Câu chuyện về đất nước Trung Hoa
Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2018
II. Lược Trích Từ Sách “Hãy Là
Đường Xưa Mây Trắng Bay…”.
Bạn đang có những bước tiến nhảy vọt về kinh tế, khoa học, quân
sự,… và dân số. Sự giàu có lớn mạnh của quốc gia bạn là điều không cần phải bàn
cãi.
Tuy nhiên, tôi là người có chút khác biệt. Tôi vẫn đi tìm mặt trái
của mọi sự vật hiện tượng.
Thật vậy, tôi đã từng đi tìm hiểu mặt trái của sự xa hoa, lộng
lẫy, hào nhoáng ở Holywood, ở các sòng bạc tại MaCau, Lasvegas,… Tôi đã tìm
thấy sự tối tăm, gian trá, khốn cùng. Máu, nước mắt, khổ đau, oán thù, sự thú
tính, tàn bạo,... của các con bạc, các minh tinh màn bạc,... Tôi cũng nhận ra
sự băng hoại, suy đồi giá trị làm người ở những nơi mà nhân loại lầm tưởng là
văn minh, tiến bộ,… Và tôi cũng tìm hiểu sự phát triển vượt bậc của quốc gia
Trung Quốc ở góc nhìn khác biệt đó.
Vậy mặt trái của sự thăng tiến vượt bậc, sự giàu có của đất nước
bạn là gì?
Phải chăng sự nghèo khổ, cơ cực của người lao động Trung Quốc -
những người phải sống ở tận cùng của đáy xã hội?
Nhân loại đang thán phục những bước tiến của đất nước Trung Hoa.
Nhưng tôi lại cảm nhận sự khốn khổ, bần cùng của những người dân nghèo.
Hơn 1,3 tỷ người, liệu có bao nhiêu người giàu có và bao nhiêu
người khốn cùng?
Bạn hãy nên nhìn lại.
Bạn sẽ điều chỉnh sự mất cân bằng này ra sao?
Nội tại quốc gia bạn đã, đang mất cân bằng, bất ổn, hỗn loạn.
Có thể không việc xuất hiện sự đổ vỡ, chia rẽ đất nước Trung Hoa
vì sự tồn tại những vết rạn nứt xã hội có nguồn gốc từ lâu xa, những vết nứt
không được hàn gắn và ngày càng nới rộng vì những mâu thuẫn về thành phần, tầng
lớp, địa vị xã hội, sắc tộc, tôn giáo,... và lòng tham của con người?
Đã có những khu vực vùng miền, lãnh thổ đòi ly khai, tự trị - khu
tự trị Tân Cương, Nội Mông, Tây Tạng, Ninh Hạ, Đài Loan, MaCau, HongKong,… và
tiếp theo sẽ có thêm sự đổ vỡ, chia rẽ không?
Bạn rõ biết hơn tôi - Sự cường thịnh cùng cực sẽ dẫn đến việc tan
rã, chia rẽ. Sự thật này đã không ít lần diễn ra ngay trên đất nước Trung Hoa
trải qua xuyên suốt hàng ngàn năm lịch sử phát triển của dân tộc Trung Hoa.
MaCau, HongKong, Đài Loan,… bạn đã gồm thâu về. Nếu MaCau,
HongKong, Đài Loan,… không là một vùng đất trù phú, giàu có mà lại là một khu
đất cằn cỗi, hoang tàn, không có khoáng sản, dầu mỏ,...
Bạn có cố giành giật về với tư cách một người anh cả bảo bọc những
người em không?
Những vùng đất mà bạn đã thu về có thực sự thừa nhận vai trò anh
cả của bạn hay chỉ gượng ép thuần phục trước sức ép từ nước lớn.
Tham vọng bạn không dừng lại đó. Bạn sẽ tiếp tục giành giật những
vùng đất mới. Kinh tế, khoa học, quân sự,… của quốc gia bạn phát triển mạnh.
Bạn ảo tưởng đủ mạnh thực hiện giấc mộng bá chủ.
Bạn sẽ luôn là người chiến thắng trong các cuộc tranh chấp?
Dụng ý thực sự của việc gây hấn ngang ngược, tráo trở của giới
lãnh đạo Trung Quốc.
Với ý đồ “Lấy thịt đè người”, phải chăng bạn đang muốn điều chỉnh
lại dân số quốc gia trên diện rộng nhằm giảm gánh nặng nền kinh tế quốc gia?
Bạn sẽ thành công thực hiện kế hoạch “Nhất tiễn hạ song điêu”?
Tôi khẳng định bạn sẽ không thể thành công tham vọng ảo tưởng đó.
Bởi lẽ, bạn đang làm một việc vô đạo, trái đức, bất nhân, bất nghĩa. Nhân loại
và cả những người Trung Hoa yêu chuộng hòa bình sẽ không tạo điều kiện cho bạn
thực hiện những mưu đồ đen tối, tàn độc.
Tại sao tôi nói giới lãnh đạo Trung Quốc đang làm việc làm vô đạo,
trái đức, bất nhân, bất nghĩa?
Giới lãnh đạo Trung Quốc đang tiến hành việc gây hấn ngang ngược,
trái với quy tắc ứng xử trên biển Đông, vi phạm công ước quốc tế,… Đây là việc
làm vô đạo. Gây hận thù, tranh chấp qua việc bắt người, bắt tàu, từng bước leo
thang chiến tranh, đẩy nhân loại vào việc giết chóc, tang thương,… là việc làm
trái đức. Xua người dân Trung Quốc vào chiến tranh nhằm giảm áp lực dân số là
việc làm bất nhân. Gây hấn các quốc gia lân cận, vốn đã có truyền thống giao
hảo lâu đời, nhằm giành giật những đặc quyền, đặc lợi chính là việc làm bất
nghĩa. Bất kỳ ai làm việc vô đạo, trái đức, bất nhân, bất nghĩa tất sẽ bị tiêu
diệt, cô lập.
Tôi gửi thông điệp đến giới lãnh đạo của những quốc gia ôm mộng bá
chủ, không chỉ riêng giới lãnh đạo Trung Quốc, nhân loại chỉ muốn sống trong
hòa bình. Nhân loại đã có nhiều hiểu biết, sẽ lên tiếng bảo vệ cho sự hòa bình.
Đã qua rồi thời khắc quyền lực nằm trong tay những kẻ có tài nhưng kém đức. Là
một nhà lãnh đạo tài đức, họ sẽ không đẩy dân tộc họ vào trong chiến tranh và
thù hận.
Hơn nữa, những quốc gia mà giới lãnh đạo Trung Quốc đang tranh
chấp, có quốc gia nào không có sự hiện diện của người Trung Hoa sinh sống.
Phải chăng giới lãnh đạo Trung Quốc thực sự muốn gây ra mất mát,
đau thương cho chính người dân thường Trung Hoa?
Tôi gửi đến những người dân Trung Quốc lời nhắn gửi “Bạn hãy nên
thực sự tỉnh táo, sáng suốt, nhìn nhận rõ vấn đề. Cho dù có thêm nhiều vùng đất
mới được cướp về thì bạn cũng không hưởng được phần lợi ích. Chén cơm bạn có
được thực sự chính bằng sức lao động của bạn - Bạn nhận biết rõ điều đó. Thế nên,
bạn đừng đánh đổi chén cơm bằng máu, nước mắt của bạn và những người thân.
Người khác sẽ được hưởng lợi từ những mất mát, khổ đau của bạn. Gia đình bạn sẽ
được tặng thưởng, huân chương và bạn thì đã không còn nữa”.
Nhân loại đã, đang và sẽ hành động như thế nào nhằm ngăn chặn
những tham vọng, cuồng vọng của giới lãnh đạo các nước có mưu đồ khôi phục lại
chủ nghĩa đế quốc - Dùng sức mạnh quân sự để xâm chiếm các quốc gia khác. Gây
chiến tranh, thù hận, mất mát và đau thương cho loài người. Thậm chí là việc khiến
trái đất bị hủy diệt.
Gửi giới lãnh đạo Trung Quốc. Bạn nên nhìn nhận rõ vấn đề bất ổn
nội tại ở quốc gia bạn nhằm tìm ra giải pháp khắc phục hiệu quả nhất. Sự chênh
lệch giàu nghèo quá lớn, các khu tự trị, sự bất ổn về kinh tế, thiên tai, dịch
bệnh, sự bấn loạn về nội tâm trong người dân,… Bạn không thể tìm kiếm sự ổn
định cho quốc gia bạn bằng cách gây hấn với nhân loại. Rắc rối nội tại ở mỗi
quốc gia chỉ có thể giải quyết triệt để ngay trong lòng quốc gia, dân tộc đó.
Không thể có việc bạn tìm kiếm được giải pháp hiệu quả ở bên ngoài đất nước.
Bạn đang cố hướng cho người dân nghèo thoát khỏi sự chú tâm về nỗi
lo cơm áo, gạo tiền - Sự nghèo đói, sự phản kháng, bạo loạn bằng một chú tâm
khác - Sự tranh chấp với các quốc gia lân cận nhằm khơi gợi niềm tự hào dân
tộc, đoàn kết những người dân thường lại để chuẩn bị leo thang chiến tranh khu
vực cùng với những lời hứa hẹn của giới chính trị.
Nhưng nhân loại và người dân thường sẽ không rơi vào kế hoạch sâu
hiểm của bạn. Bạn nên nhận thức rõ về điều đó và kế hoạch thâm hiểm của bạn nếu
được thực hiện cũng không thể giải quyết được bài toán khó mà đất nước bạn cần
phải giải quyết - Ý thức, nhận thức về bản chất sống của con người, của sự
sống.
Vấn đề bạn cần giải quyết là sửa sai sai lầm của cả một ý thức hệ,
của toàn bộ thành phần, tầng lớp con người trong xã hội. Đây không chỉ là vấn
đề đau đầu của riêng bạn mà là vấn đề lớn của toàn nhân loại.
Giới lãnh đạo Trung Quốc đang muốn phát triển đất nước ngày thêm
giàu mạnh qua việc mở rộng lãnh hải, lãnh thổ,… xâm phạm, chiếm đoạt những vùng
đất mới?
Những việc mà giới lãnh đạo Trung Quốc sẽ phải đối mặt với công
luận thế giới và sớm bị thất bại. Giấc mộng bá chủ của giới lãnh đạo Trung Quốc
sẽ khó thành hiện thực.
Thật ra, giấc mộng bá chủ của giới lãnh đạo Trung Quốc sẽ không
quá khó thực hiện.
Điều quan trọng là giới lãnh đạo Trung Quốc có thực sự yêu quý dân
tộc hay không?
Nếu giới lãnh đạo Trung Quốc có nghĩ nhiều cho lợi ích của dân
tộc, quốc gia thì họ đã có giải pháp tốt hơn để thâu tóm thế giới mà không phải
đưa người dân rơi vào cảnh tang thương, mất mát, chiến tranh và thù hận.
Đâu là giải pháp khả thi trên?
Theo thiển ý của tôi, giới lãnh đạo Trung Quốc chỉ cần bán đất
nước Trung Hoa cho cường quốc Mỹ với một mức giá hợp lý. Mỹ có lẽ cũng sẽ mua
ngay nếu đạt được những thương lượng, thỏa thuận có lợi.
Với số dân hơn 1,3 tỷ người, sẽ không bao lâu người Trung Quốc nắm
lấy phần lớn ghế trong Hạ viện, Thượng viện Mỹ. Theo cơ chế tự do dân chủ, có
lẽ sớm có nguyên thủ quốc gia Mỹ là người Trung Hoa.
Tôi biết - Niềm tự tôn dân tộc sẽ khiến người Trung Quốc sinh lòng
hận ghét Vô Ưu nhưng bạn hãy nhìn nhận lại vấn đề - Bạn sẽ thấy tôi đang cố
giúp bạn - Giúp dân tộc bạn không rơi vào guồng máy chiến tranh mà vẫn thành
công thực hiện giấc mộng bá vương - Nhất thống thiên hạ.
Bạn đừng cố tỏ ra bạn đang bị xúc phạm. Đây không phải là việc
giới chính trị Trung Quốc chưa từng làm. Điển hình là việc bán đất HongKong,
MaCau,… cho các cường quốc và việc cắt đất phong vương nhằm đảm bảo quyền lực
chính trị có nơi lịch sử các vương triều Trung Quốc.
Tôi đang “xát muối” vào vết thương tưởng chừng lành lặn và mọi
người đã lãng quên?
Không hẳn vậy. Tôi đã nhìn nhận rõ vấn đề - Việc bán đất đó, đã
từng có lúc giới chính trị Trung Quốc cảm thấy bị tổn thương. Nhưng trên thực
tế, giới chính trị Trung Quốc đã thu về được hai đặc khu kinh tế giàu mạnh.
Nếu những vùng đất trên chưa từng được bán đi thì bạn hãy khách
quan nhìn nhận có không hai đặc khu kinh tế chiến lược?
Nếu bạn thừa nhận việc bán HongKong, MaCau cho các cường quốc là
hợp lý, mang lại sự phát triển cho HongKong, MaCau thì bạn đừng cố tạo ra vẻ
niềm tự tôn dân tộc bị xúc phạm. Bởi lẽ, những điều tôi trình bày giúp bạn nhìn
nhận rõ vấn đề hơn. Đồng thời giúp đất nước Trung Hoa không rơi vào chiến tranh
và thù hận.
Nhân đây, tôi cũng gửi cho bạn một vấn đề nan giải khác mà bạn
phải đối mặt trong tương lai gần. Bạn có nhìn thấy sự khác biệt về sự phát
triển kinh tế, xã hội giữa Trung Quốc - Ấn Độ.
Trung Quốc - Ấn Độ cùng là những quốc gia đông dân, có nền kinh tế
phát triển. Về tình hình kinh tế, chính trị dường như Trung Quốc đang có sự ổn
định hơn. Ấn Độ đang phải đối mặt với những bất ổn về tranh đoạt sắc tộc, tôn
giáo. Với góc nhìn sai biệt, tôi sẽ có nhận định - Trong tương lai gần, tình
hình kinh tế, chính trị, tôn giáo ở Ấn Độ sẽ được cải thiện, sẽ ổn định hơn so
với nước bạn Trung Quốc.
Lý giải cho sự thay đổi lớn lao này là do yếu tố con người.
Người Ấn Độ có truyền thống tín ngưỡng tôn giáo lâu đời, sâu sắc.
Việc làm của họ ít nhiều gì cũng tồn tại vấn đề tâm linh chi phối. Dẫu rằng
hiện nay, ở quốc gia đông thứ hai thế giới này đang có những bất ổn tôn giáo.
Nguyên do là sự lầm lạc, tranh giành giữa các thủ lĩnh tinh thần của các phe
nhóm, đảng phái tôn giáo, chính trị khác nhau. Nhưng khi sự hiểu biết của nhân loại
được nâng cao thì những lầm lạc trên sẽ được xóa bỏ, sự tín tâm của người dân
về thế giới tâm linh giúp đất nước Ấn Độ sớm ổn định về kinh tế, chính trị, tôn
giáo.
Người Trung Quốc đang ở trong bối cảnh khác hẳn. Chủ nghĩa thực
dụng đang chiếm ưu thế. Người dân đang cuốn theo sự phát triển công nghệ thông
tin, khoa học kỹ thuật, phát triển kinh tế. Người Trung Quốc lại là người nhanh
nhạy, cơ trí. Nhưng những điều tưởng chừng là ưu thế cho sự phát triển đất nước
Trung Hoa lại ẩn chứa nguy cơ khiến tình hình quốc gia thêm bất ổn, dễ đổ vỡ.
Sự phát triển vũ bão của nền kinh tế đã tạo ra một khoảng trống về
tinh thần, tâm linh trong lòng người Trung Quốc.
Thêm vào đó, chủ nghĩa duy vật biện chứng được xây dựng và phát
triển mạnh trong thời kỳ đầu chủ nghĩa xã hội đã góp phần xóa bỏ các tôn giáo
truyền thống Lão giáo - Khổng Giáo - Phật giáo.
Việc làm này khiến cho việc tín ngưỡng tôn giáo trong người dân
chỉ dừng lại ở việc cầu nguyện, lễ lạy và cúng bái. Sự hiểu biết về thế giới
tâm linh bị mai một. Người dân ít chịu sự ảnh hưởng và tác động chi phối của
thế giới tâm linh. Điều này dẫn đến việc người dân Trung Quốc dễ dàng làm việc
trái với lẽ tự nhiên, trái đạo và bất ổn sẽ xảy ra.
Nếu nhìn nhận vấn đề một cách khách quan thì bạn sẽ nhận thấy
những vấn đề tôi trình bày là rất căn bản, có tính hệ thống và logic.
Vấn đề đặt ra là bạn sẽ phải giải quyết vấn đề trên như thế nào?
Chuyển sang vấn đề khác:
Xuyên suốt quá trình phát triển lịch sử của đất nước Trung Hoa,
người khiến tôi phải tôn trọng và cảm phục thì chỉ có thể là Lão Tử, tác giả
của quyển sách - Đạo Đức Kinh. Bởi vì Lão Tử đã sớm nhận ra sai lầm của quốc
gia Trung Quốc trong thời điểm hiện tại và đã gửi lời cảnh báo đến dân tộc
Trung Hoa.
Đáng tiếc! Những cảnh báo của Lão Tử - Bậc thánh nhân - do dân tộc
Trung Hoa thừa nhận đã bị người đời sau xem nhẹ và diễn giải sai lạc. Đạo Đức
Kinh bị mai một và đánh mất giá trị thực tiễn nhằm ứng dụng vào cuộc sống con
người. Do sự lầm lạc không nhận biết được chân giá trị quyển sách nên giới lãnh
đạo Trung Quốc đã vấp phải những sai lầm - Làm những việc vô đạo, trái đức.
Nay, tôi sẽ thay Lão Tử khơi gợi lại những cảnh báo của bậc Thánh nhân nhằm
giúp dân tộc Trung Hoa và nhân loại nhận ra cái nhìn thấu đáo, cùng tột của bậc
thánh nhân.
Thoạt đầu, Lão Tử phác họa toàn cảnh nguyên nhân khiến cho dân
nghèo khó, khốn cùng, chống đối lại nhà cầm quyền bất kể mạng sống.
Dân chi cơ, dĩ kì thượng thực thuế chi đa, thị dĩ cơ. Dân chi nan
trị, dĩ kì thượng chi hữu vi, thị dĩ nan trị. Dân chi khinh tử, dĩ kì thượng
cầu sinh chi hậu, thị dĩ khinh tử. Phù duy vô dĩ sinh vi giả, thị hiền ư quý
sinh.
Dân bị nghèo đói, khốn cùng là do nhà cầm quyền thu thuế cao quá
nên dân đói khổ. Dân trở nên khó trị vì nhà cầm quyền dùng chính sách cai trị
hà khắc, áp bức người dân vào đường cùng nên dân khó trị. Bởi lẽ rơi vào cảnh
khốn cùng, túng quẩn nên dân không còn sợ chết. Nguyên nhân dẫn đến dân túng
quẩn, nghèo đói là do quan lại, vua chúa ăn chơi sa đọa, tự phụng dưỡng không
lo cho dân. Sự nghèo đói, bần cùng khiến người dân không sợ chết, chống đối lại
nhà cầm quyền, gây loạn lạc trong xã hội. Nếu mà nhà cầm quyền đương thời không
thu thuế cao, không cai trị hà khắc, bóc lột người dân. Nhà cầm quyền không chi
tiêu hoang phí, biết lo cho dân thì người dân tự khắc quy thuận, thuần lương. Bởi
vì họ tự biết quý trọng mạng sống, sẽ không chống đối triều đình cho dù có
những phần tử xấu kích động, gây rối. Xã hội sẽ tự thái bình, ổn định. Thế nên,
điều quan trọng nhà cầm quyền phải làm là hướng cho quan lại triều đình và
chính vua chúa cũng sống đời sống ít ham muốn, biết đủ, sống đạm bạc thì nước
nhà sẽ cường thịnh.
Sau đó, Lão Tử lí giải cách trị quốc mà ông cho rằng hợp lý hơn.
Dĩ chính trị quốc, dĩ kì dụng binh; Duy dĩ vô sự thủ thiên hạ. Ngô
hà dĩ tri kì nhiên tải. Dĩ thử: Thiên hạ đa kỵ húy nhi dân di bần. Triều đa lợi
khí, quốc gia tư hôn. Nhân đa kỹ xảo, kì vật tư khởi. Pháp luật tư chương, đạo
tặc đa hữu. Kì chính muộn muộn, kì dân thuần thuần. Kì chính sát sát, kì dân
khuyết khuyết.
Họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục. Thục tri kỳ cực? Kì
vô chính. Chính phục vi kỳ, thiện phục vi yêu. Nhân chi mê, kì nhật cố cửu.
Người đời thường dùng chính sách cai trị để trị nước, dùng sự biến
hóa, linh động để điều binh. Những việc làm này không thât đúng đối với việc
trị thiên hạ, chỉ có vô sự mới được thiên hạ. Do đâu mà ta biết được lẽ này? Do
bởi: Thiên hạ càng nhiều lệnh cấm thì nước nhà càng nghèo. Triều đình càng đặt
ra nhiều hình luật thì đất nước càng thêm loạn. Lòng người càng mưu trí, cơ xảo
thì việc nảy sinh tư hữu, chiếm hữu làm của riêng càng nhiều. Luật pháp càng
đặt ra nhiều chế tài, hình phạt thì nạn trộm cướp, phạm pháp càng thêm nhiều.
Nên biết trị quốc bằng luật pháp khoan dung, độ lượng thì dân sẽ thuần hậu. Trị
quốc bằng pháp luật hà khắc thì người dân gặp nhiều khó khăn, bất mãn nhà cầm
quyền.
Họa dựa vào phúc, phúc là chỗ nấp của họa, phúc họa nương nhau mà
tồn tại. Ai có thể phân định được ranh giới rõ ràng? Họa phúc không có gì là
nhất định, cố định. Những việc làm dường như đúng đôi khi lại là sai lầm lớn,
chính sẽ có thể trở thành tà, thiện có thể trở thành ác. Lão Tử khẳng định -
Loài người đã lầm lạc, không hiểu được lẽ thật này đã từ lâu lắm rồi.
Trị đại quốc nhược phanh tiểu tiên. Cổ chi thiện vi đạo giả, phi
dĩ minh dân, tương dĩ ngu chi. Dân chi nan trị, dĩ kỳ trí đa. Cố dĩ trí trị
quốc, quốc chi tặc; bất dĩ trí trị quốc, quốc chi phúc. Tri thủ lưỡng giả, diệc
kê thức. Thường tri kê thức, thị vị huyền đức. Huyền đức thậm hĩ viên hĩ, dữ
vật phản hĩ. Nhiên hậu nãi chí đại thuận.
Đây là lời khuyên của bậc thánh nhân gửi đến những người làm chính
trị: Trị nước lớn giống như là việc nấu cá nhỏ. Nấu cá nhỏ mà lật lên, lật
xuống nhiều thì cá sẽ nát. Trị nước mà dùng chính lệnh phiền hà, pháp lệnh
nhiều thay đổi, can thiệp quá nhiều vào việc dân thì dân sẽ trá ngụy, chống đối
lại. Thế nên, người xưa khéo dùng đạo trị nước, không khiến cho dân cơ mưu,
nhiều trí xảo mà làm cho người dân trở nên đôn hậu, thuần phác. Dân sở dĩ khó
trị là vì nhiều thủ đoạn, trí mưu. Cho nên dùng trí mưu, thủ đoạn trị nước sẽ
gây họa cho đất nước; không dùng trí mưu mà trị nước là phúc cho dân. Biết rõ
hai điều này là biết cách thức trị nước. Biết rõ và dùng phương pháp đó trị
quốc là người có đức. Người dùng đức mà trị nước thì giúp dân quay về sự thuần
lương, chất phác. Dân thuần lương sẽ sống tùy thuận theo đạo, theo tự nhiên. Tự
khắc đất nước sẽ thái bình thịnh trị.
Người có đức thì dùng đạo mà tu thân, trị nước bằng cách:
Bất thượng hiền, sử dân bất tranh. Bất quí nan đắc chi hóa, sử dân
bất vi đạo, bất hiện khả dục, sử dân bất loạn.
Thị dĩ thánh nhân chi trị, hư kì tâm, thực kì phúc, nhược kì chí,
cường kì cốt.
Thường sử dân vô tri vô dục, sử phù trí giả bất cảm vi dã. Vi vô
vi, tắc vô bất trị.
Thánh nhân mà Lão Tử dùng trong đoạn này với nghĩa là người lãnh
đạo có đức. Còn chữ hiền là diễn đạt nghĩa hiền tài, chứ không mang nghĩa hiền
đức. Bởi lẽ theo quan điểm của Lão Tử - Người có đức không ra tranh cạnh với
đời, tùy thuận theo đạo - Việc người cần họ làm thì họ ra sức làm. Việc có lợi
mà người đời không cần họ làm thì họ không tranh cạnh làm. Vì thế, những người
ra cạnh tranh làm thường kém đức. Người kém đức mà có quyền binh thì xã tắc sẽ
đại loạn. Thế nên, đoạn trên sẽ được giải nghĩa như sau:
Không trọng người hiền tài nhằm không tạo ra sự cạnh tranh không
lành mạnh. Nguyên do người có tài, kém đức sẽ đoạt ngôi vị cao. Không trọng của
quý để dân không sinh lòng tham trộm cướp. Không phô bày những vật khơi gợi
lòng ham muốn của người khác, để lòng người không loạn.
Cho nên chính sách trị nước của người có đức cao là làm cho người
dân có tâm trở nên hư tĩnh, có đủ cơm no, áo ấm. Lòng thì ít ham muốn tranh
giành; Sức khỏe tốt, xương cốt khỏe mạnh.
Khiến cho lòng người dường như không biết, không ham muốn mà bọn
trí mưu, cơ hội không dám làm việc càn quấy. Người lãnh đạo có đức làm mà như
không làm. Bởi lẽ những việc cần làm thì người dân đã tự làm lấy. Nguyên tắc
của việc trị nước là trị mà không trị. Nhà cầm quyền quản lý ở cấp độ cao, chỉ
điều tiết mọi việc không can thiệp sâu vào sự phát triển của các thành phần xã
hội. Để các thành phần xã hội tùy thuận, tự do phát triển nhưng không vượt mức
thái quá.
Ngoài ra, Lão Tử còn khuyên nhà cầm quyền phải nên hiểu đạo lý giữ
hòa khí với các quốc gia lân cận, không gây thù hận, chiến tranh để nước nhà
yên bình, dân có cuộc sống ấm no. Nhà cầm quyền hành xử tùy thuận theo đạo tự
khắc các nước khác sẽ quy thuận.
Đại quốc giả hạ lưu, thiên hạ chi giao, thiên hạ chi tẫn. Tẫn
thường dĩ tình thắng mẫu, dĩ tình vi hạ. Cố đại quốc dĩ hạ tiểu quốc tắc thủ
tiểu quốc. Tiểu quốc dĩ hạ đại quốc tắc thủ đại quốc.
Cố hoặc hạ dĩ thủ, hoặc hạ nhi thủ. Đại quốc bất quá dục kiêm súc
nhân, tiểu quốc bất quá dục nhập sự nhân. Phù lưỡng giả các đắc sở dục, đại giả
nghi hạ.
Nước lớn thì như là vùng nước thấp, vùng nước thấp thường là chỗ
quy tụ nước của tất cả các sông ngòi, kênh lạch, vì thế vùng nước thấp giống
như là mẹ của các sông ngòi. Vì nước lớn như là vùng nước thấp nên sẽ là nơi
quy tụ của các nước nhỏ, giống như là mẹ của các nước nhỏ. Nếu nhà cầm quyền
hiểu rõ lẽ đạo này thì khi đó sẽ có cách ứng xử với các nước nhỏ như tấm lòng
của người mẹ đối với con cái, phải có sự yêu quý, tôn trọng các nước nhỏ. Nước
lớn mà tôn trọng nước nhỏ thì nước nhỏ tự thuần phục, không chống đối. Ngược
lại, nước nhỏ mà tôn trọng nước lớn thì nước lớn sẽ che chở, giúp đỡ.
Khi nước lớn và nước nhỏ cùng khiêm hạ, tôn trọng lẫn nhau thì
thiên hạ sẽ thái bình, không xảy ra chiến tranh loạn lạc. Lý giải vấn đề
này, Lão Tử cho rằng - Nước lớn sở dĩ muốn gồm thâu nước nhỏ cũng chỉ vì muốn
bảo hộ, xây dựng. Nước nhỏ sở dĩ chống đối lại cũng chỉ vì muốn tự chủ, không
lệ thuộc vào nước lớn. Nếu cả nước lớn và nước nhỏ đều hiểu được tận cùng đạo
lý, cùng khiêm hạ thì cùng đạt được mục đích, sở cầu của mỗi nước. Nhưng điều
cốt yếu trước nhất - Đó là nước lớn phải khiêm hạ.
Lão Tử cũng lường trước việc chiến tranh loạn lạc xảy ra khi nhà
cầm quyền các nước sống không tùy thuận theo đạo, ông đã có đôi lời.
Dĩ đạo tá nhân chủ giả, bất dĩ binh cường thiên hạ. Kì sự hiếu
hoàn.
Đại quân chi hậu, tất hữu hung niên. Thiện giả quả nhi dĩ, bất cảm
dĩ thủ cường. Quả nhi vật căng, quả nhi vật phạt, quả nhi vật kiêu, quả nhi bất
đắc dĩ, quả nhi vật cường
Người hiểu đạo phò vua, giúp nước thì không cậy binh lực mạnh mà
tranh với thiên hạ. Bởi vì hiếu chiến, gây hấn sẽ gây ra chiến tranh, hại quốc
gia lâm vào nạn binh đao, loạn lạc, mất nước, gây khổ cho dân.
Lẽ thường, quân đội đóng ở đâu, gai góc mọc ở nơi đó. Sau trận
chiến tranh thì sẽ có năm đói khổ, mất mùa, dân tình oán thán, ly loạn. Người
hiểu đạo dùng binh thành công, đạt mục đích rồi thì dừng lại không ỷ mạnh mà
hơn thiên hạ. Phàm việc gì cũng không nên thái quá vì làm thái quá sẽ bị phản
tác dụng. Vì thế đạt được mục đích thì dừng lại không tự kiêu, tự mãn. Thể hiện
rõ lập trường vì bất đắc dĩ mới phải dùng binh, đạt được mục đích rồi thì không
khoe khoang, cao ngạo, không tranh hơn thua.
Dụng binh hữu ngôn: Ngô bất cảm vi chủ nhi vi khách, bất cảm tiến
thốn nhi thoái kích. Thị vị hàng vô hàng nhương vô tí, chấp vô binh, nhưng vô
địch.
Nhà cầm quyền hiểu đạo không muốn dân rơi vào cảnh loạn lạc nên
không chủ động gây chiến tranh. Nếu bị nước khác tấn công, gây hấn thì mới phải
dùng binh đối địch. Vì là bất đắc dĩ phải dùng binh đối địch nên thuật dùng
binh có câu: Ta không muốn làm người chủ chiến (khiêu chiến) mà chỉ là người
khách (ứng chiến). Vì giữ hòa khí nên thà lùi một thước chứ không muốn tiến một
tấc. Chỉ đem binh ra dàn trận ứng phó, thể hiện lập trường giữ nước để các nước
có ý định xâm chiếm biết khó mà rút lui. Khi các nước biết khó rút binh, nhà
cầm quyền hiểu đạo cũng không xuất binh truy kích gây oán thù, đạt được mục
đích rồi thì dừng lại vì hiểu rõ đạo lý - Vật cùng tất phản. Nếu dồn đối phương
vào đường cùng thì chiến tranh sẽ xảy ra mà đó là điều mà nhà cầm quyền giữ đạo
không mong muốn. Tiếp đó Lão Tử lại giải bày:
Binh giả bất tường chi khí, phi quân tử chi khí, bất đắc dĩ nhi
dụng chi, điềm đạm vi thượng. Thắng nhi bất mĩ, nhi mĩ chi giả, thị lạc sát
nhân. Phù lạc sát nhân, tắc bất đắc chí ư thiên hạ hĩ.
Binh khí là vật bất tường, hại người, không phải là đồ vật thường
dùng của người quân tử. Vạn bất đắc dĩ thì mới phải dùng đến; Mặc dù vậy, người
hiểu đạo khi dùng binh khí thì phải giữ hòa khí, tránh gây thương vong. Thắng
cũng không cho rằng hay, giỏi. Nếu cho là tài giỏi thì sẽ đồng nghĩa với thích
giết người. Kẻ nào mà thích giết người thì sẽ gây căm phẫn trong thiên hạ,
không xứng đáng là nhà cầm quyền trị nước.
Trên thực tế xã hội thời Lão Tử, nhà cầm quyền ở các nước đang
tranh đoạt, xâu xé lẫn nhau nên Lão Tử đã mượn lời người xưa để cảnh tỉnh nhà
cầm quyền đương thời.
Nhân chi sở giáo, ngã diệc giáo chi: Lương cường giả bất đắc kì
tử. Ngô tương dĩ vi giáo phụ.
Người xưa đã từng dạy, nay ta mượn lời mà nói lại: Cường bạo thì
sẽ bị họa sát thân, chết bất đắc kì tử. Ta nghĩ đây là câu nói rất đúng đắn và
xác đáng giống như là lời răn dạy của người cha.
Lão Tử còn nhận ra nhà cầm quyền làm việc trái đạo, mang quân xâm
chiếm lẫn nhau. Nhằm lôi kéo người dân phục vụ tham vọng xưng hùng, xưng bá cho
nên nhà cầm quyền các nước dùng lời lẽ mị dân, kêu gọi người dân phục vụ nước
nhà vì quốc gia mà chết thì sẽ được trọng thưởng của cải, ban chức tước, bổng
lộc khiến người dân rơi vào cảnh máu đổ, đầu rơi, tang thương. Lão Tử đã xót xa
cảnh tỉnh người dân, khuyên mọi người giữ đạo
Danh dữ thân thục thân? Thân dữ hóa thục đa? Đắc dữ vong thục bệnh?
Thị cố thậm ái tất đại phí, đa tàng tất hậu vong.
Tri túc bất nhục, tri chỉ bất đài, khả dĩ trường cửu.
Danh tiếng với sinh mạng, cái nào quý? Sinh mạng với của cải, cái
nào quan trọng? Được danh tiếng mà mất mạng, cái nào hại? Cho nên ham danh quá
thì hao tổn nhiều, chất chứa của cải nhiều thì lo nghĩ, mất mát nhiều.
Thế nên, ít muốn biết đủ thì không nhục, không nguy hại cho thân.
Làm được như vậy thì xem như có thể sống lâu.
Mặt khác, tôi lại tự hỏi - Giới chính trị Trung Quốc học được bài
học gì xuyên suốt mấy ngàn năm lịch sử dân tộc Trung Hoa?
Sự hợp tan, thống nhất rồi chia rẽ, phải chăng thể hiện rõ quy
luật của đạo?
Nếu đã không học được gì từ những bài học lịch sử, sách cổ - Nguồn
tri thức vô giá của người xưa, vẫn phạm phải những sai lầm xưa cũ. Vậy thôi hãy
đốt bỏ lịch sử dân tộc, sách cổ. Giữ lại làm gì những phế vật vô giá trị. Tự
hào gì với mớ giấy lộn vô nghĩa.
Về trị nước, giới chính trị Trung Quốc hiện đang phạm sai lầm khi
khiến dân ngày càng trở nên cơ mưu, trí xảo.
Bởi lẽ việc dung dưỡng nền kinh tế nhằm bảo toàn vị trí chính trị
của giới lãnh đạo khiến cho người làm kinh tế trở nên quyền biến, trá thuật làm
hàng giả, hàng nhái tràn lan. Mặc tình bóc lột sức lao động người dân. Sự gian
trá của ngành kinh tế còn bước thêm một bước khiến người dân sống trong cảnh
dối lừa.
Hãy nhìn lại chương trình quảng cáo giới thiệu của các sản phẩm
hàng hóa có nơi ngành kinh tế bị thương mại hóa có bao nhiêu phần là thật, bao
nhiêu phần là dối lừa?
Vì sống mãi trong sự dối lừa, con người đã chấp nhận sự gian dối
đó là sự thật. Sự kiện sữa chứa độc chất có bao nhiêu đứa trẻ vô tội bị đầu độc
từ những người cha, người mẹ bởi lẽ các bà mẹ ngộ nhận, lầm lạc thừa nhận các
loại sữa quảng cáo trên thị trường tốt hơn sữa mẹ.
Và còn bao nhiêu sản phẩm tiêu dùng độc hại khác mà con người tin
dùng,… sẽ hại người?
Khi ngành kinh tế tiến hành thương mại hóa các ngành nghề khác như
ngành khoa học, giáo dục, văn hóa, chính trị, quân sự, y tế,… thì mọi thứ đều
có thể quy ra tiền, hoặc là rất nhiều tiền.
Nếu có rất nhiều tiền thì anh có thể mua được một chiếc ghế chính
trị, mua được địa vị xã hội.
Người dân cuống cuồng chạy theo đồng tiền, bỏ mặc việc giáo dục
con cái cho nhà giáo dục cùng với số tiền họ bon chen, tích góp. Đứa con nhận
đống tiền lớn ảo tưởng sự sang giàu, sống thực dụng, ích kỷ, đua đòi.
Ngành văn hóa bị thương mại hóa làm việc lầm lạc, trái đạo đức.
Tôi muốn nói điều gì “Hãy nhìn lại lời những bài hát đang thịnh
hành trên thị trường, những ca từ mê đắm về tình yêu. Dường như cuộc sống nhân
loại chỉ còn có tình yêu trai gái cuồng si, sự dối lừa, tình phụ,… Hãy nhìn lại
những bộ phim với nội dung dung tục, con người đến với con người bằng trái tim
toan tính, tranh đoạt tình yêu, gia tài. Đánh mất lương tri, mưu mô, xảo trá.
Những con người biến chất, đầy dã tâm, tham vọng,…”
Con người ngày nay ta có học được gì từ những gì mà ngành văn hóa
bị thương mại hóa mang lại?
Những đứa trẻ lớn lên trong sự ảo tưởng về giàu sang lại tiếp tục
sống trong sự ảo tưởng về tình yêu và hạnh phúc. Nhưng thực tế cuộc sống hoàn
toàn không phải vậy, chúng sẽ phải hụt hẫng, sự đổ vỡ, ly tán trong gia đình.
Sự thực dụng và nhiều mưu chước học được từ phim ảnh, con người sẽ
khôn khéo hơn trong việc lừa người dối mình, tranh đoạt, dã tâm,… và còn gì
nữa…?
Sự thương mại hóa các ngành nghề khác, vấn đề sẽ ra sao?
Thôi! Bạn hãy tự tìm lấy. Đây là vấn nạn lớn không chỉ ở Trung
Quốc mà là cả nhân loại - Những sai lầm chết người của thế hệ đi trước và cả
thế hệ hiện tại, nhân loại rồi sẽ phải khắc phục từ đâu?
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét