Khoa học cắm cúi bước đi; Nhân loại hối hả bước đi;… (P.2)
Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2016
Quay lại vấn đề vỡ đập Tam Hiệp.
Lời
nói của tôi thì khác vì đó là nhận định dựa trên cơ sở khoa học và những lập
luận có hệ thống, có độ tin cậy. Thế nên, lời nói của tôi có những giá trị nhất
định đối với sự hiểu biết của nhân loại.
Tôi
sẽ chứng minh lời nói của tôi bằng lập luận có tính logic, có sức thuyết phục.
Đập
Tam Hiệp chưa vỡ, đó là sự thật. Nhưng điều đó không thể là sự bảo chứng đảm
bảo đập Tam Hiệp sẽ không vỡ. Không riêng gì tôi, mọi người gần như ai cũng
biết là độ an toàn ở các công trình xây dựng thuộc cấp quốc gia. Đặc biệt là ở
những công trình mang tầm cỡ, mang ý nghĩa quốc tế. Bởi lẽ, các công trình
trọng yếu đó chứa đựng niềm tự hào, kiêu hãnh của quốc gia đã xây dựng chúng.
Tuy
nhiên, phần lớn nhân loại chỉ được bảo chứng bằng lời nói còn chất lượng thực
tế của các công trình thì chủ yếu lệ thuộc vào tính chủ quan, khách quan của
những người làm ra chúng.
Còn
sự tồn tại bền vững của các công trình xây dựng trên lại phụ thuộc vào những
người quản lý công trình.
Tôi
chấp nhận giả thuyết công trình xây dựng đập Tam Hiệp là hoàn hảo. Nhưng điều
này vẫn không đảm bảo được sự bền vững cho công trình. Bạn có biết “Nhật Bản
đang phải gặp rất nhiều khó khăn trong việc khắc phục sự cố thảm họa hạt nhân từ
các nhà máy điện hạt nhân?”.
Hẳn
là công nghệ, kỹ thuật xây dựng của người Nhật là vấn đề không cần bàn cãi.
Hiển nhiên chất lượng của các công trình nhà máy điện hạt nhân phải đòi hỏi kỹ
thuật và độ an toàn không kém việc xây dựng cái đập lớn chắn nước trên sông -
đập Tam Hiệp.
Nhưng
sau khi đón nhận thảm họa sóng thần, động đất,... các nhà máy điện hạt nhân đã
không còn an toàn vì đã bị phá hủy gây thiệt hại nghiêm trọng không chỉ cho
người Nhật và không chỉ ở thời điểm hiện tại.
Sẽ
phải mất bao lâu thì những bức xạ phóng xạ mới không còn gây nguy hại cho loài
người và những sinh vật nằm trong khu vực bị ảnh hưởng?
Tôi
đặt ra thêm một giả thuyết “Nếu ở Nhật Bản, liền sau thảm họa sóng thần lại
phát sinh liên tiếp nhiều trận động đất lớn, nhiều đợt sóng thần lớn thì mọi
việc sẽ ra sao?”.
Điều
này có thể xảy ra không?
Khi
đó liệu ai có đủ khả năng đứng ra nhận lãnh trách nhiệm, lời xin lỗi sẽ gửi đến
cho ai vì những người nằm trong phạm vi ảnh hưởng đã không còn và khi phạm vi
ảnh hưởng phóng xạ đã vượt ra khỏi phạm vi nước Nhật.
Trên
thực tế, thiên nhiên đã hủy hoại bao nhiêu công trình xây dựng mang tầm cỡ quốc
tế. Những cơn siêu bão, lũ lụt,… đã nhấn chìm niềm tự hào của người Mỹ, Châu Âu
ra sao và ở những quốc gia phát triển kém hơn như Ấn Độ, Trung Quốc, Việt Nam,
Philippin, Đôngtimo, Inđônêxia,… đã phải tan tác như thế nào khi nhận lấy cơn
cuồng nộ của thiên nhiên.
Nhưng
đó chỉ mới là sự cảnh báo của tự nhiên, tất cả chỉ mới là sự khởi đầu.
Tôi
chỉ vừa mới trình bày về yếu tố khách quan - Yếu tố tự nhiên. Tiếp theo tôi sẽ
trình bày thêm về yếu tố chủ quan - Yếu tố con người. Nạn bùn đỏ ở Hungary.
Thảm họa nổ kho vũ khí ở Nga… Đây không phải là lần đầu tiên một kho vũ khí
quân sự phát nổ, đã có rất nhiều lần và ở nhiều quốc gia khác nhau.
Và
còn gì nữa… đã có không ít những thảm họa khủng khiếp xảy đến cho loài người mà
nguyên nhân chính là do sự bất cẩn, sơ ý,... của một số ít người.
Thế
nên có thể không?
Ở
một thời điểm nào đó, ngay cạnh đập chắn Tam Hiệp một cơn siêu bão quét qua.
Động đất với cường độ lớn và ngay thời điểm đó người trực ban trông coi việc
điều tiết lưu lượng nước vì một lý do nào đó không còn đủ tỉnh táo, sáng suốt
để xử lý tốt mọi việc.
Đến
khi đó liệu đập Tam Hiệp có còn an toàn?
Người
Trung Quốc có câu nói “Phúc bất trùng
lai, họa vô đơn chí”...
Nhân
loại và khoa học đã quá tự phụ vào tri thức cùng khả năng thực sự của con
người. Con người sẽ cải tạo tự nhiên khiến cho thiên nhiên quy phục, phục vụ
con người. Lại chẳng biết sự hiểu biết của khoa học và nhân loại còn non kém,
cùng với lòng tham của con người đang phá hủy tự nhiên.
Việc
làm kém hiểu biết, không đúng mực của con người đã, đang, sẽ trực tiếp và gián
tiếp gây hại lại cho sự tồn tại của con người cùng sự sống trên trái đất.
Hiện
tượng biến đổi khí hậu toàn cầu đang đe dọa sự tồn tại, sự sống của loài người
trên trái đất.
Nguyên
nhân gây ra sự biến đổi khí hậu?
Nhân
loại đã né tránh trách nhiệm hay lầm lạc không nhận ra nguyên nhân chính gây ra
sự biến đổi khí hậu chính là do lòng tham không đáy của con người?
Con
người thừa nhận biến đổi khí hậu, ô nhiễm môi trường, dịch bệnh phát sinh là do
thiên tai, dịch họa.
Lại
không thừa nhận động đất, sóng thần, núi lửa, trái đất nóng lên,… và dịch bệnh
hoành hành chính là do tham dục của con người. Đó là do lòng tham con người
dưới sự hỗ trợ tích cực của tri thức khoa học còn non kém đã rút hết phần lớn
vật chất có trong lòng đất. Những khoáng vật được hình thành hàng triệu triệu
năm.
Con
người còn rút phần lớn lượng nước trầm tích trong lòng đất lên sử dụng hoang
phí. Từ đó tạo ra những túi khí khổng lồ và với trọng lượng khối vật chất ở
trên bề mặt, mặt đất sẽ dần lún sâu xuống. Kết cấu địa tầng sẽ bị nén lại, làm
hạn chế sự thẩm thấu lượng nước trên bề mặt trái đất. Lượng nước này bao gồm
lượng nước mưa hàng năm, lượng nước tiêu dùng sinh hoạt, sản xuất và cả lượng
nước có trong ao hồ, kinh rạch, biển, đại dương. Kết hợp với lượng nước do băng
tan chảy đang nhấn chìm diện tích đất bề mặt, gây ra ngập úng nhiều nơi.
Thế
nên mới xảy ra hiện tượng có phần nghịch
lý. Trong khi nhiệt độ trái đất lại không ngừng tăng lên thì lại có nhiều vùng
đất rộng lớn bị ngập lụt và chìm dần xuống các đại dương. Hậu quả của những
việc làm thiếu ý thức, kém hiểu biết là con người đã tạo ra những khoảng trống
khổng lồ trong lòng đất, làm thay đổi kết cấu địa tầng. Đây là nguyên nhân gây
ra hiện tượng sụt lún - Hố tử thần, động đất, núi lửa, sóng thần,...
Không
dừng lại đó, con người đã mang số khoáng vật khai thác được đốt cháy trong thời
gian ngắn khiến trái đất nóng lên, gián tiếp gây ra cháy rừng, làm băng tan
chảy, gây ra ô nhiễm môi trường, hiệu ứng nhà kính,…
Nhằm
giúp vấn đề rõ ràng hơn, tôi sẽ trình bày một ví dụ.
Ví như trái đất là một ngôi
nhà kín thì hành động của con người hiện nay là chất một đống củi thật to trong
ngôi nhà kín đó rồi đốt lửa lên và bảo nhau rằng ngoài trời đang nóng bức.
Có
thể nói hiện tượng biến đổi khí hậu toàn cầu đang diễn ra hiện nay, phần lớn là
do những sai lầm cơ bản và rất ngớ ngẩn của con người đã tạo ra. Đó là kết quả
của góc nhìn hạn hẹp, thiếu tư duy và vô trách nhiệm của toàn nhân loại.
Khoa
học liệu có gánh được trách nhiệm về những lỗi lầm do sự thiếu hiểu biết đã gây
ra?
Hiện
tượng hiệu ứng nhà kính nhân tạo và khoa học đã nói gì?
Đã
nhiều tỉ năm, trái đất vẫn đón nhận những luồng bức xạ từ mặt trời và cả hàng
tỉ hành tinh khác. Tuy nhiên, trái đất vẫn đảm bảo được môi trường thời tiết,
khí hậu duy trì ổn định cho sự sống tồn tại và phát triển. Bởi lẽ, khi đón nhận
những luồng bức xạ từ mọi nơi đổ về thì trái đất vẫn đảm bảo sự cân bằng năng
lượng bằng cách phát tán một lượng các bức xạ tương ứng vào không gian. Hiện
nay, do việc phát triển công nghiệp quá mức, sự thiếu hiểu biết của con người
đã gây ra hiện tượng hiệu ứng nhà kính nhân tạo.
Hiện
tượng hiệu ứng nhà kính nhân tạo là gì?
Để
đơn giản vấn đề tôi trình bày hiện tượng hiệu ứng nhà kính nhân tạo là hiện
tượng được tạo ra là do một lượng lớn khí CO2, CH4,...
được sản sinh khi ngành công nghiệp phát triển. Về lý thuyết, lượng khí này đã
tạo ra một khối khí bao bọc xung quanh trái đất ngăn chặn, hạn chế những bức xạ
từ trái đất tán xạ ra ngoài không gian. Trong khi những luồng bức xạ từ mặt
trời vẫn xuyên qua khối khí đó khiến trái đất càng nóng bức hơn.
Tôi
đang hoài nghi tri thức của khoa học. Tôi đặt giả thuyết khối khí tạo ra hiệu
ứng nhà kính dày 1 km, những bức xạ từ trái đất vào không gian bị chặn lại ở
lớp khối khí gây hiệu ứng nhà kính, nung nóng khối khí này và bức xạ trở lại
trái đất. Đồng thời tạo ra thêm một khí nóng liền kề. Tôi lại đặt thêm giả
thuyết thứ hai khối khí liền kề này dày 1 km. Điều này đồng nghĩa với việc muốn
xâm nhập vào trái đất luồng bức xạ từ mặt trời phải vượt tầng khí nóng dày 2
km. Tôi tạm loại bỏ vấn đề bước sóng, sẽ có hiện tượng gì xảy ra trong quá trình xuyên qua tầng khí
nóng của luồng bức xạ mặt trời.
Sự
nóng bức của bức xạ mặt trời sẽ tăng lên hay giảm đi, có xuyên qua hay bị chặn
đứng ở khối khí gây hiệu ứng nhà kính?
Có
không hiện tượng “Chặn dòng” xảy ra như đối với sự chuyển động của chất lỏng?
Nhằm
đơn giản vấn đề tôi sẽ đưa ra một ví dụ.
Ví như những luồng bức xạ
từ mặt trời là một dòng nước mạnh chảy về trái đất. Đồng thời, ở trái đất cũng
có dòng nước khá mạnh chảy theo hướng ngược lại và ngay tại điểm giao nhau của
hai dòng nước lại có một dòng nước thứ ba mạnh không kém chắn ngang.
Dòng nước có nguồn gốc từ
mặt trời có dễ dàng thâm nhập sâu vào trái đất hay không?
Hơn
nữa, có không hiện tượng giao thoa ánh sáng ngay tại khối khí gây hiệu ứng nhà
kính?
Nếu
có hiện tượng giao thoa ánh sáng thì phần lớn bức xạ ánh sáng sẽ bị chặn lại ở
vị trí này và làm gia tăng nhiệt ở tại vị trí giao nhau
Nếu lập luận trên là đúng thì trái đất đang bị
“Đun cách thủy”. Nghĩa là mặt trời là bếp lửa, trái đất là vật bị đun cách
thủy. Còn khối khí gây hiệu ứng nhà kính là cái nồi chứa vật bị đun cách thủy.
Trên
thực tế, lửa không chạm đến vật cần đun cách thủy mà vật cách thủy vẫn bị nấu
chín do khối khí nóng trong nồi được tạo ra.
Trong
trường hợp này, trái đất là vật bị đun cách thủy, lửa mặt trời chỉ có tác dụng
tác động phụ trợ. Bởi lẽ tự thân trái đất đã tạo ra khối nhiệt lượng khổng lồ
sinh ra do quá trình sản xuất kinh tế, chiến tranh, tập trận, thử nghiệm vũ khí
giết người,…
Nếu
lập luận của tôi có tính chính xác thì phải chăng các nhà khoa học đang nghiên
cứu sự nóng lên của trái đất đứng trên góc nhìn của nhà nghiên cứu bức xạ, loại
bỏ những nguyên tắc vật lý thông thường về dòng chảy, về ánh sáng,...?
Vậy
nên dùng khoa học đổ lỗi trái đất nóng lên, băng tan chảy là do mặt trời hoạt
động mạnh có còn hợp lý không?
Phải
chăng hiện tượng trái đất nóng lên, băng ở hai cực tan chảy là do việc hành xử thiếu
hiểu biết của loài người?
Là
việc hoạt động sản xuất công nghiệp quá mức, chiến tranh, thử nghiệm vũ khí hủy
diệt, nạn phá rừng,…?
Hay
là tất cả những nguyên nhân đó đã làm mất cân bằng nội tại của hành tinh xanh?
Về bệnh dịch:
Cúm
A, cúm H5N1, cúm H2N2… xuất hiện. Sẽ không một ai có thể biết chính xác số gia
súc, gia cầm bị sát hại. Nhưng với sự ích kỷ của con người, đó không phải là
tội ác. Đó là việc làm rất đúng đắn, cần thiết và kịp thời. Có thể xem đây là “Chân
lý nằm trong tay kẻ mạnh”.
Mai
này, khi có một quốc gia, một dân tộc, một thành phố lớn bị dịch bệnh tấn công.
Khả năng dịch bệnh lây lan nhanh, rộng, gây chết người hàng loạt. Vì không hiểu
rõ, chưa có biện pháp điều trị hiệu quả căn bệnh lạ. Cần giữ lấy sự sống, sự an
toàn cho nhân loại. Quốc gia, dân tộc, thành phố đó sẽ bị xóa sổ.
Nếu
bạn không may hiện diện ở nơi đó, trước khi chết bạn đừng hỏi “Vì sao?”. Vì việc
làm đó rất cần thiết, kịp thời và đúng đắn.
Điều
này có thể xảy ra không?
Rất
nhiều loại bệnh dịch quái lạ đã xuất hiện trên diện rộng HIV, SAR, cúm,… tiếp
theo đây sẽ là dịch bệnh gì?
Phải
chăng phần lớn dịch bệnh lạ, khó điều trị đều phát sinh do lòng tham, sự thiếu
hiểu biết của con người và sự non kém của khoa học?
Khi
con người điều chế ra được kháng sinh thì con người đã lạm dụng quá mức, thiếu
hiệu quả khiến tạo ra hàng loạt chủng loại vi khuẩn kháng thuốc.
Hiện
nay, khi điều chế được vi sinh, con người lại tiếp tục lạm dụng. Hiển nhiên khi
lượng vi sinh có lợi phát triển quá mức sẽ tạo ra những dòng vi sinh biến thể.
Những chủng vi sinh mới lạ này sẽ có hoạt lực và hoạt chất khó lường.
Tôi
sẽ nhìn nhận vấn đề này với lăng kính của những đứa trẻ.
Câu chuyện này sẽ gợi nhớ
cho những đứa trẻ về câu chuyện “ Kiến giết voi”. Trong câu chuyện này, con voi
to lớn là vậy nhưng chúng lại sợ sự đoàn kết, tinh ranh của những chú kiến nhỏ
bé.
Loài
người hiện nay với sự hỗ trợ đắc lực của khoa học nhưng vẫn gần như là bất lực
trước những bệnh dịch do virus gây ra.
Việc
lạm dụng kháng sinh, vi sinh, hocmon tăng trưởng,… phải chăng là biểu hiện loài
người đang “Đùa với lửa”?
Nhân
loại sẽ phải đối diện với hậu quả của sự non kém do tri thức khoa học mang lại.
Khoa
học đã cố thể hiện bằng khẩu hiệu “Phát triển công nghệ khoa học phục vụ con
người”. Khoa học cắm cúi tiến bước, vội vã nên đã không nhận ra phía trước là
vực sâu không lối thoát.
Nhân
loại hối hả chạy theo, rồi sẽ về đâu?
Khoa
học cùng tham dục của loài người khiến trái đất mất cân bằng và kém an toàn. Là
kẻ phá hoại trái đất. Bạn nhận thấy tôi khắt khe trong việc buộc tội ngành khoa
học.
Dường
như tôi muốn phủ nhận, xóa bỏ sự tồn tại của khoa học?
Tôi
không nói sự phát triển khoa học là không hữu ích. Tôi thừa nhận sự tồn tại và
phát triển của khoa học là rất cần thiết nhưng khoa học hãy nên bước những bước
thật vững chắc, bền vững và có hiểu biết. Đừng biến thành công cụ phá hoại sự
sống của lòng tham dục.
Tôi
sẽ lại kể một câu chuyện.
Ví như hành tinh chúng ta
là một cái bánh khổng lồ gồm 1.000 tấn rau quả các loại cung cấp khẩu phần ăn
cho 2.000 con bò, 3.000 con heo, 6.000
con gà vịt,… Đây lại là khẩu phần ăn đảm bảo liên tục cho 1.000 người tồn tại
mãi mãi nếu loài người đảm bảo được sự cân bằng. Nhưng với lòng tham và sự
thiếu hiểu biết, con người đã phá vỡ sự cân bằng đó. Từ 100 người ban đầu con
người đã gia tăng dân số quá mức lên đến 100.000 người. Nhằm đảm bảo sự sống
con người buộc phải tạo ra 100.000 tấn rau quả, 200.000 con bò, 300.000 con heo,
600.000 con gà vịt,… Thế nên thời gian tồn tại cái bánh sẽ phải giảm thiểu.
Nguyên do mặc dù tự thân trái đất luôn có sự tái tạo lại lượng vật chất phục vụ
cho sự sống. Nhưng vì trong khoảng thời gian ngắn, lượng vật chất tái tạo sẽ
không đủ đáp ứng cho sự tồn tại và phát triển 100.000 tấn rau quả, 200.000 con
bò, 300.000 con heo, 600.000 con gà vịt,… Sự mất cân bằng này sẽ phá hủy sự tồn
tại của trái đất.
Chiến
tranh, thiên tai, dịch bệnh và … Phải
chăng phần lớn đều phát sinh từ lòng tham không đáy của con người?
Tất
cả những điều đó đang đe dọa phá hủy sự sống, sự tồn tại của trái đất.
Nhân
loại sẽ nhìn nhận và giải quyết các vấn đề trên ra sao?
Có
một sự trùng hợp ngẫu nhiên - Bài thơ “Vết chân trần trên cát” tôi đã viết ở
chương III - Phần I. Trong bài thơ, tôi đã ví mình là một gã khờ, ngồi ôm giữ
một vết chân trần được lưu dấu trên bãi cát. Tôi đã quá ngu khờ và ngây ngô làm
điều không tưởng.
Bây
giờ, khi trình bày chương III - Phần II, tôi lại thấy sự tồn tại của loài người
trên trái đất này cũng mong manh như sự hiện diện của vết chân trần trên cát
vậy.
Tôi
là một gã khờ và chỉ lại có mỗi một mình khó lòng giữ được vết chân trên cát.
Còn
nhân loại, một lực lượng đoàn kết gồm toàn thể những con người văn minh, tiến
bộ và nhiều hiểu biết.
Phải
chăng là nhân loại sẽ có giải pháp chu toàn, hoàn hảo nhằm giữ lại sự tồn tại
của hành tinh xanh?
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét