Home
» Hãy là đường xưa mây trắng bay
» Khủng hoảng nợ công Châu Âu biến thể của sự tan rã Liên Bang Xô Viết - Chủ nghĩa thực dụng kiểu mẫu Phương Tây
Khủng hoảng nợ công Châu Âu biến thể của sự tan rã Liên Bang Xô Viết - Chủ nghĩa thực dụng kiểu mẫu Phương Tây
Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016
h. Khủng hoảng nợ công Châu Âu
biến thể của sự tan rã Liên Bang Xô Viết - Chủ nghĩa thực dụng kiểu mẫu Phương
Tây.
Liên
bang Xô Viết tan rã, nhân loại đã nhận định không thực sự đúng về nguyên nhân
của sự tan rã.
Sự
tan rã đó không xuất phát từ bên ngoài mà nguyên nhân chính xuất phát từ nội
tại của Liên Bang Xô Viết. Sự phát triển cực thịnh, mất cân đối, không bền vững
và tư dục của lòng người là nguyên nhân của sự đổ vỡ.
Liên
Xô đã định hướng xây dựng đất nước theo đường lối chủ nghĩa cộng sản. Tài sản,
của cải được quốc hữu hóa. Người lao động làm việc trong các hợp tác xã, các xí
nghiệp, công ty quốc doanh. Phát triển nền kinh tế quốc dân.
Ngay
trong những thời điểm khó khăn nhất người dân và giới lãnh đạo Liên Xô có cùng
chung tiếng nói, rất đoàn kết để vượt qua khó khăn.
Sau
khi vượt qua giai đoạn khó khăn, kinh tế phát triển giàu mạnh, chính trị ổn
định, người dân có đời sống no đủ thì lòng tư dục của con người trong các thành
phần kinh tế, chính trị, người lao động tăng lên dẫn đến những chia rẽ, toan
tính.
Điều
này xảy ra cũng là lẽ thường tình - Con người thường thì nghèo khó, hoạn nạn có
nhau nhưng đến khi sang giàu thì dễ thay đổi, trở mặt. Thế nên mới có câu “Giàu
đổi bạn, sang đổi vợ”.
Ngay
khi giới lãnh đạo Liên Xô muốn chuyển thời kì quá độ chủ nghĩa xã hội lên chủ
nghĩa cộng sản thì nội tại các thành phần kinh tế, chính trị, người lao động có
những phân tranh sau:
- Thành
phần lao động làm trong các nhà máy, xí nghiệp, hợp tác xã của Nhà nước nhận ra
dù mình làm việc tích cực hay tiêu cực thì lượng vật chất mình nhận được cũng
không tăng thêm vậy nên không cần cống hiến sức lao động, thong thả mà làm.
- Các
thành phần kinh tế cũng như giới chính trị nhận thấy mình không nhận đúng với
đồng lương tương ứng công sức mình bỏ ra. Lợi dụng sự vô tư của người lao động
họ gom góp lượng tài sản, của cải vào túi riêng dẫn đến thâm hụt ngân sách Nhà
nước, làm ngành kinh tế chựng lại rồi tụt dốc vì thiếu hụt nguồn vốn tái đầu
tư.
Nhà
nước phải gánh vác cả một lượng lớn thành phần lao động biếng lười. Một lực
lượng nhà quản lý không tâm huyết, chỉ biết lo cho bản thân thì việc tan rã một
Liên Bang Xô Viết hùng mạnh, cường thịnh chỉ là vấn đề thời gian - Sớm hay
muộn?
Trong
vấn đề phát triển về kinh tế, chính trị, xã hội,… Nhân loại thường quên một vấn
đề mấu chốt đảm bảo cho sự tồn tại, ổn định của mọi việc lại chính là yếu tố
con người.
Vậy
nên chăng nhân loại cần nhìn nhận mọi vấn đề ở góc nhìn tương đối và đặt vấn đề
con người lại làm trung tâm của việc phát triển mọi vấn đề kinh tế, chính trị,
giáo dục, tôn giáo, văn hóa,…?
Tại
sao tôi đặt vấn đề khủng hoảng nợ công Châu Âu là biến thể của sự tan rã Liên
Bang Xô Viết?
Thật vậy điểm khác biệt chỉ là các nước Châu
Âu theo thể chế chủ nghĩa tư bản.
Châu
Âu sau thời gian phát triển đạt đến mức cực thịnh thì chựng lại rồi ổn định.
Nhưng sự ổn định này nhanh chóng bị phá vỡ do tư dục của con người.
Lòng
tham của con người thiếu hiểu biết, biết đến bao giờ là đủ?
Giới
chính trị, lãnh đạo vì lợi ích thành phần chính trị đã đưa ra những chính sách
có lợi cho giới chính trị về lương thưởng.
Nhằm
đảm bảo ngân sách quốc gia giới chính trị tạo điều kiện phát triển kinh tế
nhưng người lao động đã không mặn mà với việc lao vào sản xuất. Họ cảm thấy
việc lao động cần phải có chuẩn mực, cần có mức lương hợp lý để chi tiêu và thư
giản.
Thành
phần kinh tế chán ngán với lực lượng lao động mà theo họ đánh giá là làm ít mà
muốn hưởng nhiều. Giới kinh tế cũng không muốn phải đóng thuế nhà nước - Giới
chính trị với những số tiền khổng lồ mà theo giới kinh tế tư bản nhận định là
bọn “ăn không, ngồi rồi”.
Thế
là giới kinh tế thành lập ra các công ty đa quốc gia, để mang vốn sang những
nước nghèo đầu tư nhằm đảm bảo lợi nhuận kinh tế, hạn chế việc nộp ngân sách
nhà nước.
Kết
quả người dân thất nghiệp, ngân sách nhà nước suy giảm. Giới chính trị phải vay
vốn nước ngoài nhằm tái đầu tư kinh tế, công nghiệp,…
Nhưng
việc phải chi lương công nhân viên chức, các thành phần trong bộ máy chính
quyền, các khoản trợ cấp hưu trí, thất nghiệp,… lãi suất tiền vay đã khiến
ngành kinh tế các nước Châu Âu càng thêm rệu rã.
Chủ
nghĩa thực dụng Phương Tây thể hiện rõ ở các nước đang lâm vào tình trạng nợ
công và cả ở cộng đồng các quốc gia cứu trợ.
Cụ
thể là các thành phần kinh tế, chính trị, xã hội, người dân vẫn đòi hỏi nhà
nước phải đảm bảo quyền lợi cho họ. Nếu thỏa mãn được quyền lợi của họ thì đảng
phái lãnh đạo đó tồn tại. Nếu không người dân sẽ bầu lại người lãnh đạo mới.
Bởi lẽ người dân không thể chấp nhận việc chi tiêu quá mức của giới chính trị.
Việc phân chia quyền lợi kinh tế không hợp lý giữa các thành phần xã hội khác
nhau.
Giới
kinh tế thì không quan tâm đến việc thâm hụt ngân sách nhà nước vì họ đã là
những tập đoàn đa quốc gia. Giới kinh tế hoàn toàn có khả năng giúp đất nước họ
vượt qua khủng hoảng nhưng vấn đề đặt ra là “Họ sẽ được gì?”.
Các
quan chức chính phủ thì lại không thể chấp nhận chính sách “Thắt lưng buộc
bụng” bởi vì “Ăn quen, nhịn không quen”.
Thêm
vào đó các gói viện trợ, giải cứu nền kinh tế các nước rơi vào khủng hoảng của
cộng đồng các quốc gia cứu trợ cũng đòi hỏi “Họ sẽ được gì?”.
Đó
là những nguyên nhân góp phần tạo ra hiện tượng khủng hoảng nợ công ở Châu Âu.
Tiếp
theo quốc gia nào sẽ đi vào “Vết xe đổ” của các nước trong khối EU?
Khủng
hoảng nợ công ở Châu Âu, phải chăng đây là biến thể của sự tan rã Liên Bang Xô
Viết và chủ nghĩa thực dụng đã và đang bóp chết các nền kinh tế phát triển đạt
mức bảo hòa và tụt dốc?
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét