Dùng Lời Ma Nói Pháp Phật
Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2016
Chương VII
Khi Phật còn
tại thế, Người có chia sự phát triển của Phật giáo sẽ trải qua 3 thời kỳ:
o
Thời kỳ Chánh pháp.
o
Thời kỳ Tượng pháp.
o
Thời kỳ Mạt pháp.
Phần
lớn người học Phật cho rằng “Hai thời kỳ đầu - Chánh pháp, Tượng pháp - đã qua
khá lâu”.
Hiện nay, người
học Phật chưa đạt sự tỏ ngộ đều có cùng nhận định Phật giáo đang ở thời kỳ Mạt
pháp.
Khái niệm về
thời kỳ Mạt pháp là gì?
Thời kỳ Mạt
pháp là thời kỳ người hiểu đạo thì nhiều người hành đạo chân chính thì ít.
Người đạt đạo càng hiếm hoi. Thế nên, có rất nhiều người hiểu biết về kinh
điển, giáo lý cứu khổ, xóa khổ của Phật nhưng những con người hiểu biết đó vẫn
còn đó khổ đau khi đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống.
Tại sao lại như
vậy?
Hiện tại, người
hiểu đạo thời nhiều vì điều kiện tiếp xúc giáo lý Phật có phần dễ dàng hơn.
Trình độ nhận thức của con người ngày nay cũng cao hơn nên việc hiểu đạo được
thuận lợi nhưng điểm yếu của con người hiện nay là sức sống nội tâm kém, nhận
thức hời hợt, không sâu sắc.
Khi người học
Phật có ít hiểu biết chánh pháp dựa trên lý thuyết thì đã cả nghĩ tưởng thông
đạt Phật pháp. Từ đó, người tu học vội đưa pháp Phật ra lạm bàn hay dở, cạn
sâu, cao thấp,... giữa và các pháp rơi vào hý luận. Việc làm này đã không mang
lại nhiều lợi ích cho việc tu học, mà còn gây ngộ nhận cho người đời.
Đến khi, những
người học Phật rơi vào hý luận gặp những thử thách, khó khăn trong cuộc sống
thì tham lam, sân hận, si mê, đau khổ, lo lắng, muộn phiền,... vẫn còn nguyên
vẹn khiến cho người đời lầm lạc mất niềm tin với việc tu hành, coi thường đạo
Phật.
Người hành đạo
thời ngộ nhận lý sự. Người học Phật tự phụ thông minh, tu hành trên sách, làu
thông kinh điển. Ngu muội nghĩ tưởng đạt lý, thông sự. Dấn thân vào đời dạy
người tu học. Chẳng may đặng phước báo ngay hiện tiền, được đàn na, tín thí
cúng dường. Vì người tu học chưa thông đạt lý sự nên bản ngã ngày một lớn, sinh
tâm kiêu mạn, rơi vào lợi dưỡng. Chẳng mấy chốc người học Phật rơi vào ma đạo,
chìm nổi trong biển khổ luân hồi.
Thêm lời nhắn
gửi cho những người học Phật theo sự bỏ lý. Trên bước đường hành đạo, hành giả
nhận được phước báo quay về, được nhiều lợi dưỡng. Nếu hành giả biết sợ rơi vào
đường tà, lối rẽ thì hành giả cũng đừng quá sợ sệt, không dám nhận phẩm vật
cúng dường. Hành giả cứ hãy nhận lấy. Sau đó, người học Phật hãy tùy thuận việc
“Của thiên hạ trả về cho thiên hạ”. Đừng để tâm dính mắc lâu ngày, dài tháng
hành trì người học Phật sẽ đạt được “Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm”. Điều quan
trọng nhất là bạn đừng để tâm dính mắc vào việc đã làm, đang làm và sẽ làm.
Tại sao người
đạt đạo thời ít?
Người tu đạo bị
rơi vào tà kiến, kiến chấp - Thời Mạt pháp, pháp Phật không còn vẹn nguyên,
niềm tin giải thoát ngay trong kiếp hiện tại là không còn. Người này trì chí ôm
tâm cầu pháp, đi đứng nằm ngồi đều y pháp hành trì, chỉ tiếc là không có niềm
tin ngay hiện kiếp thì sao được đặt chân vào đất Như Lai.
Nếu may mắn gặp
thiện tri thức chỉ điểm, hành giả buông bỏ kiến giải, lập tức thành Phật.
Nếu hành giả không
buông bỏ kiến giải, ôm mộng tạo duyên chờ Phật Di Lặc ra đời thọ ký thành Phật
hoặc không gặp được thiện tri thức thì chôn vùi một đời tu.
Đợi Phật Di Lặc
ra đời đến gặp và nói với bạn “Ta là Phật Di Lặc. Trước được Phật Thích Ca Mâu
Ni thọ ký làm Phật ở cõi Ta Bà kiếp này. Nay ta thọ ký cho ông làm Phật hiệu… ở
cõi...”.
Điều này thật
là nằm mơ, nói mộng. Phỉ báng kinh Phật. Hãy mau sớm tỉnh thức! Phật Di Lặc đã
ra đời. Lời này không chút hư vọng.
Thời kỳ Mạt
pháp, pháp vốn không mạt. Chỉ vì con người ngày nay quá tự tin vào trí tuệ, sự
hiểu biết. Chỉ biết dùng tâm phân biệt lạm bàn việc của hiền Thánh và chư Phật.
Tâm nghi không dứt đâu thể hành trì. Người thì hiểu biết nông cạn, mất niềm
tin, yếu đuối; đến với Phật giáo, chỉ biết lễ bái, cầu nguyện, đâu cần tìm hiểu
giáo lý, không biết đến phương pháp tu hành thì làm gì có sự tiến tu. Người thì
tâm ý cao ngạo, giữ nguyên định kiến tin sâu khoa học thuần túy, không tin vào
sự tồn tại của thế giới tâm linh. Nào hay nửa sự thật không thể là sự thật, u
mê như vậy, không biết chánh pháp nên không có được đời sống an lạc,...
Chỉ mong bạn
sau khi đọc hết quyển sách này, mỗi người sẽ có những chuyển biến, dứt bỏ những
kiến chấp.
Dừng lại chiêm
nghiệm tìm ra phương pháp hữu hiệu để đối trị những khổ đau, sự tham lam, sân
hận, ganh ghét, si mê, lầm lạc để có được cuộc sống an lạc, tự tại và hạnh
phúc.
Khi bạn tin sâu
vào sự giải thoát hoàn toàn mà kinh Phật lưu truyền lại, bạn chuyên tâm hành
trì. Đến một lúc nào đó, bạn sẽ tỏ ngộ. Điều này tùy thuộc vào mức độ niềm tin
sâu cạn và công phu hành trì của mỗi người. Niềm tin này là ở tự tâm chứ không
phải ở “Đầu môi, chót lưỡi”.
Lúc đó, bạn sẽ
nhìn thấy rõ 8 vạn 4 ngàn pháp môn giải thoát của Phật là thật có, không chút
hư mất, nguyên vẹn. Đến nay, tôi có thể nhìn thấy pháp Phật có ở mọi nơi, mọi
lúc. Không có một pháp môn nào không mang lại sự giải thoát cả. Trong từng chữ,
từng câu trong kinh Phật chứa đựng pháp môn giải thoát như Niết bàn, từ, bi,
hỷ, xả, tâm, pháp, giác ngộ, giải thoát, sinh tử, vô thường, thường, khổ, sắc
tức thị không, ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm,...
Tôi nhìn pháp
môn giải thoát có trong bạn, trong hạt mưa rơi, chiếc lá, cánh hoa sen, dòng
nước trôi,...
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét