràn lan. Đó không chỉ là vấn đề thiên tai, lũ lụt, động đất, núi lửa,
dịch bệnh, môi trường ô nhiễm, sự bùng nổ dân số, khủng hoảng kinh tế, chính
trị, tôn giáo, giáo dục, văn hóa, xã hội, gia đình,...
Thật lầm lạc!
Vì không nhận rõ được bản chất của cuộc khủng hoảng hiện nay nên những biện
pháp khắc phục trở nên xa rời thực tế, không mang lại được hiệu quả mong muốn.
Xã hội ngày càng bất công hơn, tham nhũng, hối lộ, tệ nạn xã hội tràn lan,...
Với cách nhìn
tổng thể khách quan, sáng rõ, tôi trực nhận bản chất của cuộc khủng hoảng hiện
nay. Đó là cuộc khủng hoảng về con người hay nói đúng hơn là con người đang bị
khủng hoảng.
Con người là
nguyên nhân và cũng là nạn nhân của sự phát triển kém bền vững, mất cân bằng cả
về vấn đề vật chất và vấn đề tinh thần - tâm linh. Phải nhìn rõ tường tận những
bất ổn trên thì con người mới đưa ra những biện pháp, giải pháp khắc phục hiệu
quả.
Xã hội đang có
sự chênh lệch lớn về giàu nghèo giữa các nước, giữa các thành phần, các tầng
lớp chính trị, kinh tế,... Sự chênh lệch quá lớn này, nếu không được khắc phục
sớm sẽ gây ra hậu quả khó lường.
Với nền kinh tế
hàng hóa phát triển, vấn đề tư hữu, chiếm hữu càng lớn. Phần lớn tiền bạc, tài
sản tập trung trong tay các nhà lãnh đạo, các nhà chính trị, các ông chủ, các
cổ đông lớn của các tập đoàn tài chính thương mại, kinh tế chứng khoán, bất
động sản, dầu khí, công nghệ thông tin,... Chỉ trong vài phút, số tiền họ kiếm
được gấp vài chục, vài trăm lần số tiền cả một đời người lao động chân chính,
cần mẫn làm ra.
Lương thưởng
của nhân viên trong hệ thống bưu chính viễn thông, điện lực, dầu khí, tài
chính, bất động sản,... cao gấp 20, 30 lần số tiền lương của một công nhân,
nông dân sau một năm sản xuất.
Nhưng so với
những ông trùm của các tập đoàn kinh tế tài chính, dầu khí, bất động sản,...
thì số tiền trên cũng chỉ như là hạt cát trên sa mạc. Chỉ cần chút ít thay đổi
trên bàn phím thì phần lớn số tiền các nhà đầu tư chui tọt vào túi các ông trùm
gây biến động lớn đến nền kinh tế toàn cầu. Hệ thống tài chính ngân hàng sụp
đổ, nhiều nhà đầu tư nhiều cổ đông lớn phải nhảy lầu,... Điều này đã và đang
diễn ra.
Trong khi lực
lượng lao động - công nhân và nông dân - Lực lượng sản xuất toàn bộ của cải vật
chất cho xã hội thì lại bị bóc lột sức lao động, làm việc cật lực nhưng chỉ
nhận được những đồng lương hạn hẹp.
Nếu bảo rằng
các nhà quản lý không nhìn thấy những bất cập này thì không đúng.
Có chăng là sự
thiếu cái tâm làm việc, sự yếu kém về chuyên môn?
Hơn nữa, họ còn
đang mải mê tìm cách giữ ghế và gom góp tiền của cho vào túi riêng.
Tuy nhiên, nếu
không có biện pháp khắc phục thì một cuộc cách mạng nổ ra là điều khó tránh
khỏi.
Tôi không chủ
trương cho một cuộc cách mạng.
Vì dù là cuộc
cách mạng chân chính nhất cũng sẽ gây ra những mất mát, đổ vỡ và đau thương cho
nhân loại.
Tôi kêu gọi mọi
người trong mọi thành phần, mọi tầng lớp trong xã hội phải có sự hiểu biết,
thương yêu, tôn trọng, giúp đỡ và cùng chia sẻ khó khăn cho nhau.
Có một điểm
khác bất hợp lý đã và đang tồn tại dai dẳng giữa ngành công nghiệp và nông
nghiệp về quyền lợi, giá trị kinh tế:
·
Ngành nông nghiệp:
Người nông dân
đầu tắt mặt tối để sản xuất ra nông sản lúa gạo, lúa mì, ngô khoai, cà phê, cao
su, heo bò, gà vịt,... để phục vụ nhu cầu thiết yếu như ăn uống của con người
lại không thể quyết định được giá sản phẩm mình làm ra.
Mặc dù họ phải
chấp nhận toàn bộ rủi ro trong quá trình sản xuất như mùa vụ, dịch bệnh, sự lên
xuống của các mặt hàng phụ trợ như phân bón, thuốc trừ sâu, thức ăn công
nghiệp, con giống,… và cả vấn đề lãi suất ngân hàng,... Sản phẩm làm ra phụ
thuộc nhiều vào thương lái. Gặp năm được mùa thì mất giá, mất mùa thì được giá.
Do mang tính
chất nông dân, khi nghe con này, cây kia, sản phẩm nọ bán được giá, họ đổ xô
làm. Không nắm rõ quy trình sản xuất, kết quả thường bại nhiều hơn thành. May
mắn làm được thì cung lại vượt cầu, hàng bán rẻ như cho. Có khi vì thế mà trắng
tay đến nợ nần chồng chất,...
·
Ngành công nghiệp:
Sản xuất với số
lượng lớn độ rủi ro thấp hơn, thông qua dịch vụ quảng cáo, không đúng với thực
tế thì toàn quyền quyết định giá bán.
Hiện nay, ta có
thể thấy những sản phẩm công nghiệp trên thị trường có chênh lệch giá trong
thời gian ngắn là con số không tưởng.
Mặt khác, những
sản phẩm có nguồn gốc nông sản chỉ qua thao tác xử lý cơ bản của ngành công
nghiệp và sự tiếp tay phù phép của ngành kinh tế dịch vụ - quảng cáo thì người
tiêu dùng phải mua lại với giá cao ngất ngưỡng.
Trong khi đó
những người công nhân chỉ được trả lương với số tiền bằng giá trị 2, 3 sản phẩm
trong số hàng trăm, hàng ngàn sản phẩm họ đã làm ra,...
Thiết nghĩ nhân
loại cần phải có sự can thiệp những vấn đề bất hợp lý này.
Nếu một mai
người công nhân không làm việc, người nông dân không sản xuất hoặc sản xuất cầm
chừng phục vụ cá nhân gia đình thì nền kinh tế, công nghiệp đi về đâu?
Điều này có
thể ra không?
...
Con giun xéo
lắm cũng oằn.
Con người có
thể không đi xe hơi, máy bay, không có các phương tiện, tiện nghi giải trí,...
nhưng không thể không ăn uống trong nhiều ngày.
Khi đó, con
người có thể cầm trên tay những vàng, đô la, tài sản, nhà cửa,... mà dùng thay
thức ăn được không?
Có lẽ có nhiều
người cho rằng thật khó can thiệp vấn đề này. Khó là đối với những nhà quản lý không
có tâm huyết, không có sự đồng cảm với người dân.
Khó như việc
xây dựng sự đoàn kết cho 54 dân tộc khác nhau trong thời loạn lạc, tạo thành
lực lượng thống nhất đoàn kết chống chủ nghĩa tư bản, chống đế quốc, chống phát
xít mà Bác Hồ vẫn làm được.
Tại sao Bác Hồ
làm được những việc khó làm còn chúng ta thì không?
Lại nói thêm về
vấn đề liên quan đến Bác Hồ, hiện nay bạn sẽ không khó để nhìn, nghe thấy khẩu
hiệu “Sống làm việc theo tấm gương Bác Hồ vĩ đại”.
Tôi thấy khẩu
hiệu trên là rất thiết thực, rất hay nhưng tôi lại không khỏi cảm thấy hối tiếc.
Vì sao?
Con người bây
giờ có lẽ quá thông minh nên việc gì cũng có thể học. Đáng tiếc là chỉ học để
dạy người khác còn tập và làm theo thì “ Hãy đợi đấy!”.
Tại sao ai cũng
thuộc khẩu hiệu trên mà không mấy người làm theo được?
Chỉ có duy nhất
Bác làm được. Vì Bác có sống cho Bác đâu. Bác sống cho tất cả mọi người. Nhất
là cho những người lao động nghèo khó, những người già neo đơn, những em bé mồ
côi,... Ai cũng là người thân của Bác.
Còn ta bây giờ
sống cho ai?
Trước hết, ta
phải lo cho thân ta, rồi đến gia đình ta, dòng họ nội ngoại, những người thân,
những người ta yêu thích và biết vâng lời,... Vì những giới hạn đó, ta không
làm theo Bác được. Quả nhiên là “Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng”.
Quay
lại vấn đề định giá các sản phẩm:
Việc xác định
giá thành sản phẩm công nghiệp hay nông nghiệp là không khó đòi hỏi chút ít
chuyên môn, tính công bình, sự hợp lý và tính vô tư của người làm công tác
chuyên môn và các bên có liên quan.
Khi định được
giá thành thì tính ra giá bán của sản phẩm qua một thông số hợp lý được sự đồng
thuận của các bên liên quan cùng với tình hình thị trường.
Hiện nay, ta
thấy ở các nước đang phát triển, kém phát triển đang hình thành những khu công
nghiệp tập trung. Những khu công nghiệp này ra đời nhằm gia công các sản phẩm
công nghiệp cho các tập đoàn kinh tế của các nước phát triển. Vì thế những khu
công nghiệp này chẳng mang lại nhiều lợi ích cho đất nước cho nhân dân ở các
quốc gia đó.
Mặt trái, những
khu công nghiệp thu hút lực lượng lao động trẻ địa phương dẫn đến thiếu hụt lao
động trong ngành nông nghiệp, ô nhiễm môi trường và các vấn đề liên quan đến
quyền con người thì bị xem nhẹ,...
Bên cạnh đó,
việc thiếu tâm, thiếu tầm trong quản lý quy hoạch. Nhiều khu đất nông nghiệp
trù phú bị quy hoạch dẫn đến diện tích đất nông nghiệp giảm, năng suất, sản
lượng cũng giảm theo.
Ngoài ra, nhiều
khu đất quy hoạch làm khu công nghiệp bị bỏ trống, hoang phế. Người nông dân
sống trong khu quy hoạch treo khốn cùng, không có đất canh tác, cũng không có
việc để làm, nảy sinh nhiều tệ nạn,… tạo ra những gánh nặng cho xã hội. Giá như
các nhà quản lý có tâm huyết hơn, có cách nhìn sâu rộng thì người dân không rơi
vào cảnh khốn cùng.
·
Về kinh tế - dịch vụ - quảng cáo:
Ngành kinh tế -
dịch vụ - quảng cáo đã từng là ngành góp phần giúp xã hội phát triển. Nhưng tốc
độ phát triển quá mức dẫn đến kém bền vững và đang phơi bày những mặt trái.
Những cuộc
khủng hoảng về kinh tế kéo theo những khủng hoảng về chính trị, tiền tệ, dầu
mỏ, văn hóa, giáo dục,... Gây ra những bất công trong xã hội, tham nhũng, hối
lộ, tệ nạn xã hội tràn lan, khoảng cách chênh lệch giàu nghèo ngày càng cao,...
Hiện nay, thế
giới đã và đang hình thành các khối kinh tế chung nhằm hợp tác giao thương về
hàng hóa.
Thực chất đây là
một hình thức bảo hộ ngành sản xuất trong nước. Những đối tác nằm ngoài hệ
thống sẽ vướng các rào cản thương mại thông qua việc đánh thuế, các loại thuế
tiêu thụ đặt biệt và các vụ kiện bán phá giá,... Điều này làm cho những người
tiêu dùng Châu Âu, Mỹ, Nga,... phải ăn cá da trơn, tôm và các sản phẩm nông sản
với giá cao. Ngược lại, ở các nước đang phát triển, kém phát triển phải mua các
sản phẩm nhập khẩu với giá cao qua các mặt hàng như ôtô, xe máy, máy móc điện
tử, điện dân dụng, điện công nghiệp,...
Sao lại tồn tại
vấn đề bất hợp lý này?
Việc đánh thuế
này không có lợi cho người tiêu dùng. Họ phải mua những sản phẩm cần thiết với
mức giá không hợp lý. Điều này còn tạo điều kiện cho các gian lận thương mại và
việc buôn lậu càng thêm khó kiểm soát.
Việc thiết lập
các rào cản thương mại phải chăng chỉ bảo hộ cho các nhà sản xuất trong nước?
Không hẳn thế
phần lớn phục vụ cho các nhà quản lý. Những tưởng mô hình này đã cổ xưa, lỗi
thời khi vấn đề tự do thương mại đặt ra. Nhưng mô hình này vẫn tồn tại thông
qua những biến tướng của nó. Và ... nếu bạn không đủ tự tin để hòa vào biển lớn
thì bạn nên quay về vùng vẫy ở ao nhà. Đừng làm trò cười cho thiên hạ!
Thiết nghĩ mỗi
quốc gia có những đặc thù kinh tế riêng. Có quốc gia phát triển mạnh về công
nghiệp; Có quốc gia mạnh về nông nghiệp hoặc các thế mạnh khác như khoáng sản,
dầu mỏ, công nghệ thông tin, dịch vụ du lịch,...
Lẽ ra những nhà
quản lý phải nhận ra sở trường, sở đoản của từng quốc gia mà bước vào thương
trường. Chứ không phải rập khuôn mô hình phát triển của quốc gia khác.
Quốc gia đặc
thù về công nghiệp mà đi phát triển nông nghiệp để cạnh tranh thì thật quá nhầm
lẫn và ngược lại. Phải hiểu và nhìn nhận rõ ràng - dùng sở đoản mà chống lại sở
trường của quốc gia khác là điều không thể.
Vậy nên mỗi
quốc gia khác nhau phải đầu tư xây dựng, phát triển mạnh những sở trường khác
nhau để vươn ra biển lớn.
Ví như sở
trường của quốc gia mình là sản xuất nông nghiệp thuần túy. Vậy thì tập trung
đầu tư phát triển ngành nông nghiệp theo hướng có quy hoạch và bền vững. Nên
biết các sản phẩm công nghiệp chỉ có thể nghe nhìn, giải trí nhưng không thể
thay thế đồ ăn, thức uống. Sẽ có nhiều người cho rằng như thế ngành công nghiệp
trong nước sẽ bị bóp chết. Đây là vấn đề cạnh tranh, ngay ở sân nhà anh không
làm chủ được thì bảo hộ anh có ích gì.
Điều đó không
có nghĩa là bỏ hẳn ngành công nghiệp; Những lợi nhuận thu được qua việc xuất
khẩu nông sản tiến hành đầu tư máy móc trang thiết bị cho các ngành công nghiệp
mũi nhọn, ưu thế, có chọn lọc, có tính bền vững và phù hợp với tình hình quốc
gia.
Tôi đề cập đến
vấn đề chọn lọc vì hiện nay có nhiều ngành công nghiệp kết hợp ngành kinh tế
dịch vụ là nguyên nhân của những biến động khủng hoảng kinh tế - chính trị và ô
nhiễm môi trường.
Ngành kinh tế
cũng cần phải có những biện pháp thiết thực hữu hiệu để phá bỏ sự lệ thuộc về
ngoại tệ, vàng, đô la,... Thật chẳng ra sao khi mà đô la, vàng lên giá, xuống
giá thì nền kinh tế chao đảo. Nhiều công ty phải phá sản. Con người thì nơm nớp
lo sợ, mất ăn, mất ngủ,...
Những nhà kinh
tế lại còn đưa ra triết lý “Thương trường là chiến trường, là cá lớn nuốt cá
bé” là một triết lý ngây ngô cho thấy sự bế tắc về định hướng của ngành kinh
tế.
Triết lý này ra
đời đã đẩy loài người đến bờ vực thẳm đau khổ qua những cạnh tranh không lành
mạnh trong giao thương.
Sự sai lầm của
triết lý khi không nhận ra chiến trường chứa đựng đầy hận thù, tang thương, mất
mát, đau khổ,... Đồng hóa với chiến trường là thương trường tự đồng hóa với sự
gian trá, tàn khốc và đau thương.
Vậy mà con
người khen triết lý trên chứa đựng sự phát triển của nhân loại về kinh tế, xã
hội. Họ lao vào thương trường như con thiêu thân lao vào lửa. Lớp chết, lớp bị
thương; người chiến thắng cũng thương tích đầy mình sống trong đau khổ, lo sợ
không biết khi nào mình “bị thịt”.
Hô hào là cá
lớn nuốt cá bé nhưng ngu muội không nhận ra dù cá lớn hay cá bé thì đều sống
trong nước cả. Mà nước lại là người tiêu dùng.
Là con cá khôn
ngoan biết sống trong nước thì chẳng khi nào chết cả chỉ có những con cá ngu
ngốc chui vào mồm kẻ khác và rời mặt nước là chết thôi.
Sự phát triển
mất định hướng, kém bền vững của ngành kinh tế đã kéo theo các tệ nạn xã hội
phát sinh và phát triển lớn mạnh quay lại bóp chết ngành kinh tế. Đúng là hại
người, hại cả mình.
Hiện tượng tham
nhũng, hối lộ trong xã hội trở nên phổ biến. Lý do là cuộc sống vật chất khiến
người ta đánh mất những giá trị đạo đức, đánh mất đi giá trị làm người. Đứng
trước cám dỗ - Một số tiền lớn, một khoản tài sản kếch xù làm bối rối những nhà
lãnh đạo thiếu đức, thiếu tâm.
Hiện tượng tệ
nạn xã hội ăn theo các ngành dịch vụ giải trí thì đa dạng, phong phú góp phần
làm tha hóa đạo đức con người. Những người giàu có, lắm bạc nhiều tiền nhưng
hụt hẫng về tình cảm và tinh thần. Những khi lạc lỏng bên đống tiền kếch xù,
chẳng biết làm gì. Ừ! Thì hưởng thụ, ăn chơi vậy! Đây là sản phẩm của nền kinh
tế, dịch vụ kém bền vững.
Cũng không ít
thành phần nghèo, khó khăn trong cuộc mưu sinh chuyển sang trộm cắp, cướp giật,
băng đảng, buôn lậu, ma túy,… góp phần làm rối ren cho xã hội vốn đã vật vã với
những khủng hoảng kinh tế, tài chính, giá vàng, đô la,...
·
Về thiên tai - dịch bệnh - ô nhiễm môi
trường:
Chỉ có thể gói
gọn trong hai từ - Giá như. Giá như nền kinh tế phát triển bền vững hơn. Giá
như nền công nghiệp phát triển có quy hoạch. Giá như đừng có chiến tranh. Giá
như chủ nghĩa duy vật ra đời không cố xóa bỏ hoàn toàn chủ nghĩa duy tâm. Giá
như không có loài người...
Thật vậy, nếu
trái đất không có con người thì sẽ ra sao?
Xã hội, kinh
tế, chính trị, văn hóa, giáo dục,… sẽ không tồn tại và phát triển nhưng trái
đất chắc chắn sẽ an toàn, xanh, sạch đẹp hơn. Tất cả chỉ là giá như.
Con người đã
xuất hiện và lấy đi những gì sẵn có trong thiên nhiên phục vụ cho như cầu cá
nhân quá mức. Gây ra sự mất cân bằng sinh thái, cân bằng tự nhiên môi
trường,...
Đã đến lúc phải
sửa sai nếu không sẽ không còn kịp. Nếu bạn chịu khó dừng lại, sau đó nghĩ về
những việc con người đang làm. Bạn sẽ thấy “Con người đang dùng cây cuốc thật
tốt, đang hì hục ra sức đào một cái hố thật sâu, rộng ngay dưới chân mình”.
Điều gì sẽ ra?
·
Về đạo đức - giáo dục - văn hóa:
Chỉ nghe có
tiến bộ, có phát triển nhưng đi vào tìm hiểu thì dễ nhận thấy sự thật đáng
buồn. Sự xuống cấp về đạo đức từ nhà trường ra đến xã hội. Mọi người có thể dễ
dàng bắt gặp những cô cậu học sinh đủ các hạng, các cấp nói chuyện với nhau
bằng thứ ngôn ngữ mà một người có chút đạo đức, hiểu biết phải bịt tai lại và
nhanh chóng bỏ đi nơi khác. Họ không dám khuyên bảo vì sợ rước họa vào thân,...
Rồi đánh giáo
viên, bạn bè, băng nhóm, trấn lột học đường ngày càng tăng,...
Ngành giáo dục
và xã hội vẫn chưa có giải pháp khắc phục hiệu quả,... lại còn bày ra chuẩn
giáo viên, chuẩn học sinh các cấp và nhiều chuẩn kỳ lạ khác. Thiết nghĩ, cây
tốt là nhờ gốc rễ tốt, chắc khỏe. Ngành giáo dục cũng như các bộ ngành khác nên
chuẩn hóa từ gốc rễ trước. Đi tìm lại cái tâm của chính mình, đừng cứ mải mê
“Gãi ngứa ngoài giày”.
Những mong
những người có đức, có tài sớm có những điều chỉnh hợp lý vì thế hệ học sinh là
tương lai của đất nước sau này.
Điểm yếu khác
của ngành giáo dục hiện nay, có thể sản sinh ra nhân tài nhưng lại thiếu người
có đủ tài đức.
Mai này liệu
những nhân tài có thể làm gì với một lượng lớn thành phần bất hảo trong xã hội.
Nếu không khéo lại tái hiện hình ảnh “Xây dựng nhà tù nhiều hơn trường học”.
Một bất cập
khác, sau 16, 17 năm những cô cậu học sinh ngồi trên ghế nhà trường nhưng khi tốt nghiệp lại không
đạt yêu cầu chuyên môn, hoặc thiếu nhanh nhạy, hoặc không nhiều quen biết, hoặc
không lắm bạc nhiều tiền thì khi làm việc sẽ hưởng mức lương bằng người lao
động có trình độ tay nghề thấp.
Câu hỏi đặt ra
vậy học cao để làm gì?
Tốn cơm cha, áo
mẹ, công thầy. Nhìn sang những người bạn cùng trang lứa, chẳng cần học cao,
nhân cách thì phải xem lại. Họ hiện diện trong các ngành giải trí như người
mẫu, diễn viên, ca sỹ, cầu thủ bóng đá,... mà chạnh lòng.
Giá như ngày
xưa mình đừng ham học, mình mê đá bóng, mình thích ca hát,... thì hay biết mấy.
Thôi, mai này khi có con chẳng cần cho chúng học cao, biết chữ rồi cho chúng
vào lò luyện tập làm ca sỹ, tập đá bóng tốt,… là được.
Ôi! Đời cha rút
kinh nghiệm. Có người buộc miệng “Chú mày học cao thì kiến thức còn đó. Mai này,
nhờ có kiến thức chú mày có được cuộc sống an nhàn, hạnh phúc. Chứ những người
giàu có kia, những kẻ nghèo khó nọ mải mê kiếm tiền, bỏ bê gia đình, con cái
sinh hư đốn thì chắc gì có hạnh phúc”.
Ôi! Hạnh phúc
bây giờ người ta xây dựng trên nhà cao cửa rộng, trên tiền bạc. Với chút lương
còm này bao giờ tôi mới có được hạnh phúc đây. Đây cũng là điểm bất hợp lý đáng
để lưu tâm. Kẻo mai này trường học sẽ biến thành sân bóng, sàn diễn thời trang
hay sân khấu ca nhạc mất,...
Có
những sự dịch chuyển nghịch về văn hóa giữa phương Tây và phương Đông:
Buồn
cười không?
Người phương
Đông trước đây rất sợ bị đô hộ vì sợ bị đồng hóa về văn hóa. Điều đó có nghĩa
là mất nước. Nhưng hiện nay, việc mở cửa, sự thiếu hiểu biết cũng như khả năng
quản lý yếu kém tạo điều kiện cho nền văn hóa mới lạ thâm nhập và gần như đè
bẹp nền văn hóa nội tại. Con người đánh mất giá trị đạo đức, giá trị làm người.
Tất cả chỉ có tiền vàng, đô la, ngoại tệ,... Con người sống buông thả, yêu
cuồng sống vội, chỉ sống ích kỷ cho cá nhân. Cha mẹ, anh em, con cháu,... sẵn
sàng ly tán vì miếng đất của ông bà bán được giá,...
Lúc bấy giờ,
những nhà văn hóa mới cầm còi chạy sau ôtô hô hào “Dừng lại! Dừng lại!...”.
Ngược lại,
phương Tây sau thời gian mải mê chạy theo cuộc sống vật chất vẫn cảm thấy sự
thiếu thốn về cuộc sống tinh thần, tâm linh, sự bất an trong nội tâm. Họ quay
lại tìm kiếm nhưng không có đành sang các nước phương Đông học hỏi, vay mượn,
giành giật những giá trị truyền thống.
Sự bất ổn nằm
trong nội tâm lại đi hướng ngoại tìm cầu. Thật đúng là “Gãi ngứa ngoài giày”.
Bạn có nghe
phương Tây, Nhật,... khuyến khích sinh con. Trong khi Ấn Độ, Trung Quốc, Việt
Nam,... không ngừng kêu gọi, thậm chí phạt nặng nếu sinh con thứ 2, 3. Rồi 20,
30 năm sau lại khuyến khích điều ngược lại.
Có rất nhiều
những bất hợp lý nằm trong mỗi quốc gia trong xã hội loài người mà với cách
nhìn phiến diện, con người sẽ không nhận ra được nguyên nhân sâu xa. Thế nên
việc tìm ra giải pháp sửa sai trở nên thiếu thực tế, không mang lại kết quả.
Nếu bạn chịu
khó dừng lại và đánh giá, bạn sẽ nhận thấy con người đang có những bước đi giẫm
đạp lên chân nhau.
Hãy nên dừng
lại quan sát, nhìn nhận rõ mọi vấn đề và giáo dục về vấn đề nhận thức, ý thức
con người!
·
Về gia đình - con người:
Bản thân con
người trong xã hội phải có sự quân bình giữa vật chất và tinh thần - tâm linh.
Đã từ lâu chủ
nghĩa duy vật ra đời, thống trị và xóa bỏ sự tồn tại của chủ nghĩa duy tâm.
Khoảng trống
được hình thành - Vấn đề mất cân bằng giữa vật chất và tâm linh.
Con người mê mờ
lầm lạc, ganh đua giành giật của cải, vật chất về mình bất chấp hành vi, thủ
đoạn. Sự chiếm hữu, tư hữu khiến con người trở nên xấu xa, ích kỷ.
Chủ nghĩa thực
dụng ra đời với quan điểm rõ nét “Người không vì mình trời tru đất diệt”; “Cái
gì, điều gì không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền”...
Sự phân tầng
tài sản, của cải ngày càng lớn đã tạo ra tầng lớp giàu có lắm của nhiều tiền và
tầng lớp lao động nghèo khó.
Kết quả là kẻ
lắm tiền, người nghèo khó đều không thoát khỏi những khổ đau trong cuộc sống.
Khi mà những được mất, hơn thua chi phối trói buộc cuộc sống con người - Sự rối
loạn nội tâm sâu sắc.
Người nghèo thì
đói rách, khổ đau với những nỗi lo cơm áo gạo tiền, con cái ăn học. Người giàu
thì mải mê kiếm tiền, sợ thua sút người khác cứ lao theo tài vật như con thiêu
thân lao vào lửa. Mình được 1 nghĩ người được 10 đem lòng ganh tức; cố gắng
tích góp của cải. Đánh mất hạnh phúc vì những đau khổ do của cải, tiền bạc mang
lại.
Có những gia
đình nghèo khó con cái nheo nhóc, thất học tràn lan. Những đứa bé lớn lên tự
bước vào xã hội bằng việc đánh giày, bán báo, bán vé số, xin ăn,... Một số khác
quậy phá, trộm cướp, móc túi, lừa gạt, giựt dọc,... Một số khác nữa cố gắng học
hành đến nơi, đến chốn thành đạt,... một số khác học nghề,...
Những người
cha, người mẹ tất bật trong cuộc mưu sinh, đâu có thời giờ chăm lo con cái. Rồi
họ vụng về khỏa lấp “Trời sinh voi sinh cỏ”; Thây kệ! Ngày mai sẽ ra sao!
Có những gia
đình giàu có mê mải kiếm tiền. Bỏ bê con cái cho nhà trường, xã hội. Với họ
tiền là tất cả, họ ném cho con họ một số tiền lớn để ăn học. Họ cho đó là đã có
trách nhiệm. Nhưng họ không nhận biết rằng những đứa con bị thiếu tình thương
và sự dìu dắt của cha mẹ, chúng sẽ trở nên hư hỏng, ăn chơi sa đọa, rồi vướng
vào các tệ nạn ma túy, cướp giật,... đẩy những cô chiêu, cậu ấm vào những vũng
lầy nhơ nhớp. Đến khi họ nhận ra thì đã muộn, rồi khóc lóc rên rĩ hỏi.
Tại sao?
Họ tự đẩy con
mình vào hố sâu mà vẫn lầm lạc không nhận biết.
Cuộc sống vật
chất khiến con người tham lam, ích kỷ và ti tiện. Những vụ ly dị chia con chia
gia tài diễn ra ngày càng nhiều. Rồi chồng khác, vợ khác, con cái bơ vơ.
Có những gia
đình nhận thấy mặt trái xã hội, sợ sệt lo lắng, một phút không dám xa rời con.
Giữ mãi bên mình cưng chiều, con sinh ra hư đốn chẳng biết.
Có những đứa
trẻ ngoan hiền hơn thì chẳng biết gì đến xã hội, được nâng đỡ quá mức. Đến khi
lớn, chập choạng bước vào đời. Thấy cuộc đời sao quá nhiều chông gai, cố gắng
bước và té ngã.
Ở một góc nhìn
khác, phần lớn những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên trong bối cảnh hiện tại,
tôi lại liên tưởng đến hình ảnh nuôi vịt siêu thịt hay nuôi heo công nghiệp,...
Những đứa trẻ khi bước đi chập chững thì được nhồi nhét biết bao loại vitamine
và khoáng chất,... rồi được đưa vào lớp nội trú để đảm bảo chế độ dinh dưỡng
chuẩn,... rồi học thêm, bồi dưỡng năng khiếu, học đàn, khiêu vũ, võ thuật,...
học ngày không đủ, tranh thủ nhồi nhét cả ban đêm. “Thôi con cố gắng vất vã một
chút! Con là hy vọng, là niềm tin, là sự tự hào của cha mẹ,...”
Kết quả là thế
hệ trẻ vào đời lớp hư hỏng, lớp hoảng loạn, lớp thành đạt,...
Nhưng tất cả
dường như cảm thấy thiếu một điều gì đó?
Có một khoảng
trống về tinh thần và tâm linh khiến tâm chúng không an. Khoảng cách về nhận
thức giữa hai thế hệ khá xa, chúng không tìm được sự đồng cảm từ cha mẹ và
người thân,...
Trong cuộc
sống, đôi khi cũng gặp nhiều khó khăn, lớp thành đạt có lúc vượt qua được. Có
lúc bị suy sụp, gục ngã và tìm đến cái chết. Lớp hoảng loạn, sợ sệt né tránh
vào đời, họ rất dễ bị tổn thương. Mỗi khi tuyệt vọng họ tìm đến cái chết như là
một cứu cánh. Lớp hư hỏng chán nản lắm lúc cũng thấy mình sống vô ích, rồi đổ
lỗi cho gia đình, xã hội. Sự ganh ghét những người thành đạt bùng lên, họ loạn
trí đi đến cuồng sát hại người rồi tự kết liễu đời mình.
Những điều tôi
trình bày chứa đựng sự bi quan về cuộc sống nhưng đáng tiếc - Đó là sự thật
đang diễn ra ở khắp mọi nơi trên thế giới. Những bước chân vẫn cứ giẫm đạp lên
nhau.
Ví như, ở Việt
Nam, người ta vẫn đánh giá xã hội không ngừng phát triển, những tiêu chuẩn về
hộ nghèo không ngừng được nâng lên. Cuộc sống vật chất có vẻ được cải thiện
nhưng có một sự thật. Hiện nay, một gia đình ở mức sống trung bình, cả hai vợ
chồng đều có công ăn việc làm ổn định. Việc nuôi 1, 2 con được ăn học bằng chị
bằng em là rất khó khăn. Trong khi đó, ở những năm 1987 - 1997, ba tôi một mình
làm việc nuôi 7 anh em tôi ăn học. Mặc dù có đói có no nhưng những người con
vẫn có thể cắp sách đến trường. Số gia đình có thể tạo điều kiện cho con ăn học
được như vậy ngày đó là không hề ít.
Vậy bạn hãy tự
xác định lại xem xã hội đang phát triển ở khía cạnh nào?
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét