Câu chuyện về các quốc gia, các dân tộc
Thứ Năm, 22 tháng 9, 2016
Nói
đến quốc gia, dân tộc, bạn thường sẽ liên tưởng toàn bộ những con người sống trong
quốc gia, trong dân tộc đó.
Để
tiện cho việc trình bày nội dung quyển sách, tôi sẽ tạm chia số người trên ra
làm hai thành phần gồm thành phần lãnh đạo - Giới chính trị và thành phần dân
thường - Người dân có trong mỗi quốc gia.
Tuy
nhiên, sự phân định này chỉ mang tính tương đối. Bởi lẽ, cả hai thành phần này
đều không thể hiện được rõ vai trò đại diện cho cho quốc gia, dân tộc đó.
Có
vẻ bạn đang rơi vào mơ hồ vì cách nghĩ có phần khác lạ của tôi. Tôi sẽ tiếp tục
câu chuyện.
Về thành phần dân thường:
Người
dân thường gần như không có tiếng nói trên trường quốc tế, không thể trói buộc
họ là đại diện cho quốc gia, cho dân tộc.
Nguyên
do họ không thể hiện được chính kiến, lập trường của quốc gia mà họ đại diện và
nếu họ có lên tiếng thì gần như không có giá trị gì. Là lực lượng thiếu đoàn
kết, không có tiếng nói chung. Vì thế nhân loại không thể ràng buộc trách nhiệm
cho những người dân thường về những lầm lạc mà giới lãnh đạo đất nước họ gây
ra.
Về thành phần lãnh đạo:
Khi
nói đến Ponpot bạn sẽ nghĩ về Khơme đỏ, về tội ác diệt chủng chống lại loài
người. Khi nói đến Tần Thủy Hoàng, Võ Tắc Thiên,… bạn sẽ nghĩ ngay đến dân tộc
Trung Hoa, đến những vị hoàng đế độc tài, lạnh lùng và tàn bạo. Khi nhắc đến
Hit-le, Musolini, người ta sẽ nhớ về người Đức, người Ý, về chủ nghĩa phát xít.
Khi nhắc đến Lê nin, Hồ Chí Minh, Napoleon,… bạn sẽ lại nhớ…
Có
rất nhiều người mà khi ta đề cập đến thì lịch sử loài người thừa nhận họ như là
biểu tượng, là đại diện cho một quốc gia, một dân tộc nào đó. Điều này đôi khi
khiến cho nhân loại có những sự ngộ nhận, lầm lạc.
Ví như khi nói đến Hit-le,
bạn nghĩ đến người Đức, nghĩ về những tội ác chiến tranh của Đức quốc xã, về vô
số đau thương, mất mát cho loài người.
Đã
từng có khoảng thời gian dài, khi nhắc đến chủ nghĩa phát xít, chế độ diệt
chủng Ponpot, nhân loại nghĩ ngay đến sự tàn ác, cuồng bạo của người Đức, người
Ý, người Nhật, người Campuchia. Điều này chứa đựng sự sai lầm. Bởi lẽ người
Đức, người Ý, người Nhật, người Campuchia không tàn bạo, khát máu như vậy.
Sự
tàn ác đó chỉ diễn ra tại thời điểm thế chiến thứ hai, thời Khơme đỏ và do giai
cấp thống trị, lãnh đạo của các quốc gia đó gây ra. Còn người dân các quốc gia
đó cũng là nạn nhân của sự tàn bạo, khát máu.
Tuy
nhiên, mỗi cá nhân trên cũng không tự viết nên những trang lịch sử về thời kỳ
đen tối của loài người. Cũng lại như vậy, có rất nhiều những nhà tư tưởng, nhà
chính trị đã xây dựng nên thời hoàng kim cho từng thể chế chính trị khác nhau
như Lê nin biểu trưng cho Xã Hội Chủ Nghĩa, Washingtơn cho thể chế dân chủ, Tần
Thủy Hoàng, Thành Cát Tư Hãn, Nhật Hoàng, Lý Thái Tổ, vua Quang Trung... điển
hình cho chế độ phong kiến,…
Mỗi
cá nhân trên cũng không thể tự xây dựng nên một xã hội cường thịnh, tự do, dân
chủ. Đó là cả một hệ thống tư tưởng của giai cấp chính trị cùng với sự hiểu
biết của người dân và nhân loại tại thời điểm đó.
Vậy
nên nhân loại không thể trói buộc thế hệ hiện tại chịu trách nhiệm việc đúng
sai của thế hệ người đi trước.
Những
người làm nên những biến cố lịch sử trên đã thành tro bụi.
Có
chăng nhân loại chỉ giúp thế hệ hiện tại nhìn nhận sai lầm và không vấp phải
sai lầm tương tự?
Vậy
giai cấp lãnh đạo ở thời điểm hiện tại sẽ đại diện cho quốc gia, dân tộc?
Dường
như là đúng nhưng thực tế lại không đúng.
Người
dân nước Mỹ và các nước trong khối liên minh Bắc Đại Tây Dương (NATO) có đồng
thuận, ủng hộ cho giới chính trị, quân sự mang quân tấn công Lybia, Taliban,
Apganixtant, Irac,…?
Có
lẽ phần lớn người dân thường cũng như nhân loại không hiếu chiến, độc tài, họ
là những người yêu chuộng hòa bình, họ sẽ không ủng hộ cho việc giết người, lấy
tiền của, vật chất họ đã tạo ra để phục vụ chiến tranh.
Hẳn
là Liên Hiệp Quốc cũng sẽ không ủng hộ những cuộc chiến tranh phi nghĩa - Việc
lạm sát dân thường.
Nếu
lập luận của tôi đúng thì việc giết người chỉ do giới chính trị ở các nước -
Một thành phần với số lượng người không đáng kể trên thế giới đã tạo ra tất cả
những mất mát, tang thương cho nhân loại.
Xuyên
suốt quá trình phát triển của loài người, xương máu người chết do chiến tranh
và nước mắt người thân của họ sẽ có trọng lượng gấp bao nhiêu lần so với trọng
lượng trái đất?
Những
người độc tài, hiếu chiến và khát máu có chịu trách nhiệm về những mất mát đau
thương cho nhân loại?
...
Khi
chân lý không nằm ở sự hiểu biết của nhân loại mà chân lý lại nằm trong tay kẻ
mạnh thì việc này khó xảy ra.
Những
kẻ gây ra tội ác liệu có ít nhiều hối tiếc?
Sẽ
có, nếu họ còn chút ít lương tri. Khi mà sự sung mãn, hiếu chiến của thời trẻ
đi qua nhường chỗ lại cho bệnh tật, sự già nua. Khi máu, nước mắt, tiếng kêu
gào nạn nhân của những cuộc thảm sát
vang lên trong đầu họ,…
Quốc
gia nào sẽ giẫm lên vết xe đổ của giới chính trị của các siêu cường vũ khí?
Giới
chính trị Trung Quốc đang tiến rất nhanh trên con đường sai lầm mà các cường
quốc đã và đang đi. Tranh chấp biển Đông, vi phạm các công ước quốc tế về luật
biển, dùng vị thế kinh tế chèn ép Mỹ và Cộng đồng quốc tế không can thiệp vào
biển Đông,…
Mục
đích cuối cùng của giới chính trị Trung Quốc phải chăng là ôm mộng bá chủ hoàn
cầu?
Giành
giật lấy lãnh hải, thềm lục địa rộng lớn với nhiều mỏ dầu và khoáng sản.
Giới
chính trị Trung Quốc có phải vì người dân của đất nước hơn 1,3 tỷ người làm
việc này?
Tất
cả là sự gian trá, ngụy biện và mị dân. Nạn hạn hán, lũ lụt, tăng dân số vượt
khả năng kiểm soát, sự phân tầng giàu nghèo giữa các tầng lớp, thành phần xã
hội nới rộng vượt mức,… khiến người dân cùng quẩn, lòng người rối loạn,... đã
gây ra sức ép không nhỏ đến nền kinh tế đất nước Trung Hoa.
Giới
chính trị Trung Quốc đã xua người dân vào cuộc tranh đoạt, cướp bóc, chèn ép,
xâm lấn các nước lân cận nhằm mục đích giúp cho người dân Trung Quốc giàu lên?
Giới
chính trị, kinh tế Trung Quốc sẽ giàu lên nhưng người dân Trung Hoa lại rơi vào
tận cùng của nghèo đói. Đây là quy luật bất biến, không thay đổi của nhân loại.
Điều này vẫn đang thể hiện rõ ngay trong đất nước Trung Quốc.
Hiện
nay, có rất nhiều tỷ phú giàu có tột cùng trên thế giới là người Trung Quốc.
Điều này đồng nghĩa với việc có rất nhiều người Trung Quốc sống trong khốn khó,
cùng cực đói nghèo.
Lý
do?
Thật
đơn giản, dễ hiểu.
Ví như một người cha có 10
người con. Một hôm, ông mang về một cái bánh chia cho các con. Ông cho cậu con
trai trưởng 4 phần, cậu út 4 phần và 8 cô con gái giữa đành cam chịu thiệt chia
nhau 2 phần bánh.
Thực
tế, lượng vật chất sản xuất ở mỗi quốc gia, ở trên thế giới hàng năm là có giới
hạn. Khi lượng vật chất này quy đổi thành của cải, tiền bạc và trở thành tài
sản tư hữu trong tay một số ít người thì hiển nhiên số đông còn lại phải chấp
nhận trắng tay, sống trong bần cùng, nghèo đói.
Giới
chính trị vẫn thường hứa, hứa rất nhiều nhưng ít khi làm được những điều đã
hứa. Nhằm có thể lôi kéo bạn - Những người dân thường vào kế hoạch thôn tính,
chèn ép các quốc gia lân cận, họ sẽ có những cam kết về quyền lợi, kinh tế, kêu
gọi kích động niềm tự hào ảo tưởng để bạn phục vụ cho mưu đồ của họ.
Kết
quả những mất mát, thua thiệt, bạn - những người dân nghèo khó sẽ nhận lấy. Còn
quyền lợi kinh tế dành cho bạn sẽ khó thành hiện thực.
Dân
tộc Trung Hoa có câu nói rất hay.
Thiên chi đạo tổn hữu dư nhi bỉ bất túc. Nhân chi đạo tắc bất nhiên, tổn
bất túc như phụng hữu dư. Thục năng hữu dư dĩ phụng thiên hạ? Duy hữu đạo giả.
Với
ít hiểu biết, tôi tạm giải nghĩa.
Quy
luật của tự nhiên, của đạo là bớt chỗ dư, bù vào chỗ thiếu. Lòng người thì khác
bớt chỗ thiếu bù vào chỗ dư. Ai là người
có dư mà cấp dưỡng cho những người thiếu thốn trong thiên hạ? Chỉ có người đắc
đạo, hiểu đạo mới làm được.
Điều
này trước đây đã đúng. Bây giờ lại càng đúng.
Khi
mà chủ nghĩa thực dụng phương Tây đã cắm sâu gốc rễ vào tư tưởng của người Á
Đông, của nhân loại thì cái gì sẽ đảm bảo quyền lợi cho người nghèo khó?
Ngoài
ra, nếu khách quan bạn sẽ dễ dàng nhận thấy sự bùng nổ dân số đang là gánh nặng
của nền kinh tế trong nước, giới chính trị Trung Quốc đã thực sự không có giải
pháp hiệu quả để giải quyết vấn đề dân số lại chuyển hướng gia tăng sức ép với
các nước nhỏ lân cận Philipin, Indonexia, Việt Nam,…
Thậm
chí, giới lãnh đạo Trung Quốc gây hấn cả với các cường quốc như Nga, Nhật Bản,
Hoa Kỳ,…
Nếu
các quốc gia trên nhún nhường chịu thiệt thì giới chính trị đạt được những đặc
quyền, đặc lợi về kinh tế, lãnh hải, lãnh thổ.
Nếu
các quốc gia lân cận phản kháng thì giới chính trị sẽ sắp đặt, dấy động một
cuộc chiến tranh. Với sự lớn mạnh về quân số, dân số, giới chính trị tin rằng
Trung Quốc sẽ có được ưu thế trên chiến trường.
Hiển
nhiên là khi leo thang chiến tranh, thương vong là đều khó tránh khỏi. Thế nên
tôi hoài nghi về ý nghĩa thực sự của việc ngang ngược, gây hấn trên biển Đông,
gây hấn cả những cường quốc quân sự của giới chính trị, quân sự Trung Quốc.
Có
không ý đồ điều chỉnh dân số Trung Quốc trên phạm vi rộng với số lượng lớn và
“Danh chánh ngôn thuận” của giới lãnh đạo Trung Quốc?
Đây
không phải lần đầu tiên giới lãnh đạo Trung Quốc thực hiện kế hoạch bất nhân,
trái đức này, Tần Thủy Hoàng đã từng thực hiện việc điều chỉnh dân số ở quy mô
lớn, có toan tính thông qua việc xây dựng Vạn Lý Trường Thành cùng hệ thống
lăng mộ hoàng gia.
Ngoài
việc phục vụ lòng tham, tham vọng hưởng thụ của Hoàng đế tàn bạo Tần Thủy Hoàng
thì việc bóc lột sức người, tiền tài, vật chất,... còn có giá trị, mục đích
nhằm vào việc làm giảm áp lực dân số, giảm sự gia tăng đoàn kết phản kháng,
chống đối triều đình của người dân Trung Hoa lúc bấy giờ.
Qua
quyển sách, tôi gửi đến những người dân thường Trung Quốc lời nhắn “ Bạn nên
cẩn trọng khi làm một quân cờ thí trong kế hoạch “Nhất tiễn hạ song điêu”. Bạn
có thừa nhận vai trò đại diện cho dân tộc, cho đất nước Trung Hoa của giới lãnh
đạo trên trường quốc tế khi mà họ vì mưu tính cá nhân làm việc vô đạo, trái
đức, bất nhân, bất nghĩa”.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét