Cánh cửa vào Địa Ngục
Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2016
Khi đạt đóa vô ưu, tôi nhìn lại những kiếp lâu xa trong quá khứ, lòng tôi
kinh hãi không ít. Tôi đã trầm luân trong bể khổ hằng hà sa số kiếp lăn lên,
lộn xuống trong 3 cõi 6 đường. Địa ngục đầy dấu chân tôi để lại. Lang thang đói
lạnh cũng không ít. Phước báo cõi Trời, A tu la, cõi Người chưa lần nhàm mỏi. Ở
nẻo súc sinh thì muôn hình vạn dạng. Những kiếp hưởng phước báo nhiều hại con
đường tu hành thêm khó khăn, gian truân thêm.
Nay tôi sẽ vì bạn mà kể đôi điều về tiền kiếp.
Nhớ lại kiếp lâu xa. Khi Phật còn tại thế. Lúc ấy, tôi là con muỗi thường
bay quanh Phật, nghe thuyết pháp. Ở bên cạnh Phật, tôi rất an ổn, ánh sáng phát
ra từ thân Phật vàng rực rỡ nhưng lại rất ấm áp và êm dịu. Có khi tôi đậu bên vai
trái, có khi ở vai phải, có lúc đậu trên tai trái, có lúc đậu trên tai phải.
Tôi là con muỗi, thi thoảng tôi vẫn hút máu Người. Cứ thế cho đến hôm, Phật
thuyết về năm tội vô gián gồm giết cha, giết mẹ, giết A la hán, phá hòa hiệp
Tăng, làm thân Phật chảy máu. Chúng sinh nào phạm một trong năm tội trên sẽ bị
đọa vào Địa ngục vô gián chịu các sự hành hạ khổ bức, không lúc nào dừng nghỉ.
Do nhân duyên nghe thời pháp đó, những kiếp về sau tôi bị rơi vào Địa ngục đến
hàng ngàn kiếp.
Sau khi đạt đóa vô ưu, tôi đã quán sát nguyên do làm thân muỗi.
Tôi nhận ra trong rất nhiều kiếp trước đó. Khi Phật còn hành hạnh Bồ tát,
tôi đã từng là con của Người. Lúc tôi còn là một đứa trẻ, Bồ tát đã cho tôi cho
một người bà la môn xấu xa, ác độc. Bỏ mặc tôi kêu gào, than khóc Người vẫn
bình thản bước đi. Vì mối hận đó tôi đã nguyện “Nếu có kiếp sau sẽ theo Bồ tát
mà báo thù”. Đến khi khôn lớn tôi hiểu rõ và nhận ra lỗi lầm nhưng đã không còn
kịp để hóa giải lời thệ nguyện.
Lời nguyền đó chứa đầy sự hận thù căm tức ghi sâu trong tàng thức, không dễ
hóa giải.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét