Thể dụng viên dung
Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016
Ngày Phật Thích Ca thành đạo chứng ngộ được bản tâm, đạt được chân thể tịch
tịnh rỗng rang. Nhìn thấy chúng sinh trầm luân, khổ não trong 3 cõi, xót thương
Phật đã nhập thế.
Trải qua 49 năm thuyết pháp độ sinh, cứu khổ được hằng hà sa chúng sinh
trong 3 cõi, 6 đường. Đó là dụng của bản tâm, ứng dụng vô ngại trùm khắp không
ngằn mé.
Phật đã thuyết muôn pháp linh diệu giúp chúng sinh giải thoát mọi khổ nạn,
tai ách, chứng nhập Niết bàn.
Như Lai đạt được sự giác ngộ hoàn toàn nên thể dụng viên dung - Chân tâm
diệu dụng.
Đáng tiếc người đời sau vướng vào kiến chấp, luận giải,... nhưng mê mờ chân
tánh đâu thể thông lý, chỉ vụng luận bàn.
Lý đã không thông đạt thì làm sao có được sự tròn đầy.
Chư Tổ thương tưởng nhập thế, gồm thâu muôn pháp về một chữ tâm.
Người đời lại ngộ nhận nhốt muôn pháp vào một chữ tâm, tinh chuyên hành sự.
Nhưng y sự, thiếu lý cũng lại là bệnh - Được dụng thì mất thể, được thể thì
mất dụng.
Để rõ ý này tôi lạm bàn thêm, người đời nay hành sự có hai hạng người:
- Hạng thứ nhất: Hành sự ở ngoài thân. Y theo giáo lý, phát bồ đề tâm, nhập
thế cứu người, độ khắp hàm linh. Tích lũy phước đức, miên mật hộ trì tam bảo.
Nhưng khi vô thường gọi nhìn lại chỉ được cái thùng rỗng công đức.
Nếu người tu hành này khéo giữ giới chết được thọ sinh về 3 đường tốt hưởng
phước báo nhân thiên, được nhiều lợi dưỡng. Nếu người tu này chí nguyện không
lớn chỉ e bồ đề tâm mai một, lui sụt...
Người không khéo giữ giới 3 đường dữ sẽ có phần.
Hạng tu này đi cho có đi, chỉ khi Phật Di Lặc nhập thế thời may đặt chân
vào đất Phật.
- Hạng thứ hai: Hành sự ở trong thân. Hiểu sai ý Tổ, nhốt thân vào pháp,
miên mật hành trì. Thiếu lý mất sự. Đi tìm bản tâm nhưng tâm ở đâu mê mờ chẳng
biết.
Nếu người tu hành này có chánh định cùng với ngộ lý sẽ chứng ngộ thể của
bản tâm tùy thời; chỉ e khi muốn khởi dụng của tâm thời vô thường đã gọi. Đây
không phải là khởi tâm vọng tưởng mà khi đạt thể tịch tịnh thì dụng tự lưu
xuất. Đành làm một xác chết vô dụng thể nhập Niết bàn.
Nếu người tu không có chánh định cùng với lý sự mê mờ, sa vào ma đạo, luống
uổng công phu. Chết rơi vào 3 đường dữ.
Người tu hành chân chính hãy mau phản tỉnh, hành trì tu tập. Trong lý có
sự, trong sự có lý. Lý sự viên dung chóng thành Phật quả.
Sở dĩ người tu hành đời nay được dụng mất thể, được thể mất dụng là vì khi
con mắt thế gian không còn - Phật Thích Ca nhập diệt thì niềm tin về bản thân
của con người cũng mất đi.
Loài người không tin rằng chỉ cần có niềm tin sâu hành trì theo chánh pháp
thì sẽ đạt được sự giải thoát ngay trong hiện đời. Một bước vào đất Như Lai.
Họ chấp chặt kiến chấp, kiến giải cần phải tu nhiều đời, nhiều kiếp mới đắc
thành đạo quả. Nhưng họ lại ngu muội không nhận ra họ đã phải trải qua hằng hà
sa kiếp trầm luân trong khổ ải. Hằng hà sa kiếp đã tu hành. Chỉ tiếc ít người
đạt được chánh định nên lúc vào thai ngục chịu khổ thì khi sinh ra đã đánh mất
tàng thức tu tập lại từ đầu.
Người đạt được chánh định thì nguyện lực thấp kém chỉ lo tu cho bản thân.
Qua nhiều đời kiếp tu hành đạt đạo mau chóng nhập Niết bàn tịch tịnh đạt thể,
bỏ dụng.
Quá trình tìm đạo của mỗi hành giả có nhiều quả vị khác nhau, giác ngộ thì
có sâu cạn sai khác nhưng sự giải thoát chỉ có một.
Số khác có chánh định yếu hơn rơi vào ma đạo nhập thế hý lộng quỷ thần, gạt
lừa chúng sinh trong 3 cõi. Hết kiếp mạng chung, thọ lãnh nghiệp báo mình gây
ra.
Số khác dựa vào kiến giải Phật Di Lặc nhập thế nên giãi đãi tu hành tạo
nhân duyên đợi chờ Phật Di Lặc ra đời thọ ký đạo quả.
Nào hay Phật Di Lặc đã hiện thân nhập thế. Nay, tôi vì bạn mà nói để củng
cố niềm tin sâu cho chúng sinh trong 3 cõi 6 đường.
Những ai xem xong quyển sách này, thân tâm chấn động, giật mình như sực
tỉnh cơn mê nên tự biết hằng hà sa kiếp đã tu tập. Kiếp này nếu tiếp tục hành
trì theo chánh pháp sẽ tự khắc biết vào đất Như Lai.
Người tu hành nên phát chí nguyện lớn, lập hạnh Bồ tát thì bồ đề tâm sẽ
vững vàng. Ly thực cầu huyền, nấu sỏi đá mong thành cơm dễ rơi vào ma đạo.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét