Tôi, những câu hỏi và những lời nhắn gửi
Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2016
Mọi
người cứ mê lầm trong rừng kiến chấp. Tôi không muốn hợm hĩnh khoe mình nhưng
không thể không giúp bạn nhìn nhận tôi rõ hơn.
Những
mong về sau, bạn đừng vì quí mến, thương ghét, căm thù, hờn giận mà vẽ cho tôi
thêm đôi cánh. Gắn thêm đôi chân. Hoặc xé tan tôi ra thành trăm vạn mảnh rồi
ngẩn ngơ không biết tôi là con gì mà quái dạng, dị hình.
Tôi
là ai?
Đây
là câu hỏi mà bạn thường hay đặt ra khi tìm hiểu về quyển sách “Hãy là đường
xưa mây trắng bay…”
Cho
dù tôi là ai?
Có
chứng đạo hay không, điên loạn hay bình thường, sống hay chết,… thì có can hệ
gì đến bạn?
Bạn
uổng phí tâm trí cho việc tìm hiểu tôi có giúp cho bạn vơi bớt những khổ đau,
những lo nghĩ trong cuộc sống không?
Có
giúp bạn được lắm bạc, nhiều tiền, có cuộc sống hạnh phúc không?
Nhân
loại vẫn thừa nhận “Dò sông, dò biển dễ dò; mấy ai lấy thước mà đo lòng người”.
Thế nên lòng người sâu hiểm cùng tận bao nhiêu thì lòng tôi cũng thâm sâu không
kém.
Đừng
cố tìm hiểu, suy diễn về tôi là ai! Là giống loài gì mà có những cách nghĩ lập
dị, điên rồ?
Về
xác thịt, chắc chắn rằng thân xác tôi có cấu tạo không khác cơ thể của bạn,
cũng có chút đất, chút nước, chút lửa, chút gió.
Còn
tâm ý? Bạn có. thực sự hiểu được tâm ý của chính bạn?
Bạn
có nhận biết được nguồn gốc sự tồn tại của bạn trong cõi đời này?
Sao
bạn cứ tìm hiểu về mọi việc ở bên ngoài mà ngay trong chính bạn, bạn lại không
rõ biết?
Chỉ
khi bạn thực sự hiểu rõ bạn, bạn sẽ nhận ra tâm ý của tôi và bạn vốn không
khác. Bạn phạm phải sai lầm chung của khoa học và nhân loại khi tìm hiểu, nhìn
nhận, đánh giá vấn đề.
Nhân
loại và khoa học cứ mãi kiếm tìm những sự việc xa xôi, ngoài cuộc sống. Họ đi
tìm ngọn nguồn, điểm cuối của thời gian và sự cùng tận của không gian nhưng tự
thân lại không hiểu được “Tại sao con người lại sinh ra, lớn lên, già bệnh rồi
chết?”.
Tuy
nhiên, tôi sẽ phác họa rõ hơn về tôi nhằm giúp bạn nhìn nhận những vấn đề trình
bày trong quyển sách được khách quan, sáng rõ thêm....
Lời đầu tôi muốn nói:
Tôi
nhận thức được rằng “Tôi thực sự nợ ba mẹ một đôi mắt sáng, một trái tim biết
yêu thương, một tinh thần học hỏi, hiểu biết,...”.
Tuy
nhiên, cũng có lúc dường như tôi đã nuối tiếc cho tôi. Có lẽ do sự khó khăn về
kinh tế, việc sợ con cái ăn chơi, đua đòi theo chúng bạn. Ba mẹ tôi đã có phần
khắc khe trong việc giáo dục, quản lý. Cùng với những trang sách của nhà
trường, tôi đã tự giam mình trong cái lồng thật đẹp, tươi sáng.
Đến
khi ngột ngạt, tù túng tôi bước ra khỏi cái lồng. Mắt chưa đủ sáng. Tri thức
học được chưa đủ sâu rộng nhưng tôi cũng lờ mờ nhận ra những gam màu tươi sáng
trở nên nhạt nhòa, xám xịt. Cộng với những khó khăn, khổ đau trong gia đình,
tôi nhận ra mặt trái của cuộc sống. Mất niềm tin vào sự tồn tại của màu hồng,
tôi đi tìm và bắt lấy những gam màu u tối.
Bạn
lại ngộ nhận “Hẳn là cuộc sống gia đình tôi rất khó khăn và đau khổ”. Không hẳn
thế, người đời thường nói “Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột”. Gia đình tôi
không là nhà giàu nhưng cũng không thể gọi là ăn mày.
Tôi
sẽ chứng minh cho sự không nhiều khó khăn của tôi bằng một câu chuyện có thật.
Câu chuyện về những đứa trẻ
ăn xin. Tôi rõ biết rằng “Khó khăn của tôi không thể so bì được với sự khốn khó
của những đứa trẻ bị bỏ rơi. Chúng đã không may khi bị những kẻ chăn dắt mang
về đánh đập cho thương tật đầy mình - Què chân, gãy tay, mù mắt,… Rồi những đứa
trẻ đó phải lê lết khắp phố, cùng phường xin ăn mang về nuôi kẻ ác tâm. Duy có
điều những đứa trẻ đó không mang lòng oán hận người đã hại chúng. Trong đầu óc
non nớt của chúng có sự khiếp sợ nhưng chúng cũng tin rằng: “Người đàn ông,
người đàn bà ấy là người duy nhất quan tâm đến chúng. Lo cho chúng cái ăn, cái
mặc, nơi ở. Họ vẫn tốt hơn những người đã quên bỏ chúng - Ba mẹ, cả những người
kẻ thờ ơ và người tốt bụng cho chúng tiền, thức ăn nhưng đã không thể nuôi
chúng dài lâu. Nhu cầu được sống và sự hiểu biết thơ dại khiến chúng không thật
sự nhận ra chúng đang sống trong khổ đau”.
Quay lại vấn đề về tôi.
Khi
tôi chưa là tôi, tôi là người có trái tim yếu đuối. Có tinh thần bạc nhược,
nhạy cảm với khổ đau. Tôi rất sợ và luôn tìm cách tránh né khổ đau. Nhưng khác
với nhiều người, cách né tránh khổ đau của tôi là nhận diện nguyên nhân khổ đau
và hạn chế nguyên nhân gây khổ đau.
Trong
quá trình nhận diện, tôi nhận ra khổ đau, phiền muộn thường là mặt trái của sự
tươi sáng, hạnh phúc. Tôi cũng trực nhận được sự tươi sáng, niềm vui là những
nốt thăng nhẹ tênh, ngắn ngũi. Còn sự tối tăm, nỗi buồn là nốt trầm nặng trĩu.
Chính vì thế cảm giác vui vẻ, hạnh phúc chỉ thoáng qua còn nỗi buồn, đau khổ cứ
đè nặng trong tâm trí của mỗi con người.
Không
chỉ có thế, ngoài cảm giác vui buồn, khổ đau và hạnh phúc còn có một khoảng
lặng trong nội tâm con người.
Tôi
cứ ngụp lặn trong những vui buồn và cảm giác không vui, không buồn. Mặc dù tôi
cố gắng thoát ra những nguyên nhân gây ra sự đau khổ nhưng có những việc tôi
không hoàn toàn tự chủ, phải làm theo ý người khác. Lòng không khỏi phiền muộn.
Ví như đời tôi là một ván
cờ thì có những nước cờ tôi buộc phải đi để vui lòng người khác. Kết quả nước cờ
đó làm tôi gặp nhiều khốn đốn. Ván cờ trở nên rối rắm, khó giải.
Tôi
có thật sự làm chủ không?
Nếu
làm chủ tại sao phải đi những nước cờ không mong muốn.
Phải
chăng tôi không phải là ông chủ tốt?
Phải
chăng tôi không thể tự chủ để quyết định vận mệnh đời mình?
Tôi
là chủ hay khách trong cuộc đời của chính tôi?
Những
ai cho rằng tôi thiếu quyết đoán, yếu hèn nên biết người đó là kẻ chuyên quyền,
độc đoán và ích kỷ. Họ chưa từng thực sự sống trong lòng người muôn nẻo quanh
co.
Thế
đấy! Với tinh thần bạc nhược, tôi bước v.ào đời. Cố gắng bám đuổi theo dòng đời
hối hả. Trái tim yếu đuối khiến tôi bị bỏ lại phía sau. Tôi chậm bước, mệt mỏi
rồi dừng lại. Chán nản, nghĩ ngợi mông lung, dần khỏe lại. Dòng đời vẫn hối hả,
tôi như chiếc lá khô vàng rơi trên một dòng sông. Lại hụt hơi, rơi rớt,… lại bị
cuốn vào dòng đời trong sự hụt hẫng, âu lo, chán chường.
Sau
rất nhiều lần chậm bước, dừng lại. Tôi nhận ra một sự thật “Một sự thật mà nhân
loại dường như mê lầm không nhận ra. Đó là ta chỉ thực sự sống ngay khi dường
như ta dừng lại. Ngay khi ta uống một ly nước mát nhận ra ly nước mát. Ăn một
bữa ăn ngon nhận biết thức ăn ngon và một giấc ngủ ngon, bình yên, không mộng
mị”.
Khi nhận ra chân tướng sự thật, tôi xin gửi bạn lời nhắn nhủ “Hãy tự thức
tỉnh, tự đánh thức mê lầm của chính mình, bạn tôi ơi!”.
Đúng sai?
Tôi không biết bạn là ai nhưng tôi biết chắc rằng bạn đang tất bật trong
dòng đời hối hả. Tôi vẫn thấy bạn dừng lại uống ly cà phê, thưởng thức một cái
bánh sinh nhật,… nhưng lòng lại chất đầy những lo âu, toan tính.
Phải chăng bạn đã đánh mất vị ngon lành, mát dịu của một ly nước, bữa ăn
gia đình và giấc ngủ ngon,…?
Tôi sẽ hỏi:
- Bạn là người năng nỗ, hăng say trong công việc hay đang mê mải chạy theo
tiền tài, danh lợi? Đừng ngụy tạo, tự che mắt mình bằng những câu nói đại loại
như “Tôi yêu công việc; Tôi sống vì mọi người. Tôi làm việc không vì tiền tài,
danh lợi,...”.
Bạn phấn đấu làm một nhà khoa học tài ba; Một người hùng dân tộc. Một thầy
giáo mẫu mực. Một bác sĩ đại tài. Một chính trị gia lỗi lạc. Một nhà kinh tế
giàu có,… Bạn sẽ làm tất cả mọi thứ để đạt mục tiêu mà bạn theo đuổi.
Tôi chỉ hỏi thêm một câu hy vọng bạn thành thật trả lời:
- Nếu những cố gắng, nỗ lực không mang lại lợi ích gì cho bạn thì bạn có
làm không? Hãy thật sống! Đừng lừa mình, dối người!
Vì khi đó, bạn sẽ phải vội vã bước qua cuộc đời mình. Sự hối hả khiến bạn
đánh mất chính bạn. Tất cả chỉ là tham dục. Bạn tham lam thể hiện mình. Nhưng
lại không rõ biết ngay khi bạn muốn thể hiện mình thì chính là lúc bạn đã đánh
mất bạn.
Tôi nhận biết “Có những tham dục khiến bạn trở nên ích kỷ, đê hèn. Có những
tham dục khiến bạn nghĩ là sự cao thượng nhưng đó chỉ là ngụy biện - Sự mê lầm.
Bạn đừng biến bạn thành nô lệ của đồng tiền, danh lợi. Cũng đừng làm nô lệ
cho chính bạn. Bạn là ông chủ thực sự của cuộc đời.
Hãy chậm trải đếm bước và nếm trải vị ngon ngọt, an lành,... nơi cuộc sống
- Sự hạnh phúc, bình yên. Là một ông chủ, bạn sẽ hạnh phúc, tự tại. Là một nô
lệ, bạn sẽ bị trói buộc, khổ đau, buồn tủi,...”.
Riêng
tôi, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi vẫn giữ trái tim yếu hèn nhưng tôi không
rời bỏ cuộc đời vì tôi ngu ngơ tin rằng gia đình cần tôi tiếp sức. Tôi đã ngộ
nhận khả năng và tầm ảnh hưởng thật sự của mình với gia đình.
Mãi
về sau, tôi mới nhận ra sự thật “Có thể không?”.
Trên
đường đi, một gã say rượu tông phải; Một cành cây gãy; Một sợi dây điện đứt;…
và tôi chết. Gia đình cũng tiếc thương nhưng rồi cũng ổn định lại. Vậy ra việc
có hay không có sự hiện diện của tôi thật không có nhiều khác biệt.
Tôi
cũng mơ hồ nhận ra sự yêu thương bảo bọc, sự kỳ vọng của người thân đã trói
buộc, giới hạn những suy nghĩ, những ước vọng có trong con người tôi.
Tôi lại nhận ra “Lẽ thường trong sự yêu thương, bảo bọc có điều kỳ vọng.
Trong sự bảo bọc có những lớp rào”. Tôi nhìn lại cuộc sống. Những đứa trẻ được
sinh ra trong sự yêu thương, kỳ vọng,... thường bị cướp đi tuổi thơ vô tư, hồn
nhiên. Với những đứa trẻ, chúng chỉ
thích lớn lên với những trò chơi bắn bi, trốn tìm, thả diều,… vui chơi cùng
chúng bạn. Nhưng người lớn không nghĩ thế. Con họ là một đứa trẻ thông minh và
tài giỏi nhất. Là thiên tài. Bao nhiêu kỳ vọng họ đặt lên đôi vai non trẻ,
những bước đi chập chững. Họ tách con họ ra khỏi những đứa trẻ thơ hồn nhiên,
vô tư mà họ gọi là những đứa bé hư hỏng, lêu lỏng, những trò chơi vô bổ…
Học đi con! Con sẽ là người tài ba lỗi lạc.
Họ có thương yêu con thật sự không?
Sự kỳ vọng khiến bậc làm cha mẹ trở nên ích kỷ, giết chết tâm hồn con trẻ “Con
là niềm kiêu hãnh, tự hào của ba mẹ”. Nền tảng của một tâm hồn lành mạnh, yêu
thương. Sự hồn nhiên, thơ trẻ bị giết chết bởi lòng tham dục. Đó không chỉ là
lầm lạc duy nhất của người lớn. Họ vẽ cho con họ một con đường - Một lối đi.
Những đứa trẻ phải bước những bước đi không tự chủ. Đến khi đủ lớn, đứa trẻ
muốn vỗ cánh bay cao, bay xa thì sự bảo bọc một lần nữa giết chết niềm tin của
chúng.
Trong mắt người cha, người mẹ những đứa con dù có là thiên tài được nhân
loại trọng vọng thì cũng không thể hiểu biết hơn họ. Họ sắp xếp việc làm, cuộc
sống, gia đình cho con cái.
Nếu có sự phản kháng thì họ trói buộc con bằng những câu nói đại loại “Con
không yêu thương ba mẹ. Ba mẹ chết cho con vừa lòng,...”.
Sống trong sự bảo bọc từ thơ bé liệu có mấy ai bước qua khỏi giới hạn của
tình yêu thương toan tính mà thật sống?
Sự lầm lạc này sẽ giết chết cả thế hệ tương lai. Sai lầm luôn ở người lớn, trẻ
thơ hoàn toàn vô tội.
Hiểu
như thế! Tôi rất sợ được người khác yêu thương. Tôi cảm nhận được gánh nặng ẩn
chứa trong tình yêu thương. Thật buồn cười! Tôi đã xa lánh khổ đau, ganh ghét.
Giờ tôi lại xa lánh cả sự yêu thương.
Tôi
thật sự là ai?
Nhưng
tôi cũng không thoát khỏi được sự thương ghét của mọi người. Trong công việc,
tôi không cố thể hiện mình. Tôi chỉ im lặng và làm việc. Vậy mà cũng được giám
đốc, lãnh đạo quý mến, coi trọng,... Kết quả của việc được cấp trên quý mến là
việc bị ganh ghét, đố kỵ,...
Tôi
không thích sống trong môi trường như thế, chịu đựng áp lực không đáng có. Tôi
nghỉ việc và rong ruổi. Đây là khoảng lặng, khoảng dừng, là bước ngoặc quan
trọng trong đời.
Tôi
đến nhà những người bạn, người quen biết. Ở lại đó, tôi chiêm nghiệm, định
hướng lại bước đường sau này. Tôi thấy những người bạn, người quen bị trói vào
công việc, trong các mối quan hệ làm ăn. Họ chỉ biết họ là công nhân, nông dân,
thợ hồ, kỹ sư, giáo viên, bác sĩ,… Họ
tất bật trong cuộc sống và đã vội quên rằng “Họ là một con người sống tự do”.
Lúc
bấy giờ, tôi được thảnh thơi ở nhà, tôi vui đùa cùng lũ trẻ. Thời gian sau, tôi
lại đi làm. Những đứa trẻ mất đi một người bạn. Những người cha, người mẹ chúng
cũng lấy làm tiếc. Sự có mặt của tôi trong gia đình chỉ là thêm chén cơm, đôi
đũa. Họ yên tâm khi có tôi ở nhà. Con họ và nhà cửa có người trông nom. Họ có
một người bạn cùng uống chén trà, chơi một ván cờ,...
Thì
ra khi đặt thân mình ra khỏi lợi danh, tiền bạc, con người gần với nhau hơn.
Tôi cũng nhận ra “Tôi đang trói mình là một kỹ sư”.
Có
những lúc gặp khó khăn về tiền bạc, tôi muốn bán sức lao động của mình trong
vòng 10, 20 năm hoặc bán một phần cơ thể nhằm giải quyết dứt điểm mọi việc.
Khi
sắp xếp ổn định mọi thứ, tôi sẽ đặt thân mình ra khỏi việc được mất lợi danh,
tiền bạc.
Nhưng
tôi đã không làm được điều đó. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt những người giàu có,
những người chủ mà tôi biết một sự hoài nghi.
Thật
lạ! Mua sức lao động, sự hiểu biết của một kỹ sư bằng giá tiền mua sức lao động
của một người làm thuê giá rẻ trong suốt 10, 20 năm mà họ vẫn nghi ngại, sợ
thiệt thòi. Hẳn là sẽ không quá lời khi họ nói “Tôi mướn cả kỹ sư về quét nhà,
rửa chén, coi sóc vườn tược và cho làm “chó giữ nhà”, làm tên đầy tớ,...”. Thế
mà, họ vẫn không dám thuê.
Bạn đừng cho rằng “Tôi quá lời khi trình bày vấn đề này”. Bởi lẽ, trong
cuộc sống hiện tại có rất nhiều mảnh đời có cuộc sống đói rách, thấp hèn,… mà
tự họ cũng nhận thấy cuộc sống của họ không bằng đời sống con vật cưng của
những người hàng xóm .
Bên cạnh đó, cũng không ít những con người giàu sang, quyền quý nhìn những
người nghèo khó với sự kỳ thị, nghi ngại bởi lẽ họ cho rằng đó là hạng người hạ
tiện, hèn mạt,...
Số khác sẵn sàng viết di chúc thừa kế toàn bộ gia tài cho những con vật
cưng như chó, mèo,… và còn bao nhiêu việc kệch cỡm, hợm hĩnh khác. Nếu bạn từng
được nghe những việc tôi vừa trình bày thì bạn sẽ nhận biết tôi không quá lời khi
trình bày vấn đề trước đó.
Tôi đã từng nhận ra người đời nay sợ người tài,
người đức. Giờ tôi lại nhận ra người đáng sợ nhất lại là tôi.
Người đời sợ tôi vì không biết tôi là loại người
gì?
Không rõ tôi là người khôn, kẻ dại hay gã điên
khùng.
Vì không rõ biết tôi suy nghĩ, toan tính gì, có làm
gì càn quấy không?
Tôi trở nên thật đáng sợ.
...
Sau
khi vào chùa, rời chùa tôi mang theo hiểu biết chưa thật rõ về sự giác ngộ. Dù
vậy, tôi cũng đã tỏ ngộ rõ hơn “Việc càng xa lánh những gì liên quan đến quyền
lợi cá nhân, càng tránh né yêu ghét, được mất thì mọi người lại quý mến hơn”.
Mặc
dù họ vẫn chê trách, xem thường,... tôi không có chí hướng, hoài bão nhưng sự
có mặt của tôi không làm mất quyền lợi của họ.
Vậy
ra càng trốn chạy yêu thương, yêu thương càng tìm đến và ganh ghét cũng bám
theo. Rồi, tôi cũng hiểu ra “Dù mọi người có yêu thương hay hận ghét thì tôi
vẫn là tôi. Tôi vẫn là người quyết định vận mệnh của mình. Không ai có thể
khiến tôi trở nên cao quý hay bần tiện, hèn hạ, xấu xa. Việc yêu ghét là việc
của họ, vĩnh viễn tôi không thể ngăn cản được”. Thế là tôi bước qua ranh giới
yêu ghét, được mất.
Những điều tôi nói ai mà không biết, có gì lạ đâu?
Bạn nói đúng. Nhiều người biết nhưng lại lại chóng quên.
Có mấy ai sống được với cái biết đó?
Vì không sống được với cái biết đó nên con người mới phải đắm chìm trong
khổ đau, được mất tiền bạc, lợi danh. Đánh mất hạnh phúc chân thường.
Tôi
dần hiểu rõ tôi là ai. Tôi lại có một ý nghĩ “Ta chối bỏ yêu thương. Yêu thương
tự tìm đến. Ta chối bỏ bạc tiền thì sao?”.
Tôi
đã từng cắm cúi kiếm tiền, tích góp cho nhiều biết khi nào, thế nào là đủ?
Khi
không đạt được thì tôi lại trói mình trong những buồn lo. Vậy thôi, tôi không
mê đắm kiếm tiền nữa.
Đến
khi đạt được đóa vô ưu, tôi nhìn rõ vạn pháp. Đã có lúc tôi nói với những người
bạn “Tôi sẽ không kiếm tiền nữa. Tôi kiếm tiền chỉ được vài đồng tiền nhỏ lẻ,
đôi khi vì chúng mà vướng vào phiền muộn, mệt nhoài. Tiền sẽ phải tự đi kiếm
tôi. Tiền của thiên hạ sẽ là của tôi. Nhà của thiên hạ sẽ là nhà của tôi”. Đó
là câu nói chứa đựng một sự ngạo mạn đến ngông cuồng.
Sau
đó, tôi lại có mối lo khác “Vướng vào tiền bạc, danh lợi không khéo lại đánh
mất đi sự tự tại, thanh thản”. Thật chẳng đáng!
...
Khi
bạn thực sự có những giây phút dừng lặng, thực sự có trái tim biết yêu thương.
Bạn sẽ tự biết rằng những điều tôi nói là có thể thực hiện được. Bạn sẽ không
tiếc 5000 đồng gửi đến quỹ “Từ bi sinh hỷ lạc” và ngôi nhà “Nối lại những yêu
thương”.
Quyển
sách tôi viết không chỉ phát hành ở Việt Nam. Nếu được trao truyền rộng khắp và
khi tôi không có kế hoạch thật cụ thể thì số tiền quay về sẽ khiến tôi bối rối,
choáng ngợp. Lúc đó, tôi sẽ bị cuốn vào công việc “Tiền thiên hạ trả về cho
thiên hạ” và đối mặt với sự ganh ghét, đố kỵ và hoài nghi.
Sự
ganh ghét, hoài nghi với tôi không đáng ngại. Nhưng chỉ e khi tôi bị cuốn vào
tiền bạc, danh tiếng và công việc bận rộn lại mất hết sự an lạc.
Cũng như các phần trước, tôi cũng
không trao chuốc ý từ vì tôi rõ biết bông hoa đẹp chỉ có thể là món đồ
trang trí, vật ngắm nhìn. Sự hoa mĩ sẽ khiến tôi thành người xa lạ.
Cũng
như bạn, tôi vẫn hiểu “Nếu muốn có được danh lợi, bạc tiền,… Tôi chỉ cần thay
đổi chút ít về nội dung, ngôn từ quyển sách. Lo gì tiền của không quay về”
nhưng đó không phải là điều tôi muốn truyền tải đến mọi người. Tôi thì chẳng
cần đến tiền bạc, lợi danh. Tôi chỉ muốn giữ lòng mình bình an, thanh thản.
Khi
bạn thật hiểu, bạn sẽ nhận ra giá trị quyển sách là vô giá, không gì có thể
đánh đổi được.
Nhưng
nội dung quyển sách không phải là sự hiểu biết của riêng tôi. Những điều tôi
trình bày trong quyển sách là sự thật có trong tự tâm của nhân loại.
Thế
nên tôi chẳng thể kiếm lợi từ quyển sách. Tôi chỉ làm được việc duy nhất là
nhận ra chân giá trị sự sống của con người và mang sự thật đó trả lại cho loài
người.
Nếu
chỉ vì cá nhân, ngay khi đạt được đóa vô ưu, tôi chẳng việc gì phải quay về
tiền kiếp, kể cho bạn nghe những việc làm xấu xa, gian ác của chính tôi.
Và
tôi cũng không việc gì phải tạo dựng kẻ thù trong nhân loại.
Những
điều tôi trình bày là đúng hay sai?
Bạn
chỉ có thể tìm thấy câu trả lời khi biết dừng lặng, sống thật với chính mình.
Thực tế, việc có hay không có quyển sách, thêm hay bớt câu từ trong sách không
làm cho sự hiểu biết của tôi tăng thêm hay mất đi.
Vì
tôi muốn chuyển tải nội dung quyển sách đến nhân loại với nhiều tầng lớp, nhiều
thành phần, nhiều trình độ nhận thức khác nhau nên việc trình bày có phần rườm
rà, trùng lấp. Bạn cứ thư thả xem, phần nào hợp thì giữ lại. Phần nào không hợp
thì cho qua,…
Trước
khi đặt bút, tôi biết sẽ sớm mang giải Noben hòa bình về Việt Nam. Có thể tôi
sẽ phải đi nhiều nơi trên thế giới, cả những vùng bất ổn nhất,... Có thể tôi sẽ
bị mất mạng bất cứ lúc nào.
Khi
quyển sách định hình, tôi hiểu lòng người khó dò. Ngại phải vướng vào vòng lẩn
quẩn lợi danh, tôi đã có ý định sẽ đứng ra ngoài cuộc sống. Tôi sẽ chứng minh
sự thật bằng cách chủ động đi tìm cái chết.
Thậm
chí, tôi sẽ tự tại bước qua sinh tử bằng công phu hành trì. Ngay lúc còn sống,
tôi sẽ học theo hạnh anh nhi - Là hạnh của đứa trẻ thơ vô tư, vô lự, hồn nhiên
sống. Tôi sẽ tháo bỏ vòng luân hồi sinh lão bệnh tử bằng việc quay về tìm lại
gương mặt thật của mình trước khi được
sinh ra. Tôi sẽ thoát khỏi luân hồi. Một lòng giữ đạo.
Thế
nên, tôi dừng sách lại ở chương IX. Quyển sách ra đời kéo mọi người vào rừng
kiến chấp, mê lầm không lối ra. Giúp người thành ra hại người.
Tôi
lại phải đặt bút phá tan mê lầm bằng việc viết lại sự hiểu biết của nhân loại.
Muốn
làm tốt việc này tôi phải quán chiếu lại mọi việc. Lại bước vào tam giới - 3
cõi 6 đường.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét