Viết Lại Sự Hiểu Biết Của Loài Người
Thứ Tư, 17 tháng 8, 2016
Xuyên suốt phần
I, tôi đã trình bày quyển sách với vai trò của một người hiểu đạo, giữ đạo. Do
vậy tôi đã tạo nên một khối hỗn độn, mập mờ về đời và đạo. Tôi đã chịu sự ảnh
hưởng về tư tưởng trong Đạo Đức Kinh của Lão Tử; Và hai câu chí tình mà Lão Tử
vì Khổng Tử đã nói. Tôi sẽ trình bày sơ lược về câu chuyện lâu xa này.
Khi Khổng Tử
đến gặp và mời Lão Tử cùng ra sức giúp dân, giúp nước, giúp triều đình - Nhằm
đem lại nền thái bình, thịnh trị cho xã hội. Lão Tử đã thoái thác với nguyên do
là ông đã nhận ra sự mục nát, bạo ngược của vua chúa lúc bấy giờ. Khổng Tử đã
trích lời các bậc minh quân như vua Nghiêu, vua Thuấn,... để khuyên giải, chiêu
dụng.
Lão Tử nhận ra
Khổng Tử quá hăm hở, cậy tài, cố thể hiện bản thân qua việc chăn dân, trị quốc,
bình thiên hạ ở trong thời loạn lạc - Dân tình khốn khó, các nước phân tranh,
cướp hại lẫn nhau, giới cầm quyền các nước thì suy đồi, bạo ngược - Nhận biết
sự ham muốn thể hiện của Khổng Tử là rất nguy hại. Lão Tử đã có lời:
Những
người ông nói đó, thời thịt xương tan nát cả rồi, chỉ còn lời của họ thôi. Hàm
ý nói rằng những điều mà các cổ nhân dạy đã không hoàn toàn đúng, không còn phù
hợp với hoàn cảnh hiện tại. Xã hội hiện đang rối ren, loạn lạc, chiến tranh
triền miên,… là do sự vô đạo, trái đức của các ông vua hôn quân; Thế nên, ông
không dại dột làm kẻ tôi trung. Vả lại người quân tử nếu gặp thời thì ngồi xe
ngựa, không gặp thời thì đội nón lá mà đi chân đất.
Lão Tử nói tiếp:
Tôi lại
nghe người buôn giỏi thì giấu kĩ vật quí, ra vẻ như không có gì cả: Người quân
tử đức cao thì dung mạo như ngu độn. Thế nên, ông nên bỏ cái khí kiêu căng, cái
lòng đa dục; Cái vẻ hăm hở cùng cái chí quá hăng của ông đi. Những cái đó không
có ích lợi gì cho ông đâu.
Tuy nhiên, Lão
Tử vẫn rõ biết Khổng Tử có thiện chí “Vì dân, vì nước mà đến” nên khi tiễn biệt
đã lại thêm một lần nữa khuyên giải với ý mong muốn Khổng Tử quay về giữ đạo,
không nên làm tôi, làm quan lại ở triều đình phong kiến vô đạo, trái đức, coi
mạng người dân như cỏ rác,… Những người làm tôi trung sẽ không biết sống chết
khi nào, không thể làm chủ mạng sống của chính mình. Lão Tử nói:
Tôi
nghe nói người giàu sang tiễn nhau bằng tiền bạc, người nhân nghĩa tiễn nhau
bằng lời nói. Tôi không phải là người giàu sang, mạn phép tự coi mình là người
nhân nghĩa mà tiễn ông bằng lời này “Kẻ thông minh và sâu sắc thì khó sống vì
ham phê bình người; Kẻ giỏi biện luận, biết nhiều thì nguy hại tới thân vì hay
nêu cái xấu của người. Kẻ làm con và kẻ làm tôi đều không có cách gì giữ mình
cả”.
Sau lần gặp Lão
Tử, Khổng Tử đã phải thừa nhận với các học trò rằng:
Loài
chim, ta biết nó bay được; Loài cá ta biết nó lội được; Loài thú ta biết nó
chạy được. Chạy thì ta dùng lưới để bẫy, lội thì ta dùng câu để bắt, bay thì ta
dùng tên để bắn. Nhưng đến loài rồng cưỡi gió mây mà lên trời thì ta không sao
biết được. Hôm nay, ta gặp Lão Tử, ông ta là con rồng chăng?
Ngoài việc bị
ảnh hưởng tư tưởng giữ đạo của Lão Tử, tôi còn khép mình vào trong những khuôn
phép giới điều của các tôn giáo - Việc giữ niềm tin, đức tin cho các tín đồ và
nguyên tắc ứng xử trong cuộc sống. Thế nên tôi đã không vượt ra khỏi thân phận
của người giữ đạo.
Mặc dù tôi cũng
nhận ra có những sự gượng ép khi mà việc trình bày lại không thể hiện được hết
sự thật về bước đường tìm đạo, hành đạo của đức Phật Thích Ca Mâu Ni.
Tôi lại nhận
biết - Nếu những sự thật này không được tỏ bày thì có những việc sẽ mãi là nghi
vấn, nhân loại sẽ mơ hồ không nhận ra chân giá trị của Tam tạng kinh.
Vấn đề này sẽ
hạn chế số người tìm đạo, học đạo, hành đạo. Việc này lại liên quan đến sự an
nguy, tồn tại của loài người.
Tôi vẫn hiểu
rằng “Khi những sự thật này được phơi bày cũng sẽ góp phần chứng thực thế giới
tâm linh thực sự tồn tại”. Đây cũng là chìa khóa để đảm bảo sự tồn vong của
trái đất và nhân loại.
Cho đến khi
nhận biết được thông điệp là “Đè bẹp sự phát triển và từng bước loại bỏ Phật
giáo”, tôi sực tỉnh “Tôi không phải là người giữ đạo. Vô Ưu đi trong phi đạo”.
Thế nên, điều tôi cần làm là trái đạo, là phá cho tan hoại những gì không thật
nhằm góp phần làm sáng rõ sự thật.
Một lời gửi đến
những người học Phật. Hãy nên đến với đạo Phật bằng sự hiểu biết giác ngộ. Nếu
chỉ dừng lại ở niềm tin, đức tin và sự sám hối thì những người học Phật có khác
gì những tín đồ của các tôn giáo khác.
Điểm cao tột
của giáo lý, kinh điển Phật là sự hiểu biết, giác ngộ về cuộc sống. Điều này sẽ
mang lại cho người học Phật sự hạnh phúc ngay trong giờ phút hiện tại và sự
giác ngộ, giải thoát hoàn toàn.
Lời tri
ân của Vô Ưu đến Lão Tử:
Lão Tử! Tôi đã
học ở ông những điều rất hay và bổ ích. Tôi nhận biết hai câu nói của ông rất
chí tình. Nhưng ông đã dừng lại ở vai trò người giữ đạo và truyền đạo. Vô Ưu
không là người giữ đạo. Thế nên, tôi nhận ra “Nếu đã là người thì ai mà không
phải chết. Chỉ có người chết là không chết mà thôi”.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét