Vào Địa Ngục
Thứ Năm, 14 tháng 7, 2016
Một nơi tối đen ẩm thấp, vừa nóng bức vừa lạnh lẽo. Tiếng kêu gào, tiếng
gầm thét, tiếng kim khí chạm vào nhau nghe thật quá ghê rợn. Tôi hoảng loạn
chạy trốn vào những nơi tối tăm nhất. Tiếng la hét càng thảm thiết hơn. Kinh
hoàng, tôi bịt cả hai tai lại nhưng không ngăn được những âm thanh đinh tai,
nhức óc kia.
Cứ thế ... cứ thế ... mỗi tiếng kêu gào cứ như là một mảng thịt trên người
tôi bị xé toạc ra, tiếng xương dính vào thịt gãy nghe răng rắc. Tiếng ầm ầm như
tiếng búa đập trên đe, tôi cảm nhận xương thịt vỡ vụn. Tôi bắt đầu gào thét
điên loạn, kinh hoàng tột độ. Tôi không biết mình chết đi, sống lại bao nhiêu
lần?
Rồi một thời gian rất lâu, rất lâu sau, tôi cảm thấy những đau đớn nhẹ dần.
Tôi đã nhìn thấy ánh sáng. Có những vùng sáng đỏ rực và có những mảng sáng xanh
lạnh lẽo, chập chờn. Thật ghê rợn. Tôi lại nghe những tiếng thét, tiếng gào
vang ra từ những vùng ánh sáng và cả ở những vùng tối đen.
Quá quen với bóng tối, tôi lại tìm đường rúc vào những nơi tối tăm nhưng đã
không được. Hoảng sợ, tôi lại gào khóc nhưng rồi lại nhận ra những đau đớn
trong thân đã không còn.
Ngoài kia vẫn còn đó những âm thanh chát tai, thảm thiết. Tôi cố trấn tỉnh
lại. Tôi đang ở trong vùng ánh sáng vàng rực rỡ, ấm áp, êm dịu quen thuộc. Tôi
nhận ra đây là luồng ánh sáng phát ra từ thân Phật. Tôi dõi mắt tìm nhưng không
thấy bóng Phật đâu. Nhớ lại những điều Phật thuyết, tôi nhận ra nơi đây là Địa
ngục và biết được nguyên do vào Địa ngục, rùng mình kinh sợ. Tiếng kêu gào
ngoài kia không lúc nào dừng ngớt. Tôi tiến lại những vùng tối đen. Dưới ánh
sáng phát ra, tôi nhận ra lố nhố những bóng đen, đông vô số kể di chuyển, cựa
quậy, lăn lóc kêu gào. Cảm thương tôi dang tay đón lấy, những bóng đen hoảng
loạn kêu gào, rên siết tháo chạy.
Tôi nhận ra nguyên do tôi đã từng trốn chạy ánh sáng như thế. Tôi chầm chậm
di chuyển và bất chợt túm lấy một bóng đen.
Bóng đen bị túm lấy hoảng loạn, vùng vẫy, kêu cứu, van xin. Tôi ra sức vỗ
về trấn an. Một lúc sau, bóng đen hết hoảng loạn, tôi nhẹ nhàng buông ra. Một
vùng ánh sáng màu vàng khác nhưng nhỏ hơn và không rực rỡ bằng.
Tiếp tục công việc, tôi tiến đến túm lấy từng bóng đen. Và những vùng ánh
sáng vàng mới lại xuất hiện nhiều hơn. Những vùng ánh sáng vàng được tạo ra
cũng góp phần làm việc cùng.
Trải qua thời gian dài, những vùng ánh sáng vàng đã nhiều hơn nhưng vùng
ánh sáng đỏ, vùng ánh sáng xanh và vùng tối đen vẫn không hề thuyên giảm...
Tôi lấy làm lạ. Dừng lại, tôi nhìn những vùng ánh sáng vàng được tạo ra.
Một số khi tiến vào vùng ánh sáng đỏ, xanh và vùng tối đen thì gào lên thảm
thiết và mất hẳn. Một số khác thoát ra được thì kinh hoàng hoảng loạn.
Tôi do dự từng bước tiến vào vùng ánh sáng đỏ rực. Một cảm giác nóng bức,
tôi thấy vùng ánh sáng vàng quanh tôi như muốn tan chảy ra. Tôi dừng lại, bên
trong vùng ánh sáng đỏ tiếng kêu gào vang lên, âm thanh bi thảm, phẫn uất. Sau
cùng, tôi đã đi vào vùng ánh sáng đỏ một cảnh tượng khó thể phai mờ trong tâm
trí. Tầng tầng, lớp lớp thân người rơi vào trong những chảo lửa to lớn tan
chảy, tiếng gào thét, tiếng rên rĩ nghèn nghẹn xen lẫn tiếng xì xèo, không gian
khô khốc, khét lẹt. Nhưng lạ thay những xác người đó nguyên lành lại và vẫn còn
vẫy vùng kêu gào. Lại bị rơi vào trong chảo rú lên gào thét. Dường như những
thân người đó chỉ có thể kêu gào, rên siết, vùng vẫy nhưng không thể tháo chạy.
Chỉ thấy bật lên nguyên vẹn rồi ngã xuống kêu gào, tan chảy. Tôi tiến đến dang
tay đón lấy nhưng không thể nào chạm vào họ được.
Tôi rời khỏi vùng ánh sáng đỏ tiến về vùng sáng xanh. Ôi! Thật âm u, lạnh
lẽo, tôi bước vào vùng ánh sáng vàng như co lại, nứt ra tôi lấy làm kinh hãi
nhưng cũng trấn tỉnh lại. Nhìn thấy những thân người co quắp, tiếng da thịt vỡ
lách cách. Tiếng xương rạn nứt, rời vỡ phát ra những âm thanh rắc rắc. Xen lẫn
tiếng gào, tiếng kêu cứu rên rĩ. Ôi! Nhiều thân xác quá không thể tính đếm
được. Cũng như ở trong vùng ánh sáng đỏ, những xác thân gào khóc cho đến khi vỡ
vụn thì dừng lại. Một lúc sau cũng một thân xác đó lành lặn, nguyên vẹn, rên rĩ
rồi lại vỡ ra từng mảng, phơi bày những ruột gan tim óc, tiếng gào thét cũng
không ngừng dứt. Tôi thấy quá đau xót dang tay đón lấy nhưng vô ích,... Tôi
thoát ra vùng ánh sáng xanh.
Có một vùng ánh sáng trắng tinh sạch mà bây giờ tôi mới nhìn thấy. Tôi tiến
lại gần, những bóng đen lăn lóc thối lui. Có những vùng ánh sáng vàng tiến vào
vùng ánh sáng trắng và mất hút, có một số bóng đen cũng đi vào vùng ánh sáng
trắng cũng không có tiếng kêu la vọng lại.
Tôi định tĩnh quan sát lại mọi việc. Nhận thấy có những bóng đen lao vào
vùng sáng đỏ, xanh họ cố vượt ra như không thể và tiếng kêu gào, tiếng kim khí
chạm vào nhau vang lên. Ngược lại cũng có những bóng đen từ trong vùng ánh sáng
văng vào vùng tối đen kêu gào rên siết. Thật quá thương tâm!
Tôi lại nhớ đến bi nguyện của Phật Thích Ca cứu khổ chúng sinh trong 3 cõi
6 đường. Tâm từ bi của đức Phật thật lớn lao, vĩ đại. Tôi cũng có tâm từ tâm bi
nhưng không thể giúp chúng sinh trong cõi Địa ngục thoát khỏi khổ não, bức hại
và hành hạ.
Lại nhớ lời nguyện của Địa tạng vương Bồ tát. Phật và Bồ tát có chí nguyện
thật cao cả. Tôi vẫn đang ở Địa ngục nhưng lại không bị khổ não bức hại. Tôi
cảm thấy rất an toàn, ấm áp.
Tôi quỳ xuống phát nguyện “Nguyện vì chúng sinh trong cõi Địa ngục, thường
tu tập các Pháp Phật để mang ánh sáng về thắp sáng Địa ngục tối tăm. Giúp chúng
sinh trong cõi Địa ngục không còn đau khổ, phiền não, bị bức hại”.
Từ bốn phương đồng vang lên âm thanh trầm ấm, hùng tráng “Lành thay! Lành
thay! Làm bừng sáng Địa ngục là việc khó làm. Chúng sinh cõi Địa ngục phần
nhiều nghiệp nhân xấu ác rơi vào Địa ngục, tâm thức mê mờ, sợ sệt, hoảng loạn.
Vì nhớ tưởng đến những việc làm xấu ác đã làm, sợ đòi nợ, sợ đền mạng,... Chạm
phải ánh sáng cuống cuồng chui rúc. Làm bừng sáng Địa ngục là việc khó làm.
Lành thay! Lành thay!”.
Tôi cúi người xuống vọng bái, rồi đứng lên, đi vào vùng ánh sáng trắng.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét