Kiến chấp sâu dày của người học Phật ngày nay
Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016
Quyển
sách “Hãy là đường xưa mây trắng bay…” khi dừng lại ở chương IX đã được trao
truyền cho những người học Phật. Tôi cũng không có ý định viết thêm. Việc trao
truyền trong nội bộ người học Phật lại khiến 9 chương của quyển sách như là
việc tôi ném đá dò đường. Những người học Phật lại chính là những người vướng
vào kiến chấp, luận giải nhiều nhất. Nhờ trí tuệ Phật gia hộ tôi có được ít tỏ
ngộ, không thể trơ mắt nhìn bạn đồng môn chập choạng trong mê lầm. Tôi sẽ bổ
sung phần II chỉ mong tháo gỡ những mê lầm, chấp trước của người học Phật. Nếu
bạn vẫn lẩn quẩn trong rừng kiến chấp thì tôi cũng không phải hổ thẹn vì đã phụ
ân Tam bảo.
Khi
biết tôi có ý định viết quyển sách nói về đạo pháp, phần lớn bạn đạo chấp
trước, chất vấn.
Bạn đạo nói:
- Tam tạng kinh điển của Phật, một đời người đọc còn không hết. Tôi thời
gian tu học ngắn ngủi, tỏ ngộ được bao nhiêu mà bày trò viết sách?
Tôi đã trình bày:
- Kinh Phật thâm sâu cùng tận. Cội nguồn xuất phát từ Ấn Độ, dùng ngôn ngữ
Pàli, Phạn ngữ, Hán ngữ,… Về sau truyền trao sang Trung Quốc và các quốc gia
khác, trải qua thời gian lâu xa và nhiều lần sao chép, in ấn, không tránh khỏi
sai xót. Việc chuyển thể từ kinh điển tiểu thừa sang kinh điển đại thừa nhằm
giúp người tu học nhập thế lập hạnh bồ tát. Tránh tình trạng “Ly thực cầu
huyền” của phần lớn người tu học thời đó. Việc diễn giải kinh theo lối kinh
điển đại thừa đòi hỏi người tu học phải có sự hiểu biết nhất định - Đạt ý vong
ngôn. Nghĩa là người xem kinh chỉ cần hiểu nghĩa, không chú trọng câu từ của
kinh sách. Đáng tiếc! Vì thiếu hiểu biết, không thực chứng người hậu học đã
mang kinh điển diễn giải làm người đời sau lầm lạc. Ngộ nhận Phật có nhiều thần
thông biến hóa. Nào hay pháp Phật cao tột chính là sự hiểu biết thông suốt về
đạo, về đức, về luân hồi sinh tử,... Sự hiểu biết đó giúp Phật hóa giải những
khổ đau của chúng sinh trong 6 đường. Đem lại sự an lạc, giải thoát cho chúng
sinh trong 3 cõi. Đặc biệt, chúng sinh có điều kiện cần và đủ để tu tập đạt
được sự giác ngộ, giải thoát chính là con người. Sở dĩ pháp Phật cao tột là vì
đức trọng quỷ thần kinh. Tôi có được chút ít tỏ ngộ chỉ mong làm cho giáo lý,
kinh điển Phật gần gũi với mọi người hơn. Xóa đi những hiểu biết sai lầm của
người tu học.
Bạn đạo nói:
- “Y kinh giải nghĩa, tam thế Phật oan. Ly kinh nhất tự tức đồng ma
thuyết”. Nghĩa là cứ y theo kinh Phật mà giải nghĩa thì sẽ oan cho chư Phật ba
đời - Quá khứ, hiện tại, vị lai vì việc diễn giải sẽ không đúng theo tâm Phật,
gây ngộ nhận cho người đời. Còn rời kinh Phật mà thuyết trình thì là lời ma
nói, chứa đựng sự gian trá, ngụy biện. Nếu vẫn không từ bỏ ý định viết sách thì
tôi sẽ vướng vào sở tri chướng, bị ma chướng nhập tâm. Điều này đồng nghĩa với
việc tôi bị những cái thấy, nghe, hay biết về kinh Phật trói buộc vì chưa thực
chứng. Không tự giải thoát được cho bản thân thì làm sao có thể giúp đời.
Tôi lại trình bày:
- Từ ngày đạt được đóa vô ưu, tôi đạt được tâm trạng thư thái, hỷ lạc. Thấu
rõ từng bước Phật đi, cảm nhận rõ từng lời Phật thuyết. Kinh Phật tuy thâm sâu,
huyền diệu nhưng cũng rất mộc mạc, gần gũi. Đã từ lâu, người đời ngộ nhận diễn
giải ý kinh theo hướng thâm sâu, uyên áo. Bỏ mất sự gần gũi, mộc mạc. Từ đó,
người đời sau mê lầm, ngày càng xa rời đạo. Hiện nay, kinh Phật được trì tụng
theo khuynh hướng “Lấy ngọn, bỏ gốc”.
Những người bạn đạo nghe tôi nói vậy đã tỏ ý thất vọng.
Quyển sách rồi cũng dần hoàn thiện. Tôi đã mang sách trao cho những người bạn
đạo những mong có được sự góp ý, phản hồi. Một số người không xem sách đã vội
phê bình “Tôi bị vướng vào sở tri chướng, ma chướng nhập tâm”. Một số người
khác thoái thác không xem sách bằng việc nhận định rằng Kinh Phật họ đã xem đủ,
bây giờ họ chỉ hành trì “Tìm Phật nơi tự tâm”.
Tôi nhớ lại đã có không ít người bạn đạo từng nói “Người học Phật chân
chính là người biết học hỏi những cái hay, cái tốt của những người xung quanh.
Thậm chí là học ở cả những đứa trẻ”. Có lẽ tôi vụng về hơn, tôi học cả cái sai
của người khác bằng việc tránh làm những việc sai như họ.
Tôi đang chỉ trích những người bạn đạo đã không xem quyển sách “Hãy là
đường xưa mây trắng bay…”?
Không có lợi ích gì! Bởi lẽ, nếu tôi thực sự chỉ trích họ thì sẽ khiến mọi
người ghét bỏ tôi thêm mà thôi. Làm việc không mang lại chút lợi ích nào, tôi
sẽ không làm.
Tôi chỉ muốn trình bày một vấn đề “Tôi tiếc cho họ, tiếc cả cho tôi”.
Họ - tôi, ai vướng vào cái biết sở tri chướng, kiến chấp sâu dày?
Nếu như họ không từng biết đến tôi; Hoặc quyển sách do một bậc cao tăng,
chân sư viết thì họ đã có những phản ứng khác. Giá như những người bạn đạo đó
bỏ chút ít thời gian xem qua rồi nhận định có lẽ cũng không muộn.
Khi đó, họ sẽ nhận ra “Tôi không y kinh giải nghĩa - Không vướng vào cái
biết của sở tri; Cũng không ly kinh mà thuyết” và có lẽ… “Tôi là một con ma tốt bụng”.
Hơn nữa, điều tối quan trọng của người học Phật là phải có trí tuệ bát nhã
- Trí tuệ Phật.
Người học Phật mà lại sợ trí tuệ Phật, không dám dùng trí tuệ bát nhã để
quán chiếu mọi việc thì thật đáng tiếc. Giá như, họ dùng trí tuệ bát nhã quán
chiếu quyển sách. Giả như là nội dung quyển sách không đúng, họ sẽ tìm được câu
trả lời về con đường tu học đúng hơn.
Nhân đó, họ có thể đánh thức sự mê lầm của tôi vì dẫu sao tôi cũng đã từng
là một người bạn đường chậm bước. Có lẽ tôi sẽ không tin lời họ ngay nhưng rồi
sẽ có lúc tôi ngộ ra. Khi ấy, tôi như người đi trong đêm dài tăm tối nhìn thấy
một ngọn đuốc sáng thì có niềm hạnh phúc nào hơn. Đó là nguyên do tôi tiếc cho
tôi.
Có lẽ, tôi là người nông cạn. Khi nghe đến từ “mật”, tôi thường cảm nhận
đến vị đắng. Đến khi mọi người nói mật ong rừng, tôi lại nhận ra vị ngọt lành.
Nhưng dù là mật gì thì phần lớn mật đều có lợi cho sức khỏe.
Mắt
thấy người học Phật ngày nay vướng vào kiến chấp, tà kiến, luận giải mê mờ.
Lòng tôi không khỏi xót xa.
Điều
đáng tiếc là đã hơn 2000 năm, trong Tăng bảo không xuất hiện lấy một bậc long
tượng đủ sức gồm thâu các tông giáo về thành một thể thống nhất - Nhất thể.
Đạo
Phật vốn bất tranh hà cớ gì chia tông, rẽ giáo. Tăng bảo, Phật tử mãi lo giữ
đạo, giữ pháp nào hay khiến pháp Phật suy vi.
Tôi
tự biết bất tài, tự chọn đi trong phi đạo làm điều trái đạo - Đập cho tan hoang
kiến chấp “Giữ đạo” của các tông giáo; Đạo Phật lại tự viên dung.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét