Chánh pháp thất truyền của Phật Thích Ca (P.2)
Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2017
3. Nẻo Người.
Đây là cảnh giới bạn đã biết. Con người là chúng sinh có trí tuệ, sự hiểu
biết và khả năng quyết định tạo tác nghiệp nhân quả thiện ác. Điều này khiến
cho con người quyết định con đường đi của họ sẽ đi trong 6 nẻo.
Tâm từ, tâm bi, tình yêu thương chân thành, sự hiểu biết và sự hiểu biết về
giác ngộ, giải thoát sẽ giúp chúng sinh ở nẻo Người được sinh về nẻo Trời hoặc
cõi Niết bàn.
Việc chú tâm, ghi nhớ và những thói quen tốt giúp con người có được định
tâm, định lực vững chắc là lối dẫn con người vào nẻo Atula. Nếu có hiểu biết về
chánh định thì việc thể nhập Niết bàn chỉ là vấn đề thời gian.
Việc thực hành thiện nghiệp, sống hòa đồng, hiểu biết và thương yêu giúp
con người luân chuyển trong kiếp người. Đây là cảnh giới tốt nhất để tu tập đạt
được chánh định giải thoát. Bởi lẽ con người không thể tồn tại mãi ở kiếp người
rồi sẽ trôi lăn. Tham đắm, hơn thua, sân hận, si mê,… là những cám dỗ mà chỉ
cần thiếu chút hiểu biết là con người rơi vào nẻo khác.
Bạn đừng cả nghĩ “Nếu ai cũng đạt được chánh định thì loài người sẽ dứt mất”.
Điều bạn cần làm là giải thoát chính bản thân mình khi bạn cảm thấy đó là việc
làm cần thiết. Những chúng sinh khác sẽ lại luân chuyển thành người và tiếp tục
đi trên con đường giải thoát.
Bạn lại giả lập câu hỏi:
- Nếu tất cả chúng sinh nẻo khác quay về kiếp người và đạt được chánh định
thì loài người sẽ phải diệt vong?
Tôi trả lời:
- Loài người sẽ không diệt vong khi tất cả chúng sinh lần tìm về chánh định
vì trong 3 cõi 6 đường còn hai hạng chúng sinh mà bạn không rõ biết. Đó là
những chúng sinh một tâm mà lại có nhiều thân và những chúng sinh một thân
nhưng lại có nhiều tâm. Những chúng sinh này luôn hiện diện và giữ mãi sự tồn
tại chúng sinh trong 3 cõi 6 đường. Loài người sẽ diệt mất khi chiến tranh, thù
hận leo thang thành thế chiến thứ ba, trái đất nổ tung và không còn gì nữa.
Nhưng điều này không đồng nghĩa với việc bạn không còn nữa. Bạn vẫn còn sự
sống và góp nhặt lại hình hài của mình từ những mầm sống trong cát bụi và không
hẳn con người sẽ tìm lại hình dạng của con người hiện đại ngày nay.
Việc này giống như ta đưa những nhà bác học tài ba, lỗi lạc nhất đến một
vùng đất xa lạ, không trang bị cho họ bất cứ một vật dụng gì hỗ trợ cuộc sống.
Họ sẽ phải tự thích nghi để tồn tại. Có lẽ họ sẽ không khác gì những con người
sơ khai xa xưa. Thậm chí khả năng thích nghi của họ sẽ kém hơn vì những kỹ năng
sinh tồn trong tự nhiên đã bị quên lãng.
Nhưng khi họ tồn tại thì những tiềm thức sẽ dần khai mở và đồng thời họ
cũng có những hướng thích nghi khác hơn.
Điều đáng sợ nhất trong nẻo Người là khả năng lưu giữ những điều đã qua và
thói quen.
Tuy nhiên, con người vẫn còn được một kỹ năng tối quan trọng là khả năng
buông bỏ, không dính mắc nhưng không phải ai cũng đạt được kỹ năng rất quan
trọng này. Việc có được kỹ năng này cần phải trải qua quá trình rèn luyện kiên
trì, lâu dài, có chủ định và tích lũy.
Nhớ lại, tôi đã từng có kiếp những tưởng hại người nhưng chung cuộc thành
ra lại hại chính mình.
Ở kiếp đó, tôi là
một chàng trai nghèo, tính tình chất phác đem lòng thương một cô gái cùng làng.
Chúng tôi yêu thương nhau, cùng thề nguyền sẵn sàng vì nhau mà chết và nguyện
hứa sẽ không lấy ai khác nếu không đến được với nhau. Nhưng thật không hay khi
cậu ấm của một cường hào làng bên cũng để mắt đến cô gái. Việc tôi yêu cô gái
đã trở thành cái gai trong mắt cậu ấm và tôi đã bị đánh đập, hành hạ cho đến
chết. Mặc dù đã chết, tôi vẫn ôm giữ mối tình, tôi không thể dứt bỏ, quanh quẩn
theo cô gái như bóng với hình. Cô gái đã rất buồn khổ. Điều này càng khiến tôi thêm
đau xót. Kẻ hãm hại tôi lại đến chèn ép gia đình cô gái và đã cưới được người
tôi thương. Sự căm tức, thù hận, đau khổ, sự phản bội,… khiến tôi vật vã và lời
nguyền báo thù được khắc vào tâm thức. Oan nghiệt chất chồng. Cô gái có thai và
sinh ra một bé trai. Tôi đã chuyển lại kiếp người với thân phận là con trai của
những người tôi căm hận. Hiển nhiên là tôi không nhớ, không ý thức gì về lời
nguyền nhưng tôi lại là một đứa bé hư hỏng, ngang tàng và bạo ngược. Tôi đã phá
hỏng tất cả gia tài, sự nghiệp gia tộc. Tất cả không còn gì kể cả người thân.
Họ chết dần mòn cùng với sự khánh kiệt của dòng họ. Tôi bắt đầu một kiếp sống
nghèo đói, lang thang.
Đó là kết quả truyền kiếp của việc chất chứa, nắm giữ sự u mê và thù hận.
Qua câu chuyện tiền kiếp, tôi lại có một lời nhắn gửi những người ghét bỏ
thân mạng.
Tôi đã bắt gặp những kiếp chúng sinh mê mờ không tìm được lối đi - Những
người vì phút yếu lòng tự tìm đến cái chết. Họ không tìm được cách thoát ra
những khổ đau trong cuộc sống. Họ chọn cái chết để giải tỏa mọi khổ đau.
Họ đã nhầm lẫn! Chết không giải quyết được vấn đề. Họ vẫn giữ nỗi khổ đau,
hụt hẫng, chán chường, yêu hận,… không thể thoát ra và cũng không còn thân xác
và tâm trí để tìm ra hướng giải quyết. Sự đau khổ bức hại còn nặng nề hơn nỗi
đau khổ khi họ sống, họ không thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng sự hành hạ.
Việc này có phần nào giống như việc ta đói bụng mà lại nhìn thấy rất nhiều
đồ ăn, thức uống ngon lành bày ra trước mắt và ta không thể ăn. Cơn đói càng
lúc càng tăng. Mùi thức ăn thơm phức mà ta chỉ có thể đưa mắt nhìn.
Bạn hãy tự cảm nhận những cảm xúc khó chịu đựng đó. Hãy tỉnh táo giải quyết
mọi việc hơn là làm cho sự việc trở nên tồi tệ hơn.
Trong quá trình thể nhập vào tiền kiếp ở hình hài con dòi, con bọ hung,… ăn
xác thối, đống phân,… tôi bắt gặp rất nhiều đồng loại. Họ là những chúng sinh
đã từng tham đắm việc uống ăn, đam mê, ham muốn,… và họ hiện diện trong những
nơi mà con người cho rằng dơ bẩn nhất để tận hưởng những khoái cảm dục vọng,
thỏa mãn sự thèm khát. Đây là lời cảnh báo đến những người vướng vào những đam
mê, trụy lạc - Ma túy, mại dâm, cờ bạc, nát rượu,…
Hãy nhận thức, ý thức lại hành vi và cố thoát ra khỏi những vũng lầy đen
tối, nhầy nhụa!
Bạn đừng cạn nghĩ “Bạn sẽ không phải trả nghiệp quả nặng nề vì bạn chỉ là
người gieo rắc những tệ nạn xã hội, chỉ là người môi giới mại dâm, buôn bán ma
túy, chất kích thích,… chưa từng dùng qua những thứ độc hại đó”.
Điều đó không có nghĩa là bạn thoát được nghiệp quả. Bạn đã phải tiếp xúc
với những chất kích thích, những cô gái bán xác thân,… những việc làm thường
xuyên đó sẽ được ghi nhận lại.
Hơn nữa, những hình ảnh của những con nghiện sự vật vã, sự đau đớn, tiếng
kêu rên và cả sự thăng hoa, ảo giác phấn khích,… của con nghiện khi được tiêm
chất kích thích sẽ khó thể xóa mờ trong ký ức và bạn sẽ thành con nghiện ở
những kiếp về sau và bạn sẽ phải trả giá cho những thói quen xấu, được tích lũy
qua nhiều đời.
Những con nghiện có được cảm giác gì khi được tiêm kích thích?
Một cảm giác thăng hoa tột bực, sự hưng phấn cùng cực nhưng đó chỉ là những
ảo giác nhất thời. Tiếp theo sẽ là một sự đê mê, mê mờ, hư ảo và họ không nhận
biết được rõ mọi việc. Cuối cùng là sự hụt hẫng, chán chường, hoài nghi, mất
tất cả và cảm giác mặc cảm, tội lỗi ngự trị tâm trí.
Những cảm giác không chân thật sẽ khiến người nghiện không làm chủ bản thân
và những nẻo tối của kiếp sau sẽ rộng mở chờ những chúng sinh mê lầm bước vào
và đóng chặt lại.
Nẻo người cũng có sự hiện diện chúng sinh nẻo Atula. Những người điên loạn.
Định lực hùng mạnh khiến chúng sinh Atula tin rằng họ là một chiến binh, là một
người tử tù, một người thầy cúng, người đưa ma,...
Có lẽ không ít người biết việc. Một số người già chết rồi chợt sống lại và
thay đổi tâm tính lẫn hành vi sống khác hẳn lúc trước khi chết. Họ ăn rất nhiều
đến mức những người thân không thể ngờ một người già cả lại có thể ăn hết lượng
thức ăn như thế và họ lại đòi ăn liên tục. Họ là hiện thân của chúng sinh nẻo
Atula.
Đối với những chúng sinh nẻo Atula nương gá thân xác con người, chúng ta
chỉ có thể giúp họ không điều kiện. Họ đã từng là người, từng sống tham đắm,
khổ đau và trong mối quan hệ nhân duyên chằng chịt có thể bạn đã nợ họ. Việc
bạn có thể làm khi gặp phải trường hợp này là trả nợ tiền kiếp.
Việc nương nhờ thân xác người của chúng sinh nẻo Atula không hẳn là dễ thực
hiện. Bởi lẽ ví như xác thân con người là một ngôi nhà thì thần thức, bản tâm
của con người chính là người chủ của ngôi nhà đó.
Ngôi nhà đó chỉ có một chìa khóa duy nhất và chỉ có người chủ nhà thật sự
mới sử dụng được chiếc chìa khóa đó. Ngôi nhà đó thường xuyên đóng cửa, rất ít
khi người chủ rời khỏi ngôi nhà.
Ngay khi con người ngủ thì họ không đi ra khỏi nhà, họ chỉ tắt đèn và nghỉ
ngơi.
Chỉ khi ngôi nhà mở cửa, người chủ lại lơ là, mất cảnh giác thì chúng sinh
nẻo Atula mới có thể tạm chiếm nhà người.
Mặc dù là người chủ ngôi nhà nhưng việc dùng chìa khóa rời khỏi nhà, con
người thường không thể chủ động. Phần lớn, con người chỉ rời khỏi ngôi nhà thân
xác khi họ chết.
Ngoài ra, có một số người nhận thức về thế giới tâm linh, họ dùng công phu
hành trì để thể nhập, tìm hiểu cõi giới khác, cũng như làm quen dần với việc
thoát ly, tách rời thân xác.
Việc này thật sự nguy hiểm vì lẽ nếu không có chánh định, định tâm vững
vàng khi họ quay trở lại thì ngôi nhà đã có chủ mới hoặc là họ không còn nhớ
cách mở cửa vào nhà.
Chánh định, định tâm yếu kém họ sẽ không đủ sức giành lại ngôi nhà của
chính mình. Chúng sinh nẻo Atula cũng không thể tự mở cửa ngôi nhà vắng chủ. Họ
chỉ lẻn vào ngay tại thời điểm người chủ mở cửa bước ra nhưng do dự, không dứt
khoát khép cửa lại.
Tuy nhiên, thực sự cõi Atula vẫn thường xuyên mượn được nhà người. Bởi vì
có một số người định tâm yếu kém, tâm trí mê mờ,… Những người này lại thường
rơi vào tình trạng mở cửa nhà không tự chủ nên dễ bị chúng sinh nẻo Atula lợi
dụng đoạt nhà.
Những con người có định tâm yếu kém, tâm trí mê mờ,… cũng do bởi những nhân
duyên nghiệp quả mà họ gieo từ trước. Họ chỉ có thể tự cứu họ bằng việc học lại
sự tập trung và định tỉnh. Đây quả thật không phải là việc làm dễ dàng, họ cần
phải kiên trì và nhờ sự gia hộ của Phật - Tín tâm niệm Phật.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét