Nguyên nhân có được đóa Vô Ưu
Thứ Tư, 8 tháng 6, 2016
II.Nguyên nhân
có được đóa Vô Ưu.
Có
thể bạn sẽ không tin tôi đạt được sự tỏ ngộ như thế. Tôi mượn câu chuyện kể của
đức Phật mà nói lại:
Một người khôn ngoan, có hiểu biết
không bao giờ khinh thường bốn vật bé nhỏ. Đó là một vương tử bé, một con rắn
nhỏ, một đốm lửa hồng và một nhà tu trẻ. Vị vương tử tuy bé nhưng cũng có vương
tính của một đức vua, không thể xem thường. Một con rắn nhỏ có thể làm ta mất
mạng trong chốc lát. Một đốm lửa hồng có thể thiêu rụi cả một khu rừng hay một
thành phố lớn. Nhà tu trẻ cũng có thể đạt đến quả vị giác ngộ hoàn toàn.
Một người khôn ngoan không bao giờ
khinh thường một vương tử bé, một con rắn nhỏ, một đốm lửa hồng và một nhà tu
trẻ.
Còn tôi thì
chưa được là nhà tu trẻ.
Tôi tự nhận sự
hiểu biết về đạo nông cạn so với các bậc hiền Thánh chỉ như là hạt bụi so với
vô số hạt bụi tồn tại trong vũ trụ. Nhưng tôi có chút may mắn, tôi sinh ra
trong một gia đình khó khăn, những khó khăn về vật chất. Nhất là về tinh thần
khiến tôi rất nhiều phiền muộn, khổ não. Tôi sớm có ý định thoát ra khỏi khổ
đau. Cho đến khi tôi buông bỏ mọi thứ về chùa sống cuộc sống không lo nghĩ.
Khi đó, tôi vẫn
mang theo kiến chấp của khoa học và chủ nghĩa duy vật. Tôi không tin có một thế
giới khác - Thế giới cõi vô hình.
Tôi chỉ trốn
tránh những phiền muộn lo toan, vớ vẫn trong đời đi tìm sự an lạc trong tự tâm.
Tôi cũng cầu
nguyện mong chư Phật gia hộ sớm đạt được sự an lạc và thuận lợi xuất gia.
Cho đến khi gặp
và trò chuyện với phần còn lại của thế giới. Lần đầu tiên gặp mặt ngắn ngủi,
tôi cứ nghĩ mình mỏi mệt, chưa ngủ nhưng sinh ra ảo giác. Lần thứ hai, tôi gặp
phần còn lại của thế giới, được dịp ngồi trò chuyện lâu hơn. Đến sáng, tôi đem
việc hỏi lại sư thầy. Quả thật là có nhiều việc trùng khớp khiến tôi không thể
không tin nhận về sự tồn tại của một thế giới khác song song với thế giới của
sự vật, hiện tượng.
Niềm tin sâu
vào kinh điển Phật tăng lên, tôi hành trì và đạt được ít nhiều sự tỏ ngộ.
Tôi không muốn
gieo vào lòng người sự mê tín. Tôi chỉ muốn nói rằng thật sự có một thế giới
khác tồn tại mà ta không nhìn thấy được. Cho dù khoa học và nhân loại không
thừa nhận thì sự thật vẫn là sự thật. Có thể bạn sẽ thách thức tôi hãy chứng
minh điều đó.
Tôi chỉ có thể
hỏi lại “Sao bạn không chứng minh cho mọi người rõ thế giới vô hình không hề
tồn tại?”.
Nói thêm về
khoa học. Khoa học chỉ là một cậu học trò yếu kém học theo thế giới tự nhiên.
Là kẻ cắp vụng về nhưng lại khéo che đậy bằng câu nói “Ta là người đầu tiên làm
ra được. Đó là sản phẩm trí tuệ của ta”.
Sao không tự
hỏi trí tuệ ở đâu mà có?
Nếu vẫn u mê
trả lời do thông minh, ham học hỏi, chịu khó nghiên cứu tìm tòi và phát minh.
Tôi sẽ lại hỏi “Không có bộ não, con người còn trí tuệ không?”.
Thật là vừa ăn
cướp vừa la làng! Tôi nhìn thấy vừa buồn cười nhưng cũng thật lòng khen khoa
học cũng khá giỏi khá hay, góp phần làm xã hội phát triển.
Nhưng khoa học
lại sai lầm khi chối bỏ sự tồn tại của duy tâm.
Lại một câu hỏi
khác được đặt ra “Tại sao Phật phải gặp rất nhiều khó khăn trải qua thời gian
dài, nhiều đời, nhiều kiếp tu hành mới đạt được sự giải thoát, giác ngộ hoàn
toàn?”. Còn tôi sao lại mau chóng đạt được sự vô ưu? Lẽ nào, tôi tài giỏi hơn
Phật?”.
Thật là...! Ai
dám đảm bảo rằng tôi chỉ vừa mới tìm đạo?
Tôi cũng không
từng nói đạt được sự giác ngộ giải thoát cao tột. Tôi chỉ có được đóa vô ưu.
Hơn nữa, tôi
cũng gặp không ít khó khăn để có được sự
tỏ ngộ.
Xét lại bối
cảnh tìm đạo của tôi và Phật có nhiều điểm khác nhau nhưng cùng có điểm chung
là mong muốn thoát ly, xa lìa sự khổ.
Phật thì xuất
thân trong gia đình quyền quý, vương giả thuộc thành phần Sát đế lợi. Người
nhận thấy những khổ đau của con người qua việc thấy những hờn giận, tranh đua,
ganh ghét, si mê,... của những người trong hoàng tộc. Thấy được sự sinh lão
bệnh tử của những người dân nghèo khó. Người cảm thấy chán ngán sự xa hoa, thừa
mứa, tạm bợ của cuộc sống hoàng cung. Người muốn thoát ra khỏi vòng tròn sinh
lão bệnh tử đã trói chặt đời người. Người muốn những người dân nghèo thoát khổ,
có đời sống ấm no, an lạc.
Nhưng Người
cũng nhận ra vật chất cũng không giúp ích cho con người thoát khổ thể hiện rõ ở
những con người trong hoàng tộc, giàu có quyền quý là vậy mà vẫn lẩn quẩn trong
những nỗi khổ về sự hơn thua, tranh giành và được mất,... Người mới lên đường
tìm đạo.
Phật còn gặp
một sự khó khăn lớn hơn nhiều. Đó là giáo lý kinh điển ngày đó đã từ lâu trói
buộc con người phải quy thuận một Đấng quyền năng, ép ngặt con người mất hết
sức phản kháng. Để phá bỏ cái định kiến lâu đời này chỉ có trí tuệ Phật mới có
thể làm được.
Tôi thì lại
khác. Xuất thân trong gia đình đông anh em. Cuộc sống có phần khó khăn khiến
cho những xung đột trong gia đình xảy ra thường xuyên. Tôi lại ít được va chạm
cuộc sống, không có chỗ để giải tỏa những ưu phiền. Tôi sớm có ý thức thoát ly
xa rời sự khổ.
Qua kinh Phật,
tôi được biết trong cuộc sống có rất nhiều sự khổ khác nhau nhưng cội rễ sự khổ
thì chỉ có một. Tôi nhận ra quả thật đúng như vậy. Pháp giải thoát của Phật đã
sẵn có, lại được thử thách nên việc đạt được đóa vô ưu có phần mau chóng, dễ
dàng hơn. Điều này phù hợp với câu Phật thuyết “Phiền não tức Bồ đề”.
Tại sao?
Tại vì ngay
trong phiền não mà tôi có ý định thoát ly, xa lìa. Khi được Phật chỉ bày nhận
ra phiền não, nguyên nhân gây ra phiền não, cách diệt trừ. Đến khi tôi đạt được
sự chấm dứt phiền não thì nhận ra phiền não chính là cội gốc Bồ đề.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét