Lời tự tình của mây trắng
Chủ Nhật, 16 tháng 4, 2017
Chương VII
Việc thêm một câu hay bớt một từ, việc có hay không có quyển sách không làm
tôi thông minh thêm hay ngu dốt đi. Nếu bạn không chập choạng bước đi trong mê
lầm. Nhân loại đang sống trong sự hiểu biết và thương yêu, hòa bình và hạnh
phúc. Hoặc là đã có ai đó lên tiếng đánh thức sự lầm lạc của nhân loại, tôi đã không phải làm kẻ vụng về học đòi theo
người đời viết sách.
Có lẽ khoảng thời gian đó tôi sẽ thảnh thơi nhìn mây trắng bay, ngắm lá
vàng rơi,… cũng có thể tôi đang nghĩ về một mái nhà êm ấm,…
Rất nhiều câu từ trong sách khiến bạn nghĩ tôi đang cố tạo một hình tượng
thánh nhân.
Bạn đã lầm! Thánh nhân toàn là những đã người chết, xương thịt cũng đã
không còn. Người chết thì không thể biết và tự hào “Ta là một thánh nhân”.
Họ thành thánh nhân thì danh tiếng của họ đã bị lợi dụng, sẽ có không ít
người sống nhờ danh tiếng của họ. Tôi không là thánh nhân.
Tôi đến với câu nói “Vô Ưu đến để giết chết người chết, cứu sống người sống”.
Việc làm dường như vô nghĩa này sẽ là việc làm duy nhất của một đời Vô Ưu.
Với câu nói trên, tôi cũng không ngoại lệ. Chỉ khi tôi thật chết thì người
đời sẽ không ngộ nhận, lạm bàn về Vô Ưu.
Đây có thể xem là di ngôn của Vô Ưu. Sẽ có một ngày tôi phải chết, nếu nhân
loại tìm thấy và nhận ra cơ thể tôi còn có chỗ dùng được thì tùy nghi mổ xẻ.
Cho đến khi thành phế vật vô giá trị thì bạn hãy đốt tất cả thành tàn tro và
tùy thuận ném vào hư không. Đừng giữ lại khối thịt thừa hỗn độn, dễ hư hoại!
Vô Ưu không khai tông, không lập giáo, không truyền thừa.
Tuy nhiên, bạn sẽ trở thành Vô Ưu khi đạt được sự vô ưu. Nhưng Vô Ưu không
nắm lấy thiên hạ. Thế nên mãi về sau sẽ không có Vô Ưu truyền thừa.
Tôi đã có lúc khởi ý tưởng “Chỉnh sửa nội dung, ngôn từ quyển sách cho thật
hoàn hảo”. Vì tôi vẫn biết quyển sách trình bày không được chỉnh chu, ngôn từ,
văn ngữ trùng lập, xáo trộn. Tôi tự biết văn phong thô vụng và việc trình bày
đời đạo đan xen nhưng tôi lại rõ biết đời đạo vốn là một, tách biệt thời trái
đạo. Thôi vậy tôi sẽ giữ vẻ mộc mạc của gỗ chưa đẽo bạn cứ tùy thuận xẻ mà làm
đồ dùng.
Viết lại sự hiểu biết của loài người, lời văn cuồng ngạo,… bạn dễ dàng nhận
ra sự tự phụ, cao ngạo và kiêu hãnh đến hợm hĩnh.
Sự tự phụ đó mang lại cho tôi lợi ích gì?
Có chăng điều đó sẽ khiến nhân loại căm hận, ghét bỏ, mạng sống tôi mong
manh hơn và nếu mải mê giữ sự tự phụ, cao ngạo tôi chẳng thể bước rời khỏi 3
cõi 6 đường?
Tuy nhiên, tôi vẫn thể hiện sự cao ngạo, ngông cuồng cho bạn giận dữ, kích
động cùng cực và dừng lại xem tôi là thứ người gì?
Khi đó bạn sẽ nhớ ra câu hỏi “Bạn là chủ hay làm nô lệ trong cuộc đời của
bạn?”.
Thật ra, tôi đã có sự khiêm nhượng chỉ vì bạn sơ ý và chủ quan nên không
nhận ra. Tôi đã không tự phụ viết ra sự hiểu biết của nhân loại. Tôi là người
đi sau, tôi chỉ viết lại sự hiểu biết của nhân loại.
Và ở góc nhìn khách quan, bạn sẽ tự nhận biết “Tôi không phải là người làm
chính trị dùng tôn giáo để an định tâm trí người dân. Tôi cũng không phải là
nhà truyền giáo nương nhờ chính trị và các phương tiện truyền thông để tạo danh
tiếng, gồm thâu lợi dưỡng. Tôi chỉ là một người hiểu chuyện thấy bạn đánh rơi
một món đồ vật thì trân trọng nhặt lên và đem trả lại cho người chủ”.
Thật ra cũng có đôi lúc, tôi ngỡ tôi là thiên hạ nhưng thiên hạ thì vướng
mắc việc thiên hạ. Sau cùng, tôi sẽ không là ai cả.
Điều quan trọng nhất khi nhìn nhận nội dung quyển sách, bạn hãy xét ở
phương diện tương đối. Khuynh hướng trình bày nội dung quyển sách là mặt trái
của các sự vật, hiện tượng trong cuộc sống, dựa vào nền tảng là số đông.
Mục đích trình bày xuyên suốt quyển sách là khẳng định lại sự tồn tại của
thế giới tâm linh, sự luân hồi và sự giác ngộ, giải thoát hoàn toàn.
Nội dung quyển sách chứa đựng việc đánh thức sự hiểu biết của nhân loại. Chỉ
mong tri thức nhân loại hãy nên nhìn nhận, xét lại mọi vấn đề trong cuộc sống ở
góc nhìn tổng thể, khách quan nhằm nhận biết sáng rõ những sai lầm và sớm có
giải pháp sửa sai phù hợp và chuẩn mực.
Quả thật, tôi không từng nghĩ là sẽ thực hiện việc viết sách. Nhưng nếu tôi
không trình bày sự hiểu biết vào những trang sách thì tất cả những giải pháp
sửa sai của nhân loại sẽ muộn màng, hận thù, đau khổ, chiến tranh,... lại bức
hại loài người và tôi hiểu rằng “Khi tôi nói những lời như rót mật vào tai. Ai
có thể nghe, chấp nhận khi trong lòng tràn đầy tham dục, sân hận, si mê và toan
tính? Nếu thật nhân loại sớm nhận ra những gì tôi trình bày trong sách thì tôi
đâu cần phải viết quyển sách bằng máu và mạng sống. Lúc bấy giờ, có lẽ tôi đã
tìm đến một ngôi chùa hoang vắng, tôi sẽ múc nước tìm trăng. Có thể tôi giấu
mình ở vùng quê yên bình, giữ lòng mình với những hồn nhiên,...”.
Xuyên suốt phần I, tôi đã đứng ở vai trò giữ đạo, đã biến đời đạo thành một
khối mập mờ và hỗn độn. Chỉ có những người có sự hiểu biết nhất định về đời, về
đạo thì mới tin nhận huyền nghĩa ẩn tàng trong quyển sách. Ở phần II, tôi nhận
rõ vai trò đi trong phi đạo và đã hiển bày sự thật. Khi biết dừng lặng, bạn sẽ
dễ dàng lĩnh hội sự thật đó nhưng điều đó là chưa đủ. Bạn cũng đừng mang những
điều bạn cảm nhận được ra luận đàm, lý giải. Việc làm đó sẽ không có nhiều ý
nghĩa vì những vui buồn, được mất, hơn thua,… vẫn còn trong bạn.
Chỉ khi bạn sống được với sự thật thì những muộn phiền, khổ đau sẽ không
thể chạm được đến bạn. Bạn sẽ hạnh phúc, tự tại và đạt được sự giải thoát hoàn
toàn ngay trong những giây phút hiện tại. Bạn hãy kiên nhẫn tìm ra sự thật. Đó
là một việc làm rất hữu ích. Việc xem sách cũng tùy thuận, bạn không nhất thiết
phải xem từ trang đầu đến trang cuối. Bạn cứ tùy tiện lật quyển sách ra xem và
chỉ xem toàn bộ quyển sách khi bạn cảm thấy thực sự cần thiết.
Bạn hãy cho bạn cơ hội ở 3 lần giở sách.
Tôi cũng nhận biết quyển sách “Hãy là đường xưa mây trắng bay…” sẽ sớm được
nhân loại đón nhận vì lẽ chủ nghĩa thực dụng quá tàn khốc đã lấy đi những gì là
tình người, sự cao thượng, lòng vị tha,… chỉ đem lại cho loài người sự mất mát,
sự ích kỷ nhỏ nhen, sự hoài nghi, sự lọc lừa,…
Thế nên loài người đang bắt đầu đi tìm lại tình yêu thương chân thật, tâm
hồn trong sáng, đời sống nội tâm lành mạnh và an định lại thế giới tâm linh.
Những ai sẽ là người dễ dàng lĩnh hội huyền nghĩa trong “Hãy là đường xưa
mây trắng bay…”?
Là những người biết dừng lại. Dừng lại để uống một ly nước mát. Dừng lại
thưởng thức một món ăn. Dừng lại để nhớ về những người đã khuất. Dừng lại nhìn
những đứa trẻ nô đùa. Dừng lặng nhìn những cảnh đời bất hạnh… và trong lòng họ
dừng lặng những toan tính, đua tranh,…
Những người đạt được sự giàu sang, bất chợt nhận ra và tự hỏi “Ta đang sống
vì điều gì?".
Những người đang rơi vào cùng cực của khổ đau, họ sẽ nguôi ngoai khi nhận
ra cuộc đời họ đã được viết thành trang sách.
Những người đang trên đường tìm đạo và tình cờ có được quyển sách này.
Những người có hiểu biết sống với trái tim thật sự biết thương yêu.
Những người không ích kỷ, biết vì nhau mà sống,… Đó là những người dễ dàng
lĩnh hội được ý từ trong sách.
Dù bạn là ai?
Tôi cũng hy vọng quyển sách này được truyền trao đến tay bạn. Bạn hãy đọc
qua dù chỉ một lần, bạn sẽ tự thay đổi cuộc đời mình. Có thể bạn bận rộn, đắm
chìm trong những bôn ba, bạn sẽ lãng quên Vô Ưu.
Rồi có lúc bạn nhận ra cuộc đời là con nước ròng, rồi con nước lớn và Vô Ưu
sẽ giúp bạn nhận ra bạn là dòng sông bình yên, tĩnh lặng, hiền hòa,...
Xuyên suốt việc trình bày nội dung quyển sách, dường như tôi luôn đặt tôi
vào nẻo chết. Tôi đã “chạm đến” rất nhiều thành phần, tầng lớp xã hội khác nhau.
Tại sao tôi làm vậy?
Nếu chỉ đơn giản tôi là kẻ chán đời thì đâu cần phải tốn nhiều công sức và
tâm huyết lắm vậy?
Thế giới tâm linh không thật có tôi đã không viết quyển sách “Hãy là đường
xưa mây trắng bay…”. Với tấm bằng kỹ sư trong tay, tôi có thể tự xây dựng một
cuộc sống no đủ.
Nếu chán ngán sự đời thì tôi sẽ buông bỏ tất cả vào chùa làm người quét lá
đa. Nhưng tôi vẫn viết sách bằng mạng sống, hy vọng bạn sẽ trân quý cuộc sống.
Bài liên quan
- Viết lại sự hiểu biết của nhân loại
- Chánh pháp thất truyền của Phật Thích Ca (P.3)
- Chánh pháp thất truyền của Phật Thích Ca (P.2)
- Chánh pháp thất truyền của Phật Thích Ca (P.1)
- Cảnh do tâm sinh - Dấu vết của luân hồi
- Vạn pháp quy tâm
- Buổi trò chuyện với Binladen
- Vô Ưu tranh cử vai trò Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc
- Câu chuyện về luân hồi ở góc nhìn khoa học và hơn thế nữa…
- Giết chết Đấng quyền năng sinh ra loài người và vạn vật. Đập tan thuyết “Tự nhiên sinh” của giới khoa học
- Câu chuyện về ngày tận thế - Một sự dối gạt, gian trá của những người truyền giáo không chân chính
- Vì sao chủ nghĩa duy vật xóa bỏ chủ nghĩa duy tâm?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét