Phật giáo qua góc nhìn của Vô Ưu
Thứ Hai, 30 tháng 5, 2016
27/12/2010,
ngày tôi đạt được đóa vô ưu, tôi nhận ra từng bước chân của Phật trên con đường
đưa đạo lý tỉnh thức - Đạo lý chứa đựng sự hiểu biết và tình thương yêu. Đạo lý
xóa đi những nỗi khổ đau, phiền muộn; mang lại sự hạnh phúc, an vui cho nhân
loại và muôn loài.
Điểm cao tột
của đạo lý tỉnh thức giúp con người có cuộc sống tự tại, an lạc, giải thoát
khỏi vòng sinh tử luân hồi.
Mỗi bước Phật
đi là một đài sen rực rỡ, thơm ngát hiện ra. Câu nói “Thiên thượng thiên hạ duy
ngã độc tôn” chứa đựng một sự thật mầu nhiệm. Sự giải thoát con người ra khỏi
những khổ đau sinh lão bệnh tử. Nỗi khổ do sự thiếu hiểu biết về cảm giác, tri
giác và nhận thức. Sự khổ vì phải sống chung cùng với người oán ghét. Sự khổ về
yêu thương nhau mà phải chia lìa. Sự khổ về những mong muốn mà không đạt được,...
Mỗi bước Phật
đi chứa đựng một sự tự do, giải thoát. Người bước những bước đi tự tại, an nhàn
và thảnh thơi. Phật quay về xã hội loài người không gì ngoài việc cứu khổ chúng
sinh trong 3 cõi 6 đường.
Người không hề
có ý định tạo lập một tôn giáo riêng, ngoài xã hội. Người tập hợp những người
có cùng chí hướng truyền dạy họ giáo pháp giúp họ sống an lạc, tự tại và giải
thoát.
Thông qua các
giáo lý về tứ diệu đế - Nói về các sự
khổ; Nguyên nhân gây ra sự khổ; Cách diệt trừ sự khổ; Sự chấm dứt khổ đau. Cùng
với vấn đề bản chất của vạn pháp - Nói về sự xuất hiện bất kỳ sự vật hiện tượng
nào cũng do nhiều yếu tố nhân duyên tương tác, phối hợp sinh khởi ra. Không có sự
vật hiện tượng nào nằm ngoài quy luật đó; Và khi các yếu tố nhân duyên tan rã
thì sự vật hiện tượng đó cũng sẽ biến diệt; Về các phương pháp để có được đời
sống an lạc, hạnh phúc; Về con đường dẫn đến sự giải thoát mầu nhiệm - thoát ra
khỏi vòng quay luân hồi sinh lão bệnh tử đã trói buộc chúng sinh nhiều đời,
nhiều kiếp,...
Khi đạt được sự
giải thoát, những người được Phật truyền dạy lại tiếp tục đưa giáo lý giác ngộ,
giải thoát đến với mọi tầng lớp xã hội thời đó. Điều này giúp mỗi gia đình đều
có cuộc sống hạnh phúc, sống theo chánh pháp góp phần tạo dựng một xã hội hòa
bình, an ổn.
Khi Phật tại
thế, việc đi khất thực là công việc quan trọng bậc nhất của người khất sĩ. Việc
khất thực tuần tự theo thứ lớp từng nhà, từng làng xóm, thôn ấp,... không phân
biệt giàu nghèo, sang hèn, thành phần tầng lớp tôn giáo, xã hội giúp người khất
sĩ rèn luyện tính khiêm cung, nhẫn nhịn cũng như rèn luyện giới hạnh. Từ đó,
người khất sĩ kiểm chứng lại sự an lạc, tự tại và mức độ giải thoát của bản
thân.
Nếu người khất
sĩ còn có chỗ chướng ngại thì Phật sẽ tiếp tục hướng dẫn tu tập đạt đến quả vị
giải thoát.
Đối với người
dâng cúng vật thực, họ sẽ rèn luyện được tâm từ bi, tăng trưởng tình thương yêu
đến người khác. Việc bố thí cúng dường là sự xả bỏ những đức tính ích kỷ, tham
lam, bỏn xẻn,... để có được nhiều niềm vui trong cuộc sống hơn.
Người cúng
dường nhân đó cũng có dịp tiếp xúc với sự an lạc, tự tại, thảnh thơi của người
xuất gia. Họ có thể đặt những câu hỏi về giáo lý tỉnh thức, người xuất gia sẽ
vì họ mà trình bày những vấn đề để giúp họ có được cuộc sống an lạc, hài hòa,
hạnh phúc.
Chính vì sự
tiếp xúc qua lại giữa những người tu sĩ giúp cho đạo lý tỉnh thức thấm nhuần
vào trong xã hội. Ai ai cũng muốn có cuộc sống tốt đẹp bằng việc hoàn thiện bản
thân, sống và làm theo chánh pháp. Nhờ sống tỉnh thức mà con người không làm ra
những điều lầm lạc, làm vơi bớt những khổ đau. Muôn loài nhờ vậy cũng có được
nhiều lợi ích.
Đáng tiếc,
người đời sau u mê, đem tâm phân biệt cho rằng Phật tạo ra một đạo giáo riêng -
Đạo Phật, để phân biệt với các tôn giáo khác. Vì thế, những đạo lý giúp con
người thoát khổ, an lạc và giải thoát bị giới hạn trong các chùa, các tự viện;
trong các Phật tử và tín đồ kính ngưỡng đức Phật. Giáo lý cứu khổ trở nên xa
rời xã hội loài người.
Ngày nay, do sự
mất quân bình giữa đời sống vật chất và đời sống tâm linh khiến cho con người
có những bấn loạn về nội tâm làm cho xã hội loài người càng thêm bất ổn, kém an
toàn. Việc tham đắm phục vụ cái tôi khiến con người càng trở nên tham lam, ích
kỷ, tàn ác, nguy hiểm,... càng khiến cho con người đau khổ nhiều hơn.
Lúc bấy giờ
người ta mới tìm đến các tôn giáo như là một cứu cánh, nhằm giải tỏa những bất
an, cũng như cầu nguyện để xóa bớt những việc làm bất thiện, xấu ác khác,...
Vì u mê, vì
thiếu hiểu biết, thiếu thầy bạn tốt dẫn đường. Họ đến với các tôn giáo khác
nhau với cùng một đức tin để cầu nguyện, để xin Thần Thánh hay Đấng quyền năng
nào đó cho họ bớt khổ, cho họ có được đời sống an vui, hạnh phúc,...
Quả thật, họ đã
đánh mất niềm tin vào chính họ. Nếu họ đã vậy thì ai còn có thể tin họ, các
Đấng quyền năng, các vị Thần Thánh,... hẳn không làm được điều này.
Bạn không thể
đứng ở nơi chân núi, với niềm tin nhiệt thành rồi cầu Trời, khấn Phật, các vị
Thần Thánh cho con được có mặt trên đỉnh núi mà bạn có thể toại nguyện được.
Bạn phải bước những bước đi vững chắc trên đôi chân của chính bạn để chinh phục
đỉnh núi kia.
Điểm qua giáo
lý, kinh điển các tôn giáo tôi tạm phân ra làm hai nhánh chính là Thần giáo và
Phật giáo.
Tôi nhận ra
phần lớn giáo lý, kinh điển của các tôn giáo thuộc về Thần giáo đều có điểm
chung “Hướng con người có một đức tin về một Đấng quyền năng như Thượng Đế, Đức
Chúa Trời, Các vị Thần, vị Thánh,... đã tạo ra Con Người và Vạn Vật. Vì thế
muốn có cuộc sống tốt, no đủ thì con người phải cúng bái cầu nguyện và làm
những điều thiện mà các giáo lý răn dạy”.
Nhờ trí tuệ
Phật gia hộ, tôi nhận ra có một sự khiếm khuyết trong vấn đề này. Dù giáo lý,
kinh điển răn dạy bạn làm con người tốt, người thiện là một điều rất đúng đắn.
Nhưng điều đó là chưa đủ để giúp bạn thoát ra những khổ đau trong cuộc sống
hiện tại thì nói gì đến việc khi chết sẽ sinh về cõi Trời, cõi Thiên Đường,
được gần gũi với Đấng quyền năng mà bạn tôn thờ.
Có chăng là bạn
có một niềm tin để sống tiếp ở những tháng ngày về sau?
Tôi nói điều
này liệu có đúng không?
Thực tế trong
cuộc sống, dù là người giàu có hay nghèo khó đều gặp phải những khổ đau.
Ví như có một gia đình rất giàu có, họ
có người con trai duy nhất được cho đi ăn học rất đàng hoàng. Cậu con trai đó
được sống nuông chiều đâm ra hư hỏng ăn chơi trụy lạc vướng vào cả ma túy. Hai
vợ chồng gia đình đó đều là những tín đồ thuần thành của một tôn giáo nào đó.
Ngay khi cậu bé chưa ra đời, họ đã cầu nguyện những điều tốt lành.
Bây giờ họ vẫn
cầu nguyện nhưng những khổ đau đó có dứt mất không?
Ví như một người nghèo khó có 5 người
con, ông lo sợ vì không đủ khả năng nuôi chúng ăn học nên người.
Mai này, khi
chúng lớn lên không biết chúng sống ra sao?
Ông vẫn thường
cầu nguyện Phật và Bồ tát giúp con ông có cuộc sống tốt nhưng ông cũng không
cảm thấy được an ủi nhiều lắm?
Tại sao?
Trong khi các
tôn giáo khác trói buộc con người vào Đấng quyền năng để tôn thờ. Con người trở
nên nhỏ bé trước Đấng quyền năng đó rồi bị lệ thuộc, tin vào số phận và đành
chấp nhận số phận đó, không thoát ra được dù rằng rất khổ đau,...
Phật giáo hay
nói đúng hơn là Phật Thích Ca có cách nhìn khác hẳn, bạn biết tại sao người
nghèo khó kia rất tín thành cầu nguyện mà những đau khổ của ông không hề vơi
bớt không?
Phật không chủ
trương cho việc lễ lạy, cúng bái và cầu nguyện. Vì thế việc cầu nguyện không
mang lại được nhiều lợi ích. Như tôi đã trình bày trước đó bạn phải đi lên đỉnh
núi bằng chính đôi chân của bạn.
Có thể bạn sẽ
hỏi:
Vậy Phật đâu có
làm được việc gì?
Phật chỉ là
người chỉ phương cách giúp bạn thoát khỏi những khổ đau trong cuộc sống. Chỉ rõ
nguyên nhân, bản chất, cách thức diệt trừ và cách thức chấm dứt khổ đau. Cao
hơn nữa, Người còn chỉ cho con người cách thức giác ngộ, giải thoát hoàn toàn
qua việc thể nhập Niết bàn mà Người đã làm được.
Qua giáo lý nhà
Phật, ta sẽ biết vạn pháp là vô thường, khổ, không, vô ngã và Niết bàn - Nơi an
trú của những vị Phật, Bồ tát, những người tu tập đạt được quả vị giải thoát -
Là cõi thường lạc ngã tịnh. Bạn hoàn toàn có thể đạt được quả vị giải thoát chỉ
cần có niềm tin sâu sắc và tinh tấn hành trì theo chánh pháp.
Tôi đề cập đến
vấn đề niềm tin. Niềm tin của đạo Phật khác với niềm tin, đức tin của các tôn
giáo khác. Đó là niềm tin có chứa đựng sự hiểu biết, sự giác ngộ. Bạn phải tin
rằng chính bạn làm được. Chính bạn sẽ tự thoát ra khỏi những khổ đau trong cuộc
sống. Bạn sẽ có được cuộc sống an lạc, tự tại và giải thoát bằng chính nỗ lực
của bản thân. Cho dù bạn là người giàu có, nghèo khó, già trẻ, trai gái,... bạn
đều có thể đạt được sự giải thoát hoàn toàn.
Điều đó có
nghĩa là nếu bạn muốn đi lên đỉnh núi Phật sẽ chỉ cách thức để bạn đi lên núi
dễ dàng nhất, tránh được những rủi ro, những khó khăn như hầm hố, cạm bẫy để
bạn có thể đi lên đỉnh núi an toàn. Vấn đề còn lại là bạn có muốn đi lên núi
không hay là đứng dưới chân núi cầu nguyện và chờ một phép lạ.
Thật không thể
đưa một người từ dưới chân núi lên một ngọn núi cao khi mà người đó không muốn
bước đi!
Sẽ
có nhiều người nhận định “Tôi không theo tôn giáo nào cả. Tôi tin vào khoa học
thuần túy. Tôi không tin một thế giới nào khác tồn tại ngoài những sự vật, hiện
tượng. Tôi vẫn sống an vui, tự do và hạnh phúc, tin vào Phật sẽ làm tôi cảm
thấy bị trói buộc”.
Bạn có dám chắc
là bạn sẽ sống hạnh phúc không biết đến khổ đau không?
Khi khổ đau bạn
có chắc rằng niềm tin khoa học sẽ giúp bạn thoát ra được không?
Phật cũng không
yêu cầu bạn lễ lạy, cúng bái. Phật chỉ là người thoát ra khỏi những khổ não
trong cuộc sống, được giải thoát hoàn toàn. Nhân đó, Người chỉ đưa ra những
phương cách giúp nhân loại thoát khổ, giải thoát,... Nếu bạn cần thì tùy nghi
sử dụng để giúp mình, giúp người.
Bạn sẽ cho rằng
tôi không nói đúng sự thật. Bạn vẫn thấy ở chùa người ta vẫn đốt nhang, cúng
bái, cầu nguyện hàng ngày. Nhiều người làm như vậy có lý nào họ sai tôi lại
đúng.
Trước khi nhập
Niết bàn, Phật truyền dạy các đệ tử “Xá lợi thu được từ xác thân Phật chuyển
cho vua các nước và các hạng cư sĩ mộ đạo chiêm ngưỡng, giữ gìn”. Mục đích sâu
xa của việc làm này giúp cho con người nhớ rằng đã từng có một bậc giác ngộ
sống an lạc, tự tại, giải thoát - Một người có tấm lòng từ bi xót thương cứu
khổ chúng sinh trong 3 cõi. Qua đó, giúp cho con người cũng nhớ ra trong mỗi
chúng sinh đều có Phật tánh. Chỉ cần hành trì đúng pháp sẽ liễu thoát sinh tử,
kiến tánh thành Phật.
Đệ tử Phật,
những người xuất gia và những cư sĩ tại gia, bấy giờ vì thương tưởng quý mến
bậc thầy giác ngộ đáng kính nên đã tôn thờ, cúng bái Phật.
Theo năm tháng
việc thờ cúng thành lệ khiến người đời sau lầm lạc. Đến khi mất hết niềm tin và
tiêm nhiễm các tôn giáo khác, việc tôn thờ lùi thêm một bước nữa trở thành cầu
nguyện. Thật là “Đổi trắng thay đen”. Đến nay, Phật nhập diệt đã lâu, thật giả
khó phân. Chỉ có những người thông qua giáo lý Phật, miên mật hành trì, chứng
ngộ bản tâm thì sẽ nhìn mỗi bước đi của Phật rõ như trong nhà tối được thắp đèn
lên, mọi vật phơi bày.
Khi Phật tại
thế, Người thuyết về tam bảo như 3 viên ngọc quý:
Phật
bảo:
Là người giác
ngộ tột cùng, thoát ra hoàn toàn mọi khổ đau, sống an lạc, tỉnh thức. Đạt pháp
vô sanh - không sinh, không diệt.
Pháp
bảo:
Là những phương
pháp giúp chúng sinh thoát ra mọi khổ đau, đạt được sự an lạc, giải thoát hoàn
toàn. Nếu ai chứng ngộ được pháp bảo thì sẽ nhìn thấy mỗi loài, mỗi vật, mỗi
con người,… đều là pháp bảo cả.
Tăng
bảo:
Là đoàn thể
những người sống đời phạm hạnh, gìn giữ Pháp bảo, Phật bảo; Vì chúng sinh mà
thuyết pháp độ sinh cứu khổ muôn loài. Trong đó, có chúng sinh không thân, giúp
chúng sinh nẻo vô hình an tâm sớm được siêu thoát.
Vì Tam bảo là 3
viên ngọc quý của nhân loại nên việc vọng bái, cúng dường là để Tăng bảo duy
trì giữ gìn chánh pháp, để pháp Phật mãi lưu truyền cứu khổ người đời sau.
Với mục đích
lớn lao vĩ đại như thế, bạn nghĩ sao?
Có đáng để nhân
loại lễ bái, cúng dường không?
Người
đời sau:
Tầm nhìn cạn
cợt. Tự nghĩ tưởng hiểu biết thông minh sâu rộng dùng tâm phân biệt lạm bàn về
đạo Phật, cho rằng Phật giáo chủ trương đoạn diệt. Người đang trong mộng, mở lời
nói mê. Thật quá nông nổi!
Ví như ngày nay chỉ khi dùng kính hiển
vi, con người mới nhìn thấy những con vi sinh vật có trong một chén nước.
Vậy mà khi Phật
còn tại thế, Người đã nhận ra sự hiện diện của những loài nhỏ bé này rồi. Những
chúng sinh này cứ luân chuyển trong sinh tử qua từng loài khác nhau như các
loài thấp sinh, thai sinh, noãn sinh, hóa sinh. Vòng sinh diệt này biến chuyển
liên tục lên xuống theo nghiệp nhân quả mà tâm ý mỗi chúng sinh tạo ra.
Phật khẳng định
không có gì từ không mà trở nên có. Cũng không có gì mà từ có trở nên không.
Vạn vật theo duyên sinh, theo duyên mà biến diệt.
Người đời lầm
lạc cho rằng Phật khuyến khích những người cùng chí hướng ly gia cắt ái sẽ làm
dứt mất loài người. Thật quá mê mờ!
Đệ tử Phật gồm
hai thành phần:
Đệ tử
xuất gia:
Là những người
có chí hướng xuất trần. Việc cắt ái, ly gia giúp họ dũng mãnh, tinh tấn tu hành
để sớm đạt được sự an lạc, giải thoát, liễu ngộ sinh tử vào đời cứu độ người.
Tuy nhiên,
ngoài những người xuất gia với chí hướng cứu người, giúp đời cũng tồn tại những
hạng người xuất gia biến tướng khác. Thành phần này đều có ở khắp tất cả các
tôn giáo khác.
Đệ tử tại
gia:
Còn gọi là cư
sĩ tại gia sống trong xã hội vướng bận việc gia đình, xã hội nên chỉ phải giữ
năm giới cấm, thực hành thiện nghiệp nhằm giảm bớt những ham muốn có thể gây
khổ cho mình, cho người khác và loài khác.
Khi thực hành
sống theo chánh pháp thì sẽ có một đời sống quân bình ấm no, hạnh phúc, có quả
báo tốt ở đời sau.
Điều này không
có nghĩa là người tại gia không liễu thoát được sinh tử, không chứng ngộ được
pháp vô sanh.
Nếu người cư sĩ
tại gia sống theo chánh pháp; Hành trì theo hạnh từ bi hỷ xả, biết buông bỏ,
không vướng mắc gì thì vẫn đạt được sự giải thoát như người xuất gia.
Như Phật đã
từng thuyết “Chúng sinh ai cũng có Phật tánh”, “Ta là Phật đã thành, chúng sinh
là Phật sẽ thành”.
Vậy có ai là không
có tánh Phật đâu?
Vậy tại sao bạn
không thông qua kinh điển, giáo lý của Phật hành trì phá bỏ cái ngã vô thường trong
xác thân vô thường, tạm bợ?
Thể nhập tâm
vào cõi Phật, để thành Phật, sớm thoát khỏi khổ đau, đạt được sự giải thoát.
Bài liên quan
Home
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét