Thiên Hạ Luận (P.1)
Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2018
IV. Thiên Hạ Luận.
Quả thật, xã hội ngày càng phát triển, hàng hóa, sản phẩm vật chất
ngày càng nhiều,… Đời sống con người dường như được cải thiện, nâng lên với
những tiện nghi, vật chất phục vụ nhu cầu sống ngày càng phong phú, đa dạng.
Tuy nhiên, con người dường như ngày càng mệt nhoài hơn trong dòng
đời hối hả, quay cuồng. Đời sống tinh thần của con người dường như đã bị cuốn
vào trong guồng máy kinh tế hàng hóa.
Việc không có thời gian trui rèn nhân cách đạo đức cho thế hệ trẻ
và tự thân người lao động, người tiêu dùng, các nhà quản lý, các thành phần,
tầng lớp xã hội khác nhau.
Mai này, khi con người không còn sức lao động buộc phải rời bỏ sản
xuất với một khoảng trống nội tâm, khoảng cách giữa hai thế hệ.
Hẳn là xã hội hỗn loạn, cuộc sống người già sẽ khốn cùng, quẫn
bách. Vì lẽ thế hệ trẻ đã sống hưởng thụ hết phần lớn vật chất, tài sản mà thế
hệ đi trước vất vả tạo ra. Lối sống thực dụng với tâm hồn chai sạn, trống rỗng
thương yêu khiến thế hệ trẻ ruồng bỏ thế hệ đi trước già lẩn đến hồi vô dụng,…
Lẽ ra, nhân loại cùng chung tay xây dựng xã hội loài người với
định hướng sáng suốt, rõ ràng hơn.
Hơn 15 năm để nhân loại nhận biết số lượng vật chất hàng hóa không
ngừng tăng lên với số lượng vô cùng lớn nhưng có một sự thật là giá trị vật
chất dường như không tăng nhiều.
Có chăng chỉ là sự bóp méo, làm biến dạng vật chất nhằm tạo ra giá
trị thặng dư ảo, không thật?
Tại sao tri thức nhân loại lại tạo ra sai lầm với một lỗ hổng quản
lý vật chất lớn đến vậy?
Từ sai lầm đó nhân loại đã xây dựng xã hội con người về kinh tế -
chính trị - khoa học - dịch vụ - giáo dục,… trên một tảng băng trôi dưới sức
nóng thiêu đốt của lòng tham con người.
Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra nguyên gốc đã tạo ra sai lầm. Do
bởi con người cứ mãi trói tâm vào trong cái vỏ bọc an toàn ảo tưởng của chủ
nghĩa thực dụng có nơi tính phân biệt hẹp hòi, ích kỷ, không sáng rõ dẫn đến
việc tạo ra góc nhìn phiến diện, chủ quan, sai lạc.
Khi con người được chuyên biệt cho từng vị trí kinh tế - chính trị
- khoa học - dịch vụ - giáo dục,… thì việc làm của họ cũng trói vào quyền lợi,
lợi ích, lòng tự hào,… cho vị trí, tổ chức mà họ tham gia và trên cả là phục vụ
cho lối sống thụ hưởng cá nhân.
Tóm lại, con người đã trói sự hiểu biết vào cái tôi, cái của tôi
nên góc nhìn và việc làm dần đánh mất sự khách quan, tổng thể, đúng mực.
Xét lại sự tồn tại và phát triển của nhân loại từ ngàn xưa đến
nay.
Con người đã sống và tồn tại là dựa vào cái gì?
Dựa vào lòng tham, vào việc cướp bóc, xâm lược, gây thù hận, tạo
chiến tranh, đau khổ trong lòng nhân loại chăng?...
Không đúng. Con người đã tồn tại và dân số ngày càng tăng là vì
con người có đủ thức ăn để sống. Chính thức ăn là nguồn sống của nhân loại. Lẽ
ra nhân loại phải thông suốt, thừa nhận và đặt vấn đề xây dựng phát triển nhân
loại trên nền tảng thức ăn của con người.
Nói một cách khác, lẽ ra giá trị thặng dư của xã hội phải gắn kết
chặt chẽ và dựa trên giá trị vật chất mà ngành nông nghiệp tạo ra. Tất cả các
ngành nghề khác như kinh tế - chính trị - khoa học - dịch vụ - giáo dục - công
nghiệp,… chỉ là những ngành phụ trợ phục vụ cho cuộc sống con người. Ngành công
nghiệp sản xuất hàng tiêu dùng nông sản - thực phẩm,… cũng chỉ là ngành làm
biến dạng vật chất hàng hóa thức ăn chứ không là ngành trực tiếp sản xuất ra
thức ăn.
Khi thừa nhận giá trị hàng hóa của nông nghiệp là tiêu chuẩn đánh
giá sự phát triển an sinh xã hội, là giá trị thặng dư chuẩn mực thì nhân loại
sẽ định mức được giá bán sản phẩm nông nghiệp. Đặt giả định độ chênh lệch giá
thành sản phẩm từ khâu sản xuất đến bộ phận tiêu dùng là 20 - 25%. Đây là khoản
chênh lệch đảm bảo cuộc sống cho người lao động ở các thành phần sản xuất, quản
lý, vận chuyển, dịch vụ,… là khoản chênh lệch cần có.
Thế nên giả sử tổng giá trị chi phí vật chất tạo ra sản phẩm nông
nghiệp là 100.000 (Một trăm ngàn đơn vị tiền) thì giá bán của sản phẩm hàng hóa
nông nghiệp đến người tiêu dùng là 120.000 - 125.000 (Đơn vị tiền).
Tương tự như vậy, dựa trên tiêu chí tổng chí phí tạo ra sản phẩm
công nghiệp mà nhân loại cộng vào khoản chênh lệch đảm bảo cuộc sống người lao
động cũng như ở các thành phần, tầng lớp xã hội khác nhau.
Giả sử tổng giá trị chi phí vật chất tạo ra sản phẩm công nghiệp
là 100.000 (Một trăm nghìn đơn vị tiền) thì giá bán của sản phẩm hàng hóa công
nghiệp đến người tiêu dùng là 120.000 - 125.000 (đơn vị tiền).
Giá trị thặng dư của nhân loại hàng năm chính thật là khoản chênh
lệch về tổng chi phí giá sản xuất và giá bán sản phẩm nông nghiệp - công
nghiệp.
Trong giả định này thì giá trị thặng dư sẽ vào khoảng 40.000 -
50.000 (đơn vị tiền). Lúc bấy giờ nhà quản lý sẽ phân phối phần giá trị thặng
dư trên cho các thành phần, tầng lớp xã hội thông qua một thông số hợp lý, hài
hòa đảm bảo cho con người trong các thành phần xã hội có cuộc sống ổn định,
phát triển. Còn số tiền gốc biểu trưng cho tổng giá trị chi phí vật chất của cả
công nghiệp và nông nghiệp sẽ lại tái đầu tư cho việc sản xuất ra sản phẩm hàng
hóa phục vụ nhu cầu xã hội.
Kết hợp với một phần giá trị thặng dư được phân phối hài hòa, phù
hợp cho người lao động thì số lượng hàng hóa sẽ có sự tăng trưởng hàng năm hợp
lý tùy thuộc vào nhu cầu xã hội mà nhất là yếu tố dân số thế giới tăng trưởng
hàng năm.
Ở thời điểm hiện tại dân số thế giới tăng vào khoảng trên dưới 1%
(Tương đương với khoảng 70.000.000 người/năm). Thế nên, lượng vật chất cũng như
giá trị thặng dư nhân loại hàng năm tăng thêm vào khoảng trên dưới 1%.
Nếu nhân loại quản lý giá trị thặng dư cũng như sản phẩm vật chất
theo phương cách này thì hẳn là xã hội con người sẽ phát triển hài hòa, cân đối
và ổn định.
Lượng vật chất, hàng hóa của ngành nông nghiệp - công nghiệp là
nền tảng của giá trị thặng dư nhân loại. Những sản phẩm mới của khoa học đều có
nguồn gốc từ nông nghiệp - công nghiệp. Vì thế những sản phẩm vật chất đó cũng
không thể tạo ra những đột biến về giá trị thặng dư gây ra biến động xã hội do
quá trình nhào nặn của ngành dịch vụ - kinh tế - quản lý.
Khi nhân loại sống trong tư duy, nhận thức chuẩn mực, có hiểu
biết, có sự đồng cảm, sẻ chia, yêu thương đồng loại chân thành thì khoảng cách
giàu nghèo sẽ được thu hẹp. Chiến tranh, áp bức, bóc lột giữa người với người
sẽ bị đẩy lùi, con người sẽ không phải ngụp lặn trong nỗi lo cơm áo gạo tiền,
không còn sống trong hận thù, ganh ghét,...
Khi nhân loại sống theo định hướng phát triển chuẩn mực thì sẽ
không tạo ra sự hoang phí vật chất. Việc làm đúng mực này sẽ không vắt kiệt
nguồn tài nguyên thiên nhiên, khoáng sản, nước ngọt có trong lòng trái đất,...
Hiện tại, nhân loại đang xây dựng, phát triển xã hội loài người
theo định hướng nào?
Không có một sự gắn kết đúng mực giữa các quốc gia trên thế giới,
tính phân biệt, tự hào dân tộc,… đã tạo ra khoảng cách giữa người với người.
Dường như nhân loại đang tồn tại dựa trên cơ sở con người dùng sự
hiểu biết nhằm tận dụng, bóc lột sức lao động của những người kém hiểu biết
hơn, những người lao động nghèo.
Giá trị thặng dư của nhân loại lại chịu sự chi phối, điều tiết dựa
trên nền tảng phí dịch vụ, phí quản lý,… mà không dựa vào giá trị vật chất thực
của sản phẩm hàng hóa nông nghiệp - công nghiệp. Việc phân phối giá trị thặng
dư là không thật đúng mực, không hài hòa, cân đối với nhu cầu của người tiêu
dùng, người lao động.
Giả sử tổng chi phí tạo ra sản phẩm vật chất nông nghiệp là
100.000 (đơn vị tiền). Giá bán của sản phẩm nông nghiệp ít khi được người lao
động làm chủ. Đôi khi giá bán sản phẩm chỉ bằng hoặc thấp hơn cả chi phí sản
xuất. Nguyên do là xã hội đã không đưa ra được một thông số về khoản chênh lệch
hợp lý cần thiết giữa tổng chi phí sản xuất và giá bán.
Đặt trường hợp sản phẩm nông nghiệp được thu mua với giá 120.000
(đơn vị tiền) tương đương với độ chênh lệch giá vào khoảng 20%. Khi đơn vị thu
mua bán lại cho các nhà phân phối thì giá thành sản phẩm sẽ tăng thêm 20 - 30%,
giá thành sản phẩm lúc bấy giờ là 144.000 - 156.000 (đơn vị tiền). Cho đến khi
sản phẩm hàng hóa đến tay người tiêu dùng thì sẽ được tăng thêm 20 - 30% và giá
bán của sản phẩm trên thị trường là 187.200 - 202.800 (đơn vị tiền).
Thực tế đây chỉ là vòng chu chuyển sản phẩm hàng hóa đơn giản và
lũy tiến giá trị thặng dư là tương đối thấp so với tình hình thực tế hiện nay.
Dù vậy độ chênh lệch chi phí sản xuất và giá bán sản phẩm hàng hóa đã lên đến
100%. Đây là giá trị thặng dư ảo, không thật và không có sự phân chia đồng đều,
không dựa vào sức lao động mà người lao động đã bỏ ra.
Người tiêu dùng lại phải gánh chịu 100% giá trị thặng dư ảo cộng
với 100% giá trị thặng dư thật có trong sản phẩm hàng hóa là điều không thật
hợp lý. Với định hướng phát triển xã hội hiện tại thì hàng năm phí dịch vụ,
quản lý,… không ngừng tăng sẽ tạo ra sức ép vô cùng lớn đến người lao động,
người tiêu dùng.
Không chỉ vậy. Do có sự gia tăng không ngừng và vô cùng lớn ở giá
trị thặng dư ảo, không thật sẽ dẫn đến sự lạm phát kinh tế, gây ra những biến
động, phân hóa xã hội sâu sắc.
Bởi do giá trị hàng hóa vật chất nông nghiệp - công nghiệp về cơ
bản chỉ tăng trên dưới 1% trong khi giá trị thặng dư hàng hóa ảo lại tăng đến
100%. Thế nên sẽ có một số lượng giá trị thặng dư quy đổi tương đương (đơn vị
tiền) được in ấn nhằm đảm bảo chu trình vật chất hàng hóa luân chuyển. Việc làm
này kéo dài gây ra hiện tượng mất giá đồng tiền và trải qua một khoảng thời
gian lâu xa thì nền kinh tế - xã hội - chính trị sẽ rơi vào tình trạng suy
thoái, lạm phát, hỗn loạn,...
Việc phân chia khoản chênh lệch giá trị thặng dư không đúng mực sẽ
dẫn đến sự phân tầng giàu nghèo rõ rệt giữa các thành phần, tầng lớp trong xã
hội. Sự chênh lệch càng lớn làm cho xã hội con người thêm rối ren, bạo loạn,
trộm cướp, tệ nạn xã hội,… sẽ hình thành và phát triển gây ra sự bất ổn, việc
bấn loạn nội tâm trong lòng nhân loại.
Hẳn là sẽ có nhận định cho rằng dù cho giá bán sản phẩm đến tay
người tiêu dùng không đúng với giá trị thật của sản phẩm thì vẫn đảm bảo sự ổn
định, tính công bằng trong xã hội. Vì lẽ người tiêu dùng là toàn nhân loại thế
nên khoản chênh lệch giá trị thặng dư của phí dịch vụ, quản lý ở mức cao là
điều chấp nhận được.
Nhận định trên có sự chuẩn mực, khách quan không?
Xét vấn đề giá trị thặng dư ảo, không thật nơi giá trị sản phẩm
hàng hóa ở bản chất của nhân loại. Xã hội hiện tại có sự phân chia giàu nghèo
vào khoảng 70 - 80% người lao động nghèo và 20 - 30% là thành phần người giàu
có. Trong khi khoản vay 50.000.000 (Năm mươi triệu đồng) trở thành gánh nặng
kinh tế cho cuộc sống gia đình của người lao động nghèo và khoản nợ đó kéo dài
qua nhiều năm, nhiều thế hệ. Điều này đồng nghĩa với việc toàn bộ công sức của
người lao động sau khi quy đổi thành giá trị thặng dư vào khoảng 3.000.000 (Ba
triệu đồng/tháng) sẽ gánh lấy toàn bộ chi phí dịch vụ, quản lý,… không ngừng
tăng thêm của xã hội một khi họ tham gia vào đời sống, làm người tiêu dùng.
Ngược lại, một người giàu có 2 tỷ đồng gửi vào ngân hàng với mức
lãi suất 1% thì hàng tháng họ có 20 triệu đồng để chi tiêu. Thế nên khi khoản
chênh lệch giá trị thặng dư có ở phí dịch vụ, quản lý thì người giàu càng nhận
được nhiều lợi ích. Vì lẽ với nguồn tài chính dồi dào 20 - 30% thành phần người
giàu sẽ đầu tư vào các lĩnh vực kinh tế - chính trị - khoa học - xã hội - tài
chính - chứng khoán - địa ốc,… nhằm gom góp phần giá trị thặng dư của nhân
loại.
Định hướng xây dựng xã hội của nhân loại ở thời điểm hiện tại là
có sự ưu đãi cho người giàu và đẩy cuộc sống người lao động, người tiêu dùng
nghèo rơi xuống mức sống đói nghèo, khốn cùng.
Tại sao tri thức nhân loại lại có thể tồn tại dựa trên sự bất hợp
lý về việc phân phối giá trị thặng dư và sự chênh lệch sâu rộng về mức sống
giữa người với người?
Có lẽ rất cần một sự thay đổi định hướng xây dựng xã hội kịp thời,
đúng mực nếu nhân loại không muốn chứng kiến sự đổ vỡ các hình thái xã hội hiện
nay. Hiển nhiên khi trong lòng nhân loại có những sự đổ vỡ, biến động thì máu,
nước mắt, hận thù, đau khổ,… sẽ não hại con người.
...
(Trích lược từ Tùy bút Luận Xưa Nay -Tập 3)
Bạn hãy cân nhắc, đánh giá những nguồn tư liệu mà tôi đã trích lục
lại từ các nguồn tài liệu khác nhau. Hẳn là bạn sẽ mơ hồ nhận ra một sai lầm
lớn lao trong nhận thức, tư duy của nhân loại. Một lỗ hổng về quản lý ở hầu hết
các lĩnh vực kinh tế - chính trị - quốc phòng - khoa học - giáo dục - thể thao
- giải trí,...
Đây là sai lầm trên phạm vi thế giới, đã kéo dài theo cả chiều dài
lịch sử tồn tại và phát triển xã hội loài người.
Hiện nay, khi con người bị trói vào chủ nghĩa thực dụng thì lỗ
hổng về sự hiểu biết của nhân loại sẽ làm gia tăng nguy cơ đổ vỡ nền hòa bình,
tiến bộ, ổn định, bền vững trên thế giới. Chỉ khi nhìn nhận và nghiêm túc đánh
giá vấn đề sai lầm về nhận thức, tư duy nhân loại ở thời điểm hiện tại thì con
người mới có cơ may sửa sai, khắc phục hậu quả của sai lầm nhân loại.
Xét lại nền tảng của sự phát triển xã hội của cả phương Tây và
phương Đông là dựa vào điều gì?
Phải chăng là dựa vào lượng hàng hóa, vật chất mà con người đã tạo
ra và đời sống vật chất - tinh thần của con người?
Nhưng trên thực tế con người đang dựa vào giá trị thặng dư mà điển
hình là đơn vị tiền để nhìn nhận, đánh giá sự phát triển của một đất nước. Sự
sai lầm đã tiếp nối sai lầm khi tri thức nhân loại đã tạo ra “Giá trị thặng dư
ảo” thông qua việc quy đổi giá trị từ hàng hóa, vật chất sang đơn vị tiền. Do
sai lầm trong nhận thức, việc quản lý mà con người ngày càng “Thổi phồng” “Quả
bong bóng giá trị thặng dư ảo”. Từ sai lầm nơi tư duy con người đã đẩy nhân
loại vào hàng loạt những khó khăn, nghiệt ngã và rối ren cho cuộc sống con
người mà nhất là đời sống của những con người trực tiếp lao động sản xuất ra
sản phẩm vật chất, khiến lòng người bấn loạn, rối ren,…
Sau cùng, các chuyên gia kinh tế, các nhà quản lý,… phương Tây và
phương Đông đã thừa nhận quả bong bóng bất động sản.
Tuy nhiên, việc thừa nhận đã không đúng mực, việc thừa nhận còn
dựa trên góc nhìn thiên kiến, phiến diện.
Nếu đã thừa nhận là quả bong bóng bất động sản thì lẽ ra họ phải
xác định quả bong bóng tín dụng - tài chính - bảo hiểm, hệ thống ngân hàng và
các sàn chứng khoán,…
Nếu truy nguyên nguồn gốc thật sự thì đó chính là giá trị thặng dư
ảo có trong tất cả các sản phẩm vật chất.
Khởi nguồn của sự tồn tại giá trị thặng dư là đúng mực nhưng khi
con người điều tiết, quản lý xã hội bằng lòng tham và giới hạn về sự hiểu biết
thì đã phá vỡ sự đúng mực nơi giá trị thặng dư. Vì lòng tham và việc thiếu hiểu
biết kèm với sự tự tin, khả năng đánh giá vấn đề yếu kém cũng như dựa vào giới
hạn của nhiệm kỳ quyền lực,… con người đã “bơm” một nguồn giá trị ảo khổng lồ
vào giá trị thặng dư.
Lúc bấy giờ, giá trị thặng dư đã trở thành khối giá trị thặng dư
ảo với chút ít giá trị thật.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét