
Lời xin lỗi của NATO và Mỹ - Lời hứa và khả năng hòa giải của các cường quốc trước những vấn đề xung đột - Trung Đông, Hàn Quốc - Triều Tiên, Thái Lan - Campuchia, Trung Quốc và các quốc gia khác,…
Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016
j. Lời xin lỗi của NATO và Mỹ
- Lời hứa và khả năng hòa giải của các cường quốc trước những vấn đề xung đột -
Trung Đông, Hàn Quốc - Triều Tiên, Thái Lan - Campuchia, Trung Quốc và các quốc
gia khác,…
Trong
các cuộc chiến tranh xảy ra gần đây, đã không ít lần các cường quốc quân sự tấn
công nhầm mục tiêu dẫn đến thương vong cho dân thường.
Dưới
sức ép của công luận quốc tế, đã có nhiều giới chức lên tiếng nhận trách nhiệm
nhưng lại đổ lỗi cho nhiều nguyên do khác nhau như thời tiết khắc nghiệt, do hệ
thống định vị nhầm lẫn, do sai xót về kỹ thuật,…
Những
lời nhận lỗi này có giá trị gì khi mà những mục tiêu đánh bom vẫn cứ nhầm lẫn
và người dân vô tội vẫn phải chịu chết oan uổng.
Phải
chăng những lời xin lỗi này chứa đựng sự muộn màng, lạnh lùng và vô cảm của
giới quân sự, chính trị các nước lớn?
Phải
chăng họ thừa hiểu chân lý đang nằm trong tay kẻ mạnh và người dân, quân đội
chỉ là những con cờ thí trên một ván cờ đua tranh quyền lực - Mạnh được, yếu
thua?
Có
lẽ, họ không đặt bản thân vào trong hoàn cảnh của những người dân thường bị
chết oan uổng. Họ chỉ cần dừng lặng đánh giá vấn đề. Nếu những người bị chết,
bị thương vong do bắn nhầm mục tiêu là cha mẹ, anh em, người thân của họ thì
hẳn là họ sẽ có một thái độ, một cách cư xử khác.
Những
cuộc hòa giải kéo dài, không dừng lại. Tang thương, mất mát, đau khổ người dân
các nước trong cuộc tranh chấp không ngừng nếm trải.
Giới
chính trị ở các nước xung đột đang làm gì, nghĩ gì?
Dường
như họ không có thiện chí dừng lại, họ muốn leo thang chiến tranh, xua người
dân vào chỗ chết?
Vai
trò các nước hòa giải gần như không có ý nghĩa. Cụ thể những xung đột, tranh
chấp cứ leo thang.
Những
lời cam kết, hứa hẹn trên bàn đàm phán chỉ là những phế vật không giá trị.
Sao
lại có những cuộc tranh chấp không hồi kết?
Tôi
đi tìm nguyên nhân và nhận ra các nước tham gia hòa giải đã làm những việc
không mang nhiều ý nghĩa. Họ vướng vào một lỗi lầm thường thấy “Lấy ngọn bỏ
gốc”.
Để
đơn giản tôi sẽ giới hạn những tranh chấp ở cấp quốc gia sang cấp độ thấp hơn.
Cụ
thể như là việc tranh chấp về đất đai giữa hai gia đình.
Có hai gia đình tranh chấp
với nhau về một bờ ranh đi chung. Việc tranh chấp ban đầu xuất phát từ những
người lớn ở mỗi gia đình. Họ đã lôi kéo con cháu vào cuộc dẫn đến va chạm, gãy
tay, gãy chân.
Có một số người hàng xóm
thấy việc sai quấy lên tiếng can thiệp, hòa giải nhưng người lớn ở mỗi gia đình
đều cho rằng mình là người đúng nên việc tranh chấp không dừng lại. Người hòa
giải bèn đi tìm những người hàng xóm xung quanh ra khuyên giải hai nhà và nhờ
họ chỉ rõ ranh giới bờ ranh nhưng cũng không ai rõ biết. Việc xung đột tiếp
diễn thêm nhiều người u đầu mẻ trán.
Những người hàng xóm trong
khu vực tranh chấp rất khó chịu mỗi khi xung đột xảy ra vì bị mất an ninh, trật
tự. Còn những người con cháu trong hai nhà cũng mệt mỏi, chán chường vì việc
làm sai quấy của người lớn.
Việc tranh chấp này sẽ dứt
khi những người lớn ở hai gia đình chết đi?
Không hẳn vậy, những người
kế thừa sẽ tiếp tục tranh chấp vì niềm tự ái, tự tôn bị tổn thương.
Chỉ khi nào có một người
hiểu biết ra mặt hòa giải thì tranh chấp giữa hai gia đình sẽ chấm dứt. Người
hiểu biết đó sau khi cân phân nặng nhẹ vấn đề sẽ tìm gặp con cháu và cả người
lớn nói rõ một điều việc tranh chấp giữa hai nhà chỉ là xuất phát từ những tự
ái, tự tôn cá nhân.
Việc xung đột đã làm những
người thân, con cháu cả hai nhà gãy tay, gãy chân, u đầu mẻ trán, mất mạng.
Nếu cả hai nhà tiếp tục
tranh chấp thì sẽ có nhiều người chết và thù hận giữa hai nhà là khó khỏa lấp.
Hơn nữa, việc tranh chấp
giữa hai nhà sẽ gây phiền lòng những người bên cạnh.
Nếu người hòa giải đứng ở
lập trường khách quan và trình bày chuẩn mực sự lợi hại của việc tranh chấp thì
sẽ có những người con cháu hiểu biết ở hai nhà nhận ra sự phi lý của việc tranh
chấp. Góp phần khuyên giải những người khác, cả những người tạo ra tranh chấp
nhằm đi đến việc hòa giải để sống thuận hòa.
Tôi
đang tự hỏi các nước tham gia quá trình hòa giải xung đột tranh chấp ở các nước
Trung Đông, Trung Quốc và các nước, Hàn Quốc - Triều Tiên, Lybia, Syria,… họ
đang dùng phương cách gì để hòa giải những xung đột?
Phải
chăng lực lượng hòa giải đang chỉ coi trọng các nhà lãnh đạo, giới chính trị
các nước mà xem nhẹ vai trò người dân các nước đang bị tranh chấp?
Nếu
thật đúng như vậy thì rõ ràng các cường quốc hòa giải đã “Lấy ngọn bỏ gốc” quên
mất vai trò của người dân và sức mạnh đoàn kết nhân loại.
Hay
là các nước tham gia việc hòa giải có mục đích nào khác?
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét