Kẻ phá hoại Tam Bảo
Thứ Tư, 7 tháng 9, 2016
II. Kẻ phá hoại Tam Bảo.
Trong
khoảng thời gian này, tôi tình cờ được biết đến một thông điệp “Sẽ đè bẹp sự
phát triển của Phật giáo bằng việc đồng hóa về mặt hình thức. Từng bước dẹp bỏ
đạo Phật”.
Tôi
đã đạt được sự vô ưu là nhờ trí tuệ của Phật chiếu soi. Lẽ nào trơ mắt nhìn Tam
bảo bị hủy hoại.
Tôi
sẽ phải hộ trì Tam bảo bằng cách nào?
Chánh
định giúp tôi bừng tỉnh. Thật là…! Tôi
là ai mà có thể hộ trì Phật Pháp Tăng. Bảo vệ Phật nói ra chỉ làm trò cười cho
thiên hạ.
Đạo
rộng lớn cùng khắp. Giữ đạo không phải là mê lầm sao?
Ai
là người có đủ khả năng giữ đạo?
Đạt
đóa vô ưu mà tôi vẫn còn mê lầm. Lý giải cho sự mê lầm này là do việc tôi một
lòng giữ đạo. Tôi đã từng nói giác ngộ thì có sâu cạn khác nhau. Nhưng giải thoát
hoàn toàn thì chỉ có một.
Ngày
đạt đóa vô ưu, tôi đã mở được cánh cửa giải thoát cho riêng mình. Việc phá ngã
để hòa vào đại ngã đã giúp tôi an lạc, tự tại. Với chút tỏ ngộ đó, tôi đã đạt
được sự giải thoát. Nhưng tôi không muốn giữ vị giải thoát cho riêng mình, tôi
đã mang sự hiểu biết chuyển tải đến cho mọi người.
Để
chuyển tải sự hiểu biết đến mọi người, tôi đã phải thể nhập 3 cõi, 6 đường. Tuy
nhiên, tôi cũng đã giới hạn bản thân vào việc giữ đạo.
Đến
nay, tôi nhận rõ chân tướng sự việc - Giữ đạo là mất đạo, giết chết đạo.
Tôi
đang đi trong phi đạo. Việc tôi làm là trái đạo. Phá cho tan hoang đại ngã, tôi
trở về vô ngã, hòa vào đạo. Tôi tỏ ngộ giữ đạo là vướng chấp giữ thể.
Dù
rằng viết xong quyển sách, có thể xem như việc làm của tôi đã xong. Quyển sách
tuy là thể nhưng khi bạn cảm nhận và tùy thuận hành trì thì dụng lưu xuất.
Tôi
vốn là dụng lại giữ thể, lập anh nhi hạnh, làm mà không làm. Tách rời thể dụng
thời lầm lạc. Thể dụng vốn không hai.
Tôi
những mong lập quỹ từ thiện, ngôi nhà yêu thương lại vướng kiến chấp người đời
đố kỵ, ganh ghét; bị lôi cuốn vào vòng danh lợi, bạc tiền không giữ được tâm
thái an lạc, tự tại. Chết đã không sợ. Lại sợ lòng tham dục đủ thấy tham dục
đáng sợ đến nhường nào. Cơm không cần no, áo không cần ấm tôi lại không dám đối
mặt với tham dục.
Tôi
không vào Địa ngục thì ai dấn thân vào Địa ngục?
Quyển
sách đã ra đời. Đó là tạo duyên. Việc về sau tùy duyên tự tại. Nhưng trước hết,
tôi sẽ phá tan đạo Phật ra thành bụi nhỏ, rồi vứt cả vào hư không.
Có
một sự thật là nếu muốn phá cho tan hoại Phật giáo bằng việc đồng hóa hình thức
thì biết đến bao giờ?
Chi
bằng hãy tạo điều kiện cho Phật giáo phát triển đến cùng cực, tự khắc Phật giáo
sẽ tàn lụi.
Như
tôi đã trình bày ở các phần trước “Bất kỳ sự vật hiện tượng nào cũng tồn tại sự
cân bằng. Khi mất cân bằng nội tại - Phát triển cực thịnh nhưng thiếu sự bền
vững, ổn định thì sẽ tự tan hoại”. Phật giáo cũng không nằm ngoài quy luật đó.
Đạo Phật vốn bất tranh.
Nhưng
hiện nay đạo Phật có rất nhiều tông giáo và không ngừng phát sinh thêm tông
giáo mới dựa trên nền tảng giáo lý, kinh điển Phật giáo. Tông giáo nào cũng lấy
tông chỉ “Giữ đạo” gây ra sự phân chia giáo đồ. Tạo ra sự ngộ nhận cho người tu
học. Người tu học đem giáo lý, kinh điển ra phiếm đàm, luận giải lầm lạc. Lấy
ngọn, bỏ gốc. Tự đạo Phật đã suy vi vì không mang lại sự bình an thật sự trong
lòng Phật tử. Phật tử truyền đạo làm việc trái đạo.
Cùng
với sự hiểu biết của con người, Phật giáo sẽ tự tàn lụi. Bạn chỉ việc rút lui,
lùi một bước sẽ thấy ngay kết quả. Đây là diệu kế “Bất chiến tự nhiên thành” -
Không đánh mà vẫn thắng.
Thực
tế là muốn Phật giáo mất gốc còn khó hơn việc “Hái sao trên trời”.
Tại
sao?
Tôi có chút ít mê lầm, ôm mộng hộ trì Tam bảo.
Ngộ nhận Phật, Pháp, Tăng - Tam bảo nằm ngoài tự thể. Vội quên Phật, Pháp, Tăng
là tự tánh thường tại của mọi chúng sinh, chẳng thể dứt mất. Giáo lý, kinh điển
chỉ là phương tiện, là chìa khóa để khai mở sự giác ngộ, giải thoát.
Dù
cho giáo lý, kinh điển có hư hoại, tiêu hủy. Loài người, trái đất không còn thì
Tam bảo vẫn trường cửu. Vì sự sống của chúng sinh trong 3 cõi, 6 đường luôn tồn
tại. Khi đau khổ, phiền muộn đến cùng cực và cùng với sự hiểu biết, tự tánh bồ
đề sẽ hiển lộ. Bậc giác ngộ lại ra đời.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét