
Làm người có ích - Con hãy yêu thương chính kẻ thù của mình.
Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016
Kiếp này, tôi thọ sinh mang thân gái. Ba mẹ tôi bỏ rơi tôi ở một gốc sứ
trước cổng một cái am lá nhỏ khi trời còn tờ mờ sáng. Lúc đói bụng, tôi khóc
lên, ni cô trong am đã bế tôi vào. Tôi sống nhờ nước cơm và cháo loãng.
Đến năm tôi lên chín, một lần đi ra ngoài sư cô đã bị người xấu bức hại và
giết chết. Tôi đã khóc vật vã ngất đi nhiều lần. Mọi người giúp tôi chôn cất ni
cô trong một cái hố sâu cách am lá không xa. Thầy tôi được quấn trong đôi ba
chiếc chiếu cũ rách được đặt xuống và lấp đất lại. Tôi gào khóc chạy đến bới
tung đất lên. Mọi người kéo tôi ra, tôi vùng vẫy gào khóc rồi lại ngất.
Đến chiều tôi tỉnh lại, vẫn còn nghe tiếng khóc xung quanh. Ba đứa bé khác
nhỏ hơn, mắt đứa nào cũng đỏ hoe, sưng húp. Chúng cũng là những đứa trẻ giống
như tôi bị ba mẹ bỏ rơi. Thầy tôi đã nhặt về nuôi dạy. Tôi gắng gượng không
khóc nữa. Đã có một mâm cơm nhỏ được bày sẵn. Chắc là của một người tốt bụng
nào đó đã chuẩn bị cho tôi cùng mấy đứa em. Tôi an ủi bọn trẻ và cùng ăn với
chúng.
Dọn dẹp xong, tôi bảo bọn chúng đi ngủ, tôi cũng đi nằm. Giấu mặt trong
chiếc mền cũ vá chằng chịt tôi rưng rưng khóc.
Không ngủ được, tôi lần ra nấm mộ thầy quỳ xuống khóc. Một lúc sau, cả ba
đứa em đều ra ngồi cạnh. Đứa nào cũng khóc. Giữa một đêm dài lạnh lẽo, tĩnh
mịch bốn đứa trẻ ngồi khóc bên nấm mộ mới đắp. Quang cảnh thật thê lương.
Bọn chúng tôi ở lại trong am lá đào khoai, hái rau sống qua ngày. Có những
người tốt bụng thi thoảng vẫn ghé sang cho thêm gạo, thêm rau. Tôi là đứa lớn
hơn nên được họ chỉ bày cách cuốc đất trồng khoai trồng bắp. Lớn lên một chút,
tôi biết trồng lúa. Các em tôi giờ cũng lớn, cũng đỡ đần tôi nhiều việc. Am lá
hư đổ, chúng tôi đã kiếm cây kiếm lá
dựng một cái am lá lớn hơn.
Chúng tôi vẫn nhớ những việc thầy đã làm, chúng tôi mang những đứa trẻ bị
bỏ rơi về nuôi chúng khôn lớn. Lớn lên, một số ở lại dựng thêm nhiều am lá cho
bọn trẻ mồ côi. Một số khác rời đi lập gia đình. Lâu lâu, cả gia đình họ ghé
lại thăm, chúng tôi rất thương yêu nhau.
Tôi đã già yếu và lâm bệnh nặng. Những đứa trẻ ngày xưa giờ đã là những ông
già, bà lão. Tôi nằm trên một chiếc giường tre. Họ đứng quanh, không ai nói một
lời.
Tôi đưa mắt nhìn họ rồi chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Lại một kiếp khác. Gặp thời loạn lạc, tôi là một gã ăn xin. Thời loạn lạc
dễ đâu có được bữa no, tôi thường lén chui rào vào nhà những người giàu có. Tôi
đi kiếm những bữa thức ăn thừa mứa của chó mèo. Tôi vẫn hay bị bọn người ở bắt
gặp, đánh đập và đuổi đi. Làng tôi có một ông rất giàu có và keo bẩn. Tôi vẫn
thường hay vào nhà ông trộm thức ăn.
Hôm ấy, các con ông và người ở đã ra đồng thu hoạch lúa thóc. Tôi đói bụng
nên lần vào nơi để thức ăn của chó. Đang với lấy khúc xương thì bị ông phát
hiện.
Chẳng nói một câu, cây gậy trên tay ông phang vào người tôi tới tấp. Tôi bị
dồn vào góc tường. Tôi khóc lóc van xin, ông vẫn không tha.
Ở góc tường có chậu mai trắng, có một cái kéo sắc nhọn nằm kề bên. Ông già
càng đánh càng tàn nhẫn. Cứ nhằm vào những vết thương đẫm máu mà đánh xuống.
Đau quá, tôi chụp cái kéo và lao tới. Ông ta bật ngửa ra sau kêu cứu. Tôi chồm
tới rút kéo ra và đâm liên tiếp cho đến khi ông ta hết cựa quậy thì sực tỉnh.
Hoảng sợ, tôi bỏ chạy. Tôi sợ các con ông về báo quan. Họ sẽ đuổi theo truy bắt.
Tôi chạy miết vào rừng sâu.
Ngày đi, đêm nghỉ, cứ chạy mãi cho đến khi không còn biết gì nữa. Khi tỉnh
lại thấy toàn thân đau nhức. Lờ mờ nhớ ra mọi việc, chập chờn thấy bóng người,
tôi hoảng sợ vùng lên tháo chạy ra ngoài.
Ùm! Tôi đã rơi xuống hồ nước sâu. Không biết bơi, tôi hoảng hốt kêu cứu.
Một ông lão bước ra chuyền cành cây kéo tôi lên, không hỏi han gì, ông bỏ
đi vào hang động. Thì ra tôi từ nơi đó chạy ra. Mặc dù khoảng cách giữa hang
động và vực nước là không gần nhưng vì quá hoảng sợ nên tôi lao thẳng xuống
nước.
Tôi lần dò vào trong hang động. Ông lão đã chuẩn bị cho tôi một số trái cây
rừng. Tôi được ông cho ở lại.
Những ngày tiếp theo, trong giấc ngủ chập chờn tôi lo sợ người ta đến bắt tôi,
tôi thấy bàn tay đầy máu. Đôi mắt ông nhà giàu trân trối nhìn tôi, ánh mắt vừa
phẫn nộ vừa van xin, tôi hét lên và vùng chạy.
Lại ùm một tiếng. Ông lão cứ như biết trước lại ra cứu tôi lên.
Sau nhiều lần như thế, tôi mới kể ông lão mọi việc. Ông lão nói:
- Chỉ vì một miếng ăn mà con lại giết người?
Tôi gượng gạo trả lời:
- Con rất đói, con cũng không muốn giết người. Tại ông ấy bức ép con quá.
Ông lão nói:
- Đói thì vào rừng kiếm trái cây rừng mà ăn, ta ở đây đã 40 năm rồi có bị
đói chết đâu. Con người ngoài kia bạc ác lắm. Đã giết cả nhà ta, ta đã từng
nghĩ sẽ trả thù nhưng trả thù ai đây? Ai cũng thế cả. Ngay cả ta cũng suýt bị
họ giết, may nhờ một nhà sư cứu mạng. Nhà sư đã nói oan oan tương báo biết bao
giờ mới dứt. Dạy ta biết nghiệp quả luân hồi. Nhà sư còn khuyên ta “Con hãy yêu
thương chính kẻ thù của con”.
Quả thật ta không sao hiểu được, làm sao ta không thù hận những người giết
vợ con ta cho được. Nhưng ta cũng không thể trả thù phải trốn vào rừng sâu
sống. Làm bạn với núi rừng, giờ thì mối thù hận trong lòng ta cũng nguôi ngoai
nhưng ta cũng không sao hiểu được làm sao có thể yêu thương kẻ thù của mình?
Ông lão lẩm bẩm “Làm sao có thể yêu kẻ thù của mình?”.
Một lúc sau, ông lão lại nói:
- Thôi, ngươi xuống đây, ta dạy ngươi bơi, ta không thể cứu ngươi mãi được.
Rồi ông lão cũng mất bỏ tôi lại một mình giữa núi rừng. Tôi đã có thể kiếm trái
cây rừng để sống.
... Những đêm tối, tiếng chân người đuổi bắt, bàn tay đầy máu và ánh mắt cứ
đeo đuổi. Giật mình tỉnh giấc, tôi trằn trọc và nghĩ về lời nhà sư truyền lại “Con
hãy yêu thương chính kẻ thù của mình”.
Ông lão ơi! Khi có được đóa vô ưu, con đã hiểu được lời nhà sư truyền dạy
lại ở trong tiền kiếp “Con hãy yêu thương chính kẻ thù của con”.
Quả thật kẻ thù của con rất đáng thương. Họ sống đau khổ, hận thù. Con yêu
thương họ như chính bản thân con nên sống an lạc, hồn nhiên.
Nay, con sẽ vì họ mà chết để xóa đi hận thù trong lòng họ. Dẫu biết rằng
tạo tội cho họ. Nhưng sống khổ đau trong hối hận vẫn dễ chịu hơn sống trong hận
thù. Hết kiếp về Địa ngục, con sẽ mang ánh sáng an lành đến với họ. Những mong
họ đừng có hoảng loạn, bỏ chạy nhưng con tin rằng họ sẽ cùng con thắp sáng cõi
tối tăm.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét