Khoa học cắm cúi bước đi; Nhân loại hối hả bước đi;… (P.1)
Thứ Tư, 14 tháng 9, 2016
2. Khoa học cắm cúi bước đi;
Nhân loại hối hả bước đi;… và không ai quan tâm nhận biết loài người sẽ về đâu?
Hiện
nay, các cường quốc quân sự đang không ngừng cải tiến sức mạnh hủy diệt của vũ
khí hạt nhân, xây dựng các lá chắn phòng thủ quốc phòng,... Ngay cả những nước
nhỏ cũng bị cuốn theo phong trào nâng cấp khả năng quân sự thông qua một tiêu
đề trên báo chí - “Châu Á ùn ùn mua sắm vũ khí”.
Thật
hết sức lầm lạc!
Bao
nhiêu tiền bạc, tài sản của nhân loại đang đầu tư cho mục tiêu giết người?
Phải
chăng các nước nhỏ mua sắm vũ khí để tăng cường khả năng phòng vệ?
Giả
thiết nếu chiến tranh xảy ra, các nước
nhỏ phải đối đầu với các siêu cường quốc vũ khí, liệu có bao nhiêu phần trăm
khả năng thắng lợi của nước nhỏ khi những quả bom hạt nhân được treo lơ lững
trên bầu trời của các nước nhỏ?
Bạn
không cần phải miễn cưỡng chống chế “Thế giới còn có nhân quyền, có hiến chương
Liên hiệp quốc. Nhân loại sẽ bảo vệ bạn khi bạn không vi phạm các công ước quốc
tế. Pháp luật sẽ bảo vệ những người lương thiện,...”.
Khi
chân lý nằm trong tay kẻ mạnh, ai đủ mạnh để bảo vệ những nước nhỏ, những người
cô thế. Lybia, Syria, Apganixtant, Irac, Kosovo, Palestin,… và nhiều quốc gia
khác đã, đang và sẽ bị tắm máu. Những quốc gia nhỏ bị tàn phá, thiệt hại nặng
nề.
Phải
chăng những người dân của các quốc gia đó là thường dân vô tội?
Nhân
loại sẽ bảo vệ họ khi quốc gia họ tang thương, hoang tàn,… Liên hiệp quốc, các
tổ chức nhân đạo sẽ mang lương thực, thuốc men, quần áo,… đến cứu trợ khi những
người dân đó sống trong khốn cùng, bệnh tật.
Điều
này minh chứng cho một sự thật. Sau một cuộc chiến tranh tất sẽ có khủng hoảng
nhân đạo - nạn đói nghèo, vấn đề dịch bệnh, sự tàn tật.
Tại
sao loài người cứ phải u mê đi khắc phục hậu quả của chiến tranh trong khi nhân
loại hoàn toàn có khả năng hạn chế nguyên nhân gây ra chiến tranh?
Sự
hiểu biết của con người hoàn toàn có thể làm tốt điều đó.
Ví như có một quốc gia nào
đó có những bất ổn về kinh tế, chính trị có nguy cơ dẫn đến loạn lạc, khủng
hoảng nhân đạo. Nguyên nhân là do sự cai trị hà khắc của giai cấp lãnh đạo.
Giai cấp thống trị đưa ra những đường lối chính sách vi phạm chuẩn mực công ước
quốc tế. Nhân loại chỉ việc can thiệp bằng các biện pháp cấm vận, cô lập quốc
gia đó. Một mặt kêu gọi người dân thường của quốc gia đó quay lưng lại với giai
cấp thống trị, giai cấp lãnh đạo thông qua việc không ủng hộ, không đóng thuế,
không sản xuất và kêu gọi những người thân của họ giải giáp vũ khí, giải tán
quân đội. Nhân loại sẽ cam kết ủng hộ, bảo vệ quốc gia và người dân, đảm bảo
chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ cho dân tộc, cho quốc gia đó. Nếu thực sự các đảng
phái chính trị, giới lãnh đạo của quốc gia đó có những sai phạm gây khốn cùng
cho người dân, vi phạm nhân quyền thì thiết nghĩ chỉ cần dùng cách thức trên là
có thể giải quyết được vấn đề trong hòa bình.
Nhưng
tại sao các cường quốc, Liên hiệp quốc đã không làm thế?
Phải
chăng có một mối lợi nào khi đánh chiếm các quốc gia khác?
Có
lẽ… khoáng sản, dầu mỏ,… và sự thuần phục của quốc gia bị xâm chiếm sẽ giúp vị
thế của các cường quốc được củng cố.
Không
những thế, vũ khí được các cường quốc sản xuất ra sẽ bán cho ai và dùng vào
việc gì?
Đã
không ít quốc gia giàu mạnh nhờ bán vũ khí phục vụ chiến tranh.
Nhân
loại phải chăng đã có nhiều hiểu biết?
Nếu
nhân loại thực sự có hiểu biết thì có lẽ những kho vũ khí, vũ khí hạt nhân đã
đến lúc bị khai tử.
Khi
con người chưa có sự hiểu biết thì mới cần có vũ khí để bảo vệ biên giới, lãnh
thổ ngăn ngừa quân cuồng bạo cướp bóc, xâm chiếm.
Nhưng
khi nhân loại đã có hiểu biết, thực sự đồng lòng thì sức mạnh của khối đoàn kết
đó - Tầm ảnh hưởng và tiếng nói của nhân loại sẽ không có gì có thể chống lại.
Vậy
thì vai trò của vũ khí phải chăng cũng không còn thực sự cần thiết?
Nhật
Bản sau thế chiến thứ hai chỉ còn lại đống hoang tàn. Công ước quốc tế đã cấm
người Nhật xây dựng quân đội, sản xuất vũ khí, việc an ninh quốc phòng được các
cường quốc bảo hộ. Đặc biệt là nước Mỹ. Có lẽ nhờ vậy giới lãnh đạo Nhật Bản ở
thời kỳ sau thế chiến thứ hai đã dùng tiền của người dân đúng mục đích chỉ
chuyên tâm phát triển kinh tế, khoa học kỹ thuật,…
Kết
quả chỉ trong thời gian ngắn Nhật trở thành một siêu cường quốc về khoa học và
kinh tế.
Ngoài
ra, trên thực tế vũ khí đã vượt qua giới hạn bảo vệ lãnh thổ, biên giới quốc
gia. Phần lớn vũ khí đã và đang phục vụ cho việc gây hấn, tạo chiến tranh, cướp
bóc và giết người.
Vũ
khí đã tạo ra sự hận thù giữa các quốc gia, các dân tộc, người với người. Đã
không ít lần vũ khí đã quay lại hủy hoại chính các quốc gia tạo ra chúng.
Hiện
nay có rất nhiều vũ khí tối tân, hiện đại được bày bán ở thị trường chợ đen. Có
thể mai này lực lượng khủng bố cực đoan, cuồng tín mua được cả bom hạt nhân.
Khi
đó, nhân loại sẽ đi về đâu?
Mặt
khác, khi hận thù được nung nấu thì con người cũng không cần đến vũ khí để lấy
mạng người.
Sự
kiện 11/9, những chiếc máy bay dân sự là điển hình cho việc đó. Có lẽ vũ khí
hạt nhân hay cả hệ thống lá chắn tên lửa cũng không có ích gì trong sự kiện
tang thương, đáng buồn trên nhưng đó lại là một kết quả tất yếu.
Hận
thù sẽ trả lời bằng hận thù. Điều này sẽ luôn đúng, trước đây, bây giờ và sau
này vẫn vậy.
Hận
thù chỉ được hóa giải bằng tình thương yêu chân thật. Khi con người đến với
nhau bằng trái tim thực sự biết yêu thương.
Bạn
có biết “Những đầu đạn hạt nhân ở các nước lớn là bao nhiêu tiền của, mồ hôi và
nước mắt của loài người?”
Sự
hiện diện của quả bom hạt nhân là minh chứng cho sự phát triển lầm lạc của khoa
học và lòng tham dục của con người.
Điều
duy nhất của vũ khí hạt nhân làm được là giết người, là hủy diệt sự sống”.
Liệu
những nhà khoa học tạo ra bom hạt nhân có niềm tự hào, có sự kiêu hãnh,... khi
biết quả bom hạt nhân đã phát nổ hủy diệt phần lớn nhân loại và mang cái chết
đến cả với những người thân của họ.
Những
người lãnh đạo của các cường quốc hạt nhân đã gian trá ngụy biện sự cao thượng
giả tạo. Tôi dùng vũ khí hủy diệt nhằm bảo vệ dân tộc tôi.
Bạn
đã bảo vệ người dân bạn như thế nào trong ngày 11/9, trong sự kiện đánh bom tàu
điện ngầm và nhiều sự kiện khác,…
Cụm
từ quốc gia, dân tộc phải chăng là con cờ, là lá chắn che đậy tham vọng bá chủ hoàn
cầu?
Phải
chăng bạn đã dùng danh nghĩa quốc gia, dân tộc, sự hòa bình,... nhằm che giấu
kín kẽ sự hiếu chiến độc tài của riêng bạn trước người dân cùng nhân loại?
Nhưng
đó là tham vọng, là dã tâm của bạn. Không phải của những người dân, của quốc
gia. Dân tộc bạn không cần điều đó. Họ chỉ cần có cuộc sống bình yên.
Bạn
ngụy biện “Chúng ta cần vũ khí tối tân để bảo vệ lãnh thổ, chủ quyền quốc gia”.
Bạn giỏi hùng biện và dân tộc bạn đã bị dối lừa.
Nhưng
với sự giàu mạnh, cường thịnh của quốc gia bạn và bạn không có ý đồ xâm phạm,
bức bách quốc gia khác thì liệu có quốc gia nào có thể đến tấn công quốc gia
bạn?
Hơn
nữa, có sự khác biệt nào giữa người Châu Á, Châu Âu, Châu Phi, Châu Mỹ và Châu
Úc.
Nếu
có khác biệt người Châu Phi, Châu Á, Châu Úc là người thì người Châu Âu, Châu Mỹ
thuộc giống loài gì?
Nếu
đã cùng là người thì sao lại phải xâm chiếm, giết hại lẫn nhau một cách triền
miên?
Phải
chăng lòng tham dục đã được ngụy tạo che đậy bằng vỏ bọc công lý, nhân quyền,
hòa bình,... và tiến bộ?
...
Nhiều
lần bạn đem quân đội, vũ khí tấn công một số nước mà người dân trong nước không
rõ biết quốc gia đó ở đâu?
Không
thực sự biết tại sao quốc gia đó trở thành kẻ thù của đất nước mình?
Những
người con của đất nước bạn sẽ phải chết cho những cuộc viễn chinh đẫm máu.
Nhưng họ và cả người thân họ thật không muốn họ phải chết như thế. Đó là một sự
thật.
Tôi
đã quán chiếu những xác chết ngổn ngang trên chiến trường. Lực lượng binh lính
liên quân, những chiến binh, quân phiến loạn và cả xác chết của những người dân
thường,... Tôi không tìm thấy được sự tự hào, kiêu hãnh,... trong những xác
thân nhầy nhụa máu. Ở nơi đó, có chăng là sự kinh hoàng, hoảng loạn và đau đớn
trên khuôn mặt, khoé mắt họ,… và tôi nghe những giọt nước mắt rơi, cả tiếng
khóc cho nỗi đau mất người thân,...
Tôi
muốn truyền tải đến nhân loại vấn đề gì?
Sự
tồn tại của kho vũ khí, của bom hạt nhân là sự hiện diện của chiến tranh, hận
thù, đau thương và mất mát.
Có
nên chăng nhân loại - Tất cả loài người trên thế giới và cả người dân ở các
quốc gia đang sở hữu vũ khí hạt nhân - cần chung cùng tiếng nói xóa bỏ sự tồn
tại của kho vũ khí hủy diệt?
Việc
xóa sổ những kho vũ khí đóng vai trò giết hại đồng loại, “diệt người, hại
mình”,... liệu có phải là vấn đề nên làm chăng?
Sự
tồn tại của kho vũ khí hạt nhân trên thế giới cứ như là việc nhân loại chứa bom
nổ chậm trong nhà. Thật vậy, chẳng một ai có thể biết kho vũ khí hủy diệt đó sẽ
nổ ra lúc nào, ở đâu và khi đó trái đất sẽ không còn nữa.
Có
thể mai này, một cường quốc hạt nhân khi leo thang chiến tranh với một quốc gia
nào đó nhưng đã không thành công. Niềm kiêu hãnh của nước lớn bị tổn thương.
Việc ném một vài quả bom hạt nhân nhằm mục đích trừng phạt và cũng để khảo
nghiệm lại sức công phá hũy diệt của sức mạnh quân sự là điều không khó xảy ra.
Điển
hình như là sự kiện Nhật Bản đã từng phải hứng chịu hai quả bom hạt nhân khi
chiến tranh thế giới gần như đã tàn cuộc, chấm dứt.
Không
chỉ thế, ai có thể đảm bảo rằng kho vũ khí hạt nhân sẽ không là đích ngắm của
lực lượng khủng bố. Khi mà những thông tin cơ mật của quốc gia vẫn thường bị rò
rỉ.
Nếu
kho vũ khí hủy diệt đó bị lực lượng khủng bố chiếm giữ hoặc kích nổ thì hậu quả
sẽ ra sao?
Hơn
nữa, ai dám đảm bảo rằng sự rủi ro, bất cẩn của một vài người không làm cho kho
vũ khí hạt nhân nổ tung như việc nhiều kho vũ khí ở Nga và ở nhiều nước khác đã
từng phát nổ.
Nếu
kho vũ hạt nhân của Nga, Mỹ,… phát nổ thì ai là người có thể tiên đoán được hậu
quả khủng khiếp đó. Lúc đó, nhân loại còn có ai để viết lại sự kiện lịch sử
“Thảm họa hạt nhân hủy diệt cả loài người”?
Mọi
việc không chỉ dừng lại ở những vấn đề tôi đã trình bày. Hiện nay, băng ở Bắc
cực - Nam cực đang tan chảy với tốc độ nhanh. Tôi tự hỏi “Việc tiến hành các
cuộc thử nghiệm sức công phá của vũ khí hủy diệt ở hai cực có đóng vai trò gì
trong việc khiến băng tan chảy hay không?”.
Đây
cũng là một câu hỏi lớn của nhân loại và sẽ không có câu trả lời. Vì đơn giản
không ai đủ khả năng và dám nhận trách nhiệm để trả lời câu hỏi gai góc đó.
Tuy
nhiên, tôi cũng không đặt ra câu hỏi để truy cứu trách nhiệm của một cá nhân
hay tổ chức, một quốc gia nào. Tôi chỉ muốn nhân loại nhìn nhận lại vấn đề một
cách rõ ràng và đặt ra một câu hỏi khác “Nhân loại sẽ ứng phó ra sao với tình
trạng biến đổi khí hậu nhằm cứu lấy sự tồn tại của trái đất - Sự sống và loài
người?”...
Vấn
đề chưa dừng lại,… Đêm qua, sau khi bị ảnh hưởng của một cơn siêu bão, nước lũ
dâng lên quá nhanh cùng với sự bất cẩn của một số người trong việc điều tiết
dòng nước bên trong đập Tam Hiệp. Việc này đã khiến đập Tam Hiệp bị vỡ dẫn đến
việc hàng trăm triệu người chết và mất tích; gây ra cảnh khốn cùng, khó khăn
cho hàng triệu triệu người. Thiệt hại về mặt vật chất là không thể tính đếm, không
thể hạn lượng. Việc giải quyết, khắc phục hậu quả của chính phủ Trung Quốc đang
gặp phải rất nhiều khó khăn do việc thiếu thốn về vật chất, thuốc men, các nhân
viên tình nguyện nhân đạo,...
Nhân
danh các tổ chức cứu trợ nhân đạo quốc tế, tôi góp lời khẩn thiết kêu gọi mọi
người, mọi thành phần, mọi quốc gia,... trên thế giới cần có những hỗ trợ tích
cực, kịp thời về tiền của, thức ăn, thuốc men, sức người,... nhằm giúp quốc gia
có số dân đông nhất thế giới khắc phục hậu quả của thảm họa vỡ đập.
Bạn
rõ biết đập Tam Hiệp chưa vỡ.
Sao
tôi lại có thể tùy tiện nói lời cay độc gây rối dư luận và làm nhiễu loạn lòng
người?
Tôi
không phải là người đầu tiên đưa ra lời nói không đúng sự thật. Hiện nay, mọi
người hẳn là không ít lần, không khó khăn gì trong việc tiếp cận những lời tiên
đoán ngu ngơ với đại ý - Ngày Tận Thế đang cận kề của một số người, một số tổ
chức tôn giáo,… nhằm mục đích trục lợi, mưu cầu cá nhân.
Những
lời tiên đoán của những kẻ lừa gạt trên là không có cơ sở, không đúng nên không
có chút giá trị nào đối với sự hiểu biết của nhân loại. Tuy nhiên, những lời
tiên đoán lầm lạc, tệ hại đó cũng đã gây ra những tác động tiêu cực đến xã hội.
Tôi sẽ trình bày vấn đề này ở những phần sau.
(Còn tiếp)
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét