Hệ thống ngân hàng, người hùng hay tội đồ?
Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018
Long An, 9 giờ
45 phút, ngày 4 tháng 2 năm 2013, hôm nay tôi sẽ viết bài về hệ thống ngân
hàng.
Dù vậy tôi cũng
không biết là phải bắt đầu từ đâu?
Quả thật là
không thể tùy tiện xét nét về công hay tội của một người huống hồ là nói việc
đúng sai của cả một hệ thống tài chính ngân hàng ở trong nước hay nói rộng ra
ngoài phạm vi thế giới. Nói về luật thì tôi lại không đủ tư cách pháp nhân để
làm người phán quyết.
Nói về lợi khi
chỉ ra sai lầm của người thì tôi cũng không được gì?
Nói về lý thì
tôi vẫn có quyền lạm bàn lúc “trà dư, tửu hậu”,… À, mà nếu tôi không đủ tư cách
pháp nhân thì nói theo kiểu không có tư cách pháp nhân, thiếu đạo, trái đức.
Nếu nói vì bạn mà viết thì bạn nghe nhàm nên sẽ chán.
Thế nên, tôi sẽ
vì sự ngẫu hứng bốc đồng, vì chim thiên nga cuồng loạn khi giãy chết mà viết
vậy. Nhưng tôi cũng đánh giá sai mất rồi, tôi đen đúa, xấu xí thế này không thể
so với chim thiên nga được có lẽ chỉ là con quạ đen giãy chết thôi.
Hiện nay, hệ
thống ngân hàng đã tạo thành chuỗi hệ thống ngân hàng với vô số loại hình phong
phú, đa dạng. Không chỉ là vô số thương hiệu ngân hàng khác nhau với các chủng
loại nhà nước, liên doanh, tư nhân, các quỹ tính dụng,… và có cả chủ hụi, con
hụi,… Trước đây, việc chơi hụi được coi như là bất hợp pháp bởi do nhà quản lý
muốn bảo hộ cơ chế độc quyền hay nói khác hơn là tính độc tài hệ thống tài
chính ngân hàng. Nhưng hệ thống ngân hàng lúc sơ khai thật không đủ khả năng
phân phối giá trị thặng dư cho tất cả những thành phần xã hội cần vốn, người
dân nghèo, ít đất khó mong chạm đến số vốn cần vay.
Vì lẽ đó mà việc
chơi hụi vẫn được âm thầm duy trì, dù việc chơi hụi là bất hợp pháp, trái với
pháp luật. Hơn nữa, việc tham gia trong hệ thống tiền tệ thật sự mang lại nhiều
nguồn lợi lớn nên chủ hụi, con hụi vẫn cố gắng duy trì và làm chui việc chơi
hụi. Do vậy việc chơi hụi đã tạo ra ít nhiều tiêu cực giật hụi, trốn nợ, mướn
xã hội đen vào cuộc đòi quyền lợi, đòi nợ,…
Thêm nữa, việc
giao dịch ngoài hệ thống tài chính của nhà nước khiến nhà quản lý thất thu một
khoản giá trị thặng dư không nhỏ. Trên thực tế là số tiền luân chuyển trong trò
chơi hụi là rất lớn. Thế là nhà nước buộc phải thừa nhận hệ thống huy động vốn
chui này và hụi tạm xem như không còn chui nữa. Trước mắt thì việc thu phí từ
việc chơi hụi còn hạn chế nhưng tin rằng khi ổn định thế cuộc thì các nhà quản
lý sẽ tính toán phí cho ra ngô, ra khoai. Việc này cũng đúng thôi, sự công bằng
mà chủ nghĩa thực dụng đang ngự trị trong xã hội loài người có mấy ai làm không
công.
Việc chơi hụi
cũng giành giựt thị phần giá trị thặng dư xã hội quyết liệt với hệ thống ngân
hàng chính quy cũng giống như là số đề giành tiền của từ xổ số kiến thiết vậy.
Chơi kiểu quýt
làm mà cam chịu ý lộn cam hưởng thì ai không đau?
Dẹp xổ số kiến
thiết là hết số đề thôi. Nhưng xổ số kiến thiết lại cũng là một con gà đẻ trứng
vàng. Mỗi ngày có đến 2 đến 3 loại vé số xuất xưởng, 10.000đ/tờ vé số. Mỗi tỉnh
phát hành 1.000.000 tờ vé số/ngày nên số tiền thu về là 10 tỷ đồng. Mỗi ngày có
không dưới 2, 3 tỉnh thành phát hành vé số thì số tiền vài ngàn tỷ được lưu
chuyển qua hệ thống vé số. Giả sử ngày nào cũng có người trúng 10 tờ độc đắc 6
số thì cũng chỉ có không đến 20 tỷ phải chi trả cho người chơi vé số. Nhưng
trên thực tế là lâu lâu mới có người trúng độc đắc 6 số vậy số tiền mấy chục tỷ
đó đã đi đâu và về đâu. Có lẽ chỉ có ít % không lớn được chi trả cho những
người lê đôi chân đi bán dạo, những người tham gia trong hệ thống phát hành xổ
số kiến thiết,…
Số tiền khổng lồ
còn lại đã đi về đâu?
Có lẽ số tiền đó
khó có thể đi vào những kênh xây dựng đầu tư hiệu quả, hàng ngày có hàng chục,
hàng trăm đến hàng ngàn tỷ đồng,… đi về đâu mà người dân không hề biết?
Thua keo này bày
keo khác ngày hôm sau người dân vẫn mua số và số tiền họ mất có đến hàng chục
tỷ đồng/ngày vậy thì hàng tháng, hàng năm số tiền đó sẽ là bao nhiêu?
Người dân bán
sức lao động mỗi ngày rồi mua sự rủi may, việc đầu tư không hiệu quả cũng góp
phần vào gia tăng lạm phát. Vé số đã tăng giá từ 500đ/tờ đến 10.000 đ/tờ thì
mất bao nhiêu năm?
Đó là gì nếu
không phải là kết quả của lạm phát. Cho đến thời điểm hiện tại bạn có nhận biết
rõ giá trị của xổ số kiến thiết là gì không?
Giải quyết công
ăn việc làm cho một số lượng người, tin rằng dẹp bỏ ngành xổ số kiến thiết cũng
không có người nào thất nghiệp chết cả. Nếu cùng đường thì ra đứng đường cũng
sống được kia mà.
Giá trị của
ngành vé số gần như chỉ nhằm vào việc luân chuyển một lượng tiền cục bộ, chia
chác và làm biến mất số tiền công sức của người lao động, khiến người lao động
sống với niềm tin mong manh, chán chê rồi con người sẽ thử vận may nơi số đề và
rồi nhà cửa, gia đình tan hoang, không còn nữa,… và niềm tin về sự sáng suốt
của các nhà quản lý theo đó của tan thành sương khói,…
Nếu gắng gượng
cho rằng không hẳn là phát hành 1.000.000 tờ vé số thì cũng chỉ bán được 70%
<=> với 7 tỷ đồng nhưng đây cũng không là số tiền nhỏ dù có chi tiêu cho
các khoản đầu vào thì số tiền còn lại cũng “đè chết” người ngay. Còn nếu cho
rằng chỉ có 20 - 30% số vé được bán nên việc xổ số kiến thiết không mang lại
lợi nhuận khủng mà tôi đã trình bày, chỉ duy trì cố gắng không phải bù lỗ như
cách mà ngành điện lực, ngành nước, ngành dầu khí,… than vãn, khóc lóc kể khổ
thì … thì …
À, mà kinh doanh
kém hiệu quả đến mức chỉ bán được có 30% sản phẩm làm ra, số sản phẩm còn lại
đốt bỏ gây ô nhiễm môi trường, hiệu ứng nhà kính, biến đổi khí hậu,… thì duy
trì mảng kinh doanh đó làm gì?
Tuyên bố phá
sản, dẹp đi có hơn không?
Vậy mà các nhà
quản lý vẫn chưa từng có ý định dẹp bỏ ngành xổ số kiến thiết bởi lẽ họ đang
nghĩ rằng “Họ là người làm chủ cuộc chơi “lừa người, lợi mình” nhưng trò chơi
đã không còn khách quan thế nên đã trở thành “lừa người, hại mình”, con người
khi đánh mất niềm tin thì chỉ là đồ bỏ đi, sẽ không có ai cần đến nữa”.
Chỉ vì cái lợi
trước mắt các nhà quản lý đã không xét kỹ vấn đề lợi hại, được mất của trò xổ
số kiến thiết. Có lẽ họ nghĩ đơn giản hơn - Chơi trò đập chén cơm mình cho bể
chén cơm người thì cũng đói cả đám thôi thì nhẫn nhịn một chút. Đành rằng số đề
chơi qua mặt các nhà quản lý nhưng cứ từ từ rồi cũng có cách tận thu. Số đề
được xem là hại dân, hại nước. Hại nước là do có một số tiền khủng lưu thông mà
nhà nước không đánh được thuế, nhưng hại dân thì mới thật ghê gớm, tôi vẩn vơ
lạc về các tỉnh miền nam, miền bắc để biết rằng có những nơi nhà nhà, người
người đánh số đề, mạnh mẹ mẹ đánh, mạnh con con đánh, vợ chồng cùng đánh số đề
dô ta… và có rất nhiều cảnh tan nhà, nát cửa.
Số đề phá hoại
gia cang của người nghèo lẫn kẻ giàu từ thành thị đến nông thôn và dân đen là
nạn nhân của số đề chỉ có nước mắt lưng tròng nhìn về quá khứ đẹp đẽ, và tương
lai chỉ còn là viễn cảnh xám xịt, tối đen,… trộm cắp, giựt dọc,… tiến đến cướp,
trấn lột, vướng và đường dây buôn bán ma túy, buôn người - Đói ăn vụng, túng
làm càn mà.
Bọn dân đen kém
đến tệ, các nhà quản lý dù rằng không thu được gián tiếp số tiền “mượn đường”
chơi số đề qua kênh xổ số kiến thiết nhưng thi thoảng nghe dân tình oán thán
thì một đợt ra quân là sẽ thu được số tiền khủng, gom cả mồi chài,…
Tiền của nhà
quản lý thì cũng thuộc nhà quản lý có mất đi đâu, chỉ tội cho dân đen chết đen
như than.
Gom đủ tiền thả
người, người được thả ra tiếp tục “ngựa quen đường cũ” - đây là giai đoạn vỗ
béo, mập mạp, béo tốt thì đến ngày giờ “vắt sữa”. Cứ thế … lại thả ra, cứ thế …
cứ thế…
Ôi chao! Sao
giống liên minh mèo và chuột gớm? Bạn nghĩ sao? Nếu xã hội không có tệ nạn xã
hội, không cướp giựt, đâm thuê, chém mướn, mại dâm,… thì lực lượng an ninh,
công an có còn tồn tại không? Xã hội an ổn, hài hòa, thái bình thì có đất sống
cho các nhà quản lý xã hội không?
Có lẽ họ phải về
vườn cuốc đất cả thôi. Thế nên không thể không dung dưỡng cho người xấu tồn tại
vì người xấu có thì kẻ tốt có, tội phạm không, anh hùng không. Lẽ nào vì lẽ đó
mà việc giáo dục nhân cách con người trở nên là thứ cấp, là không cần thiết,…
Tôi cố hướng con
người về sống tùy thuận theo đạo là sai lầm lớn nhất của tư duy sống của tự
thân chăng?
Thuở bé tôi thấy
những con kiến vàng bắt sâu, bắt rệp lá thì tôi nghĩ con kiến vàng là người bảo
vệ cây trồng là loài hữu ích, lớn lên tôi biết loài kiến đã biết nuôi sâu, nuôi
rệp là để dùng loại nấm, loại men mà những loài này tạo ra. Tôi đã từng bảo vệ,
nuôi giữ loài kiến để bảo vệ cây trồng dù rằng chúng cắn tôi nhiều lần rất đau.
Rồi bây giờ tôi cảm nhận tôi đã bị phản bội, ra sức tận diệt chúng thì xem ra
cũng chẳng ích gì thôi thì ngươi có nuôi sâu, nuôi rệp thì nuôi nhưng đừng làm
thái quá. Cây mà nhiều sâu bệnh quá thì tôi mua thuốc kiến về xịt một lượt là
trắng tinh tươm ngay, còn mà quá lắm thì tôi nhổ cả gốc cây cho bỏ, ăn không
được thì phá cho hôi mà.
Ơ hay… lẽ nào xã
hội con người đang tiến hóa đến cách xây dựng như loài kiến ở trên.
Thây kệ! Chuyện
không dính đến ta nhưng đừng làm quá, nước có thể đẩy thuyền nhưng nước cũng có
thể lật thuyền, lời nói người xưa không hẳn đã sai. Mong bạn cẩn trọng và hy
vọng rằng tôi đã nói quá vấn đề dù rằng những điều tôi nói không phải là không
có lý.
Ấy chết! Tôi lại
chuyện nọ xọ chuyện kia mất rồi. Thật xin lỗi nhưng cũng mong bạn cảm thông có
lẽ thời gian dần cạn, mà tôi còn nhiều điều trăn trở nên nói lan man, nói cứ
như là lời trối để về cõi vĩnh hằng vậy. Lại một lần nữa xin nhận lỗi cùng mọi
người.
Quay lại vấn đề
hệ thống ngân hàng tài chính. Đây là ngành đã tạo ra lạm phát kinh tế. Là tội
đồ với tội danh “mượn dao giết người” và đã có nhiều người chết thật cũng như
chết lâm sàng. Ngành tài chính ngân hàng thật sự chính là ngành trực tiếp và
gián tiếp gây ra khủng hoảng kinh tế.
Còn nhớ cách đây
vài năm, đã có lúc lãi suất ngân hàng lên đến trên 1,78%/tháng tương đương với
21,36%/năm. Nhằm tiện cho việc trình bày thì tôi chỉ lấy 20%/năm làm chỉ số
tính toán. Dù rằng 1,36% thật không phải là con số nhỏ (1,36% của 10 tỷ là Một
trăm ba mươi sáu triệu đồng).
Giả như tôi vay
200 triệu để chăn nuôi lời lỗ thế nào tạm thời tôi chưa biết nhưng chắc chắn
rằng mỗi năm tôi sẽ đóng lãi suất ngân hàng vào khoảng 200 triệu*20% = 40 triệu
đồng.
Thế nên điều tôi
cần làm là phải chuyển số tiền 200 triệu thành con số bao nhiêu để thỏa mãn khả
năng trả lãi suất, đảm bảo cuộc sống hàng tháng và tích lũy?
Chắc chắn rằng vay
200 triệu để thu về lợi nhuận ròng 50 triệu đồng là mục tiêu kém nhất mà người
vay đặt ra khi lao vào cuộc chơi vay vốn ngân hàng. Bây giờ tôi xét vấn đề ở
góc nhìn cận cảnh. Trong bối cảnh xã hội hiện tại, để đảm bảo tồn tại trong
cuộc sống thì mỗi tháng tôi phải chi tiêu ít nhất là 3 triệu/tháng <=> 36
triệu năm cho điện nước, ăn uống,… không tính tiền nhà ở. Vậy nên đây là phần
cộng dồn cho chi phí sản xuất. Giả như tôi lấy công làm lãi, không thuê nhân
công (Đây là mô hình lý tưởng, thật không mang tính thực tế, dù vậy thì mức lạm
phát đủ làm bạn choáng).
Giả như tôi sản
xuất một giống loài đặc sản nào đó. Ví như là gà Đông Tảo với giá thành sản
xuất là 100.000đồng/kg (Đây là giá giả định, bạn hãy tạm chấp nhận là giá thật
của thị trường). Xem như tôi là người chăn nuôi giỏi thì từ 200 triệu đồng vào
thì tôi sản xuất ra 2000 kg thịt gà đông tảo (Có thể nói đây cũng là điều không
tưởng vì chăn nuôi không dễ, không thể đạt năng suất, tỷ lệ sống 100%).
Nếu như tiền vốn
200 triệu ban đầu là vốn nhàn rỗi của tôi thì tôi có thể bán gà với giá
120.000đ/kg (Chấp nhận 20% lợi nhuận). Bán cả đàn 2000 kg thịt tôi thu được 240
triệu - 200 triệu tiền vốn ban đầu thì tôi lãi được 40 triệu. Xem như là chấp
nhận được nếu lòng tôi không tham nhiều lắm và kinh tế đừng lạm phát đến mức
tôi phải chi tiêu trên 3 triệu đồng tháng. Vì lẽ nếu 3 triệu đồng tháng thì tôi
phải trừ chi phí tiêu dùng hàng năm là 36 triệu đồng. Kết quả là sau một vụ
nuôi vất vả tôi thu về lợi nhuận ròng 4 triệu đồng/ vụ. Làm ăn mà thế này thì
có lẽ tôi mãi mãi không lấy được vợ, tôi thật quá bất tài và vô dụng.
Tính rồi tôi mới
biết là dân nghèo, khổ, tội,… Nếu tôi làm nhà quản lý khi ăn chén cơm, uống ly
rượu tây tôi sẽ nghĩ đến đời sống người dân nhiều hơn và sẽ cố dùng tiền đóng
góp của người dân thật sự hiệu quả, đúng với giá trị công sức lao động mà người
dân bỏ ra.
Nhưng hiện tại
tôi đang đóng vai trò người dân để sống còn tôi buộc phải bán giá 130.000 đ/kg
(30%) hoặc 140.000 đ/kg(40%) trừ tiền vốn + phí sinh hoạt tôi còn 34 - 44
triệu, xem như là có thu hoạch tạm ổn. Nhưng thú thật với mọi người là cả hàng
ngàn năm nay tôi, người nông dân gần như chưa bao giờ có quyền định giá sản
phẩm mình là ra, đó là điều mà tôi đang mơ. Chẳng hiểu sao xã hội con người lại
xây dựng được mô hình quái dị như vậy mà tồn tại được cả ngàn năm. Có lẽ do nhờ
chiến tranh, đập phá, tàn sát tất cả kể cả con người rồi gầy dựng lại. Thế nên
nếu nhân loại vẫn xây dựng theo mô hình xưa cũ này thì không xảy ra chiến
tranh, loạn lạc trên phạm vi thế giới mới là chuyện lạ.
Nhưng điều đáng
nói ở đây là tiền vay ngân hàng với mức lãi suất 20%/năm thế nên giá thịt gà
đông tảo phải chốt ở giá khác.
200 triệu tiền
giá thành thịt gà sẽ cộng với phần tiền đóng lãi suất ngân hàng 40 triệu, cộng
chi phí sinh hoạt 36 triệu/năm, cộng chỉ tiêu lợi nhuận 50 triệu/năm tôi sẽ
được một con số: 200 triệu + 40 triệu + 36 triệu + 50 triệu = 326 triệu đồng.
Tôi lấy con số này chia cho 2000kg thì tôi được giá bán 1kg thịt gà đông tảo là
163.000 đồng/kg. Đây chỉ là giá bán tại trại sản xuất. Tin rằng nếu bạn muốn ăn
thịt gà đông tảo xuất tại trại giá 163.000 đồng thì không thể mua ở thị trường
với giá trên 200.000 đồng/kg. Bởi lẽ, những người mua bán cũng là người biết
tính toán rất siêu vì thế nên việc cộng dồn lãi suất ngân hàng, chi phí sinh
hoạt, chỉ tiêu lợi nhuận. Với người nông dân 200 triệu đã thành 326 triệu đồng
thì 300 triệu của người làm kinh tế sẽ là 300 triệu + 60 triệu + 36 triệu + 50
triệu = 446 triệu đồng. Tất cả sẽ được cộng dồn vào giá bán sản phầm, người
tiêu dùng lãnh đủ và còn kèm vô số loại phí mạng nhện. Sống chết mặc bây tiền
thầy bỏ túi, lạm phát kinh tế tăng theo chiều tăng của lãi suất ngân hàng nhưng
khi lãi suất ngân giảm thì lạm phát chẳng thể giảm theo mau chóng vì khi mọi
thứ vật giá đều lên, lương bổng cũng tăng thì làm sao mà giảm xuống cho được.
Hơn nữa, khi huy
động lãi suất cao thì đã có 1 lượng tiền khủng đã tiêu hóa trong nội tại của hệ
thống ngân hàng, khi ăn dầy lãi suất ngân hàng kèm với khủng hoảng kinh tế thì
đã có vô số ngành kinh doanh cũng như khoản vay nông dân đã mất khả năng chi
trả, nợ xấu lan tràn thì làm sao có thể một sớm, một chiều hồi phục cho được.
Những người đã
từng làm ăn thua lỗ sao có thể giảm giá sản phẩm khi mà nợ ngân hàng cũ mới còn
chồng đống, lương thì đã nâng sao có thể giảm thậm chí còn phát sinh thêm nhiều
khoản này, khoản nọ, khoản kia,…?
Chứ không cán
bộ, công nhân viên chức làm sao sống được với mức lương chưa đến 3 triệu?
Vậy mà họ vẫn
sống đó thôi nếu không muốn nói là sống tốt hơn công nhân, nông dân rất nhiều.
Sao kỳ lạ vậy?
Bạn có biết tại sao không?
Tôi thì chẳng rõ
lắm chỉ thấy người ta cho con em chui vào các cơ quan công quyền bất chấp thủ
đoạn, bất chấp lượng tiền bạc dồi dào phải bỏ ra nhằm mua được lối vào,… Kinh
tế khủng hoảng người ta khoái leo lên chiếc thuyền to cho an toàn cùng với việc
đi chùa quỳ lạy và cầu nguyện,…
Trên thực tế là
người nông dân không thể hô biến đồng tiền một cách tài tình như vậy họ chịu
rất nhiều rủi ro về con giống, điều kiện thời tiết, bệnh dịch, giá cả thức ăn,
thuốc, phân bón,… hầm bà lằng các món phụ trợ trội,…
Có lẽ người nông
dân cũng không dám vay đến 300 triệu đồng và cho dù muốn họ cũng chẳng vay được
số tiền đó. Họ vướng những rào cản về phương thức, dự án làm ăn, cơ sở vật
chất, sổ đỏ với điều kiện cần và đủ, cần phải có quen biết,… Thế nên, họ chỉ mơ
giấc mơ con và giấc mơ đó đã đè nát cuộc đời họ.
Khởi điểm họ có
2 bàn tay trắng cùng một khu đất và vay 30 triệu đồng để chăn nuôi. Có thể bạn
còn hoài nghi nhưng với 30 triệu đồng trong bối cảnh hiện tại có thể nói là
chẳng thể làm được gì cả. Muốn chăn nuôi thì phải có chuồng trại, dựng chuồng
trại bây giờ thật khó dưới 15 triệu, dựng trại rồi con giống, vật nuôi sẽ là
bao nhiêu nữa?
Chưa nuôi được
mấy tháng thì tiền vốn hết sạch, vật nuôi bữa đói, bữa no, chủ nuôi còn thế thì
lấy gì đảm bảo chăn nuôi có hiệu quả. Kết quả việc chăn nuôi thất bại, nợ ngân
hàng 1 cục.
Quay đi, quay
lại đã hết năm, đáo hạn ngân hàng, đào đâu ra tiền đáo nợ ngân hàng?
Vay nóng bên
ngoài với lãi suất cao và vay 35 - 40 triệu sau khi thương lượng nâng mức vay ngân
hàng lên 50 - 60 triệu đồng. Anh ok, tôi ok. Ừ thì ok. Rồi thì cũng xong trả
khoản vay nóng 35 - 40 triệu đồng + trên dưới 1 triệu đồng tiền vay nóng (Hiện
nay phần lớn người vay đều lâm vào tình trạng đáo hạn ngân hàng kiểu này. Anh
sống, tôi sống chỉ có người nông dân vay tiền là chết dần, chết mòn, chết tức
tưởi). Điều đáng thương tiếc ở đây là người nông dân đi vay rất khổ sầu nhưng
vẫn gắng đon đả, cười nói đưa đẩy, đưa tiền, nhận tiền, mất tiền đều phải cười
và luôn miệng cám ơn.
Tôi chẳng biết nên
nói đời người nông dân đi vay là tủi hay nhục nữa. Thôi nói họ tủi để tôi ít
nhục vậy. Rõ khổ. Chỉ thấy những người cho vay nở nụ cười thánh thiện như biểu
trưng của một bậc đại nhân, của một kẻ ban ơn, rất đẹp mặt.
Sau khi đưa qua,
đưa lại trong tay người nông dân còn dưới 15 - 20 triệu đồng, lui về làm lại
cuộc đời, càng làm càng bại, trời hại người nghèo, đất phụ người ngay chăng?
Hay người khôn hại người ngu?
Ba năm sau số
tiền vay đã là 200 - 300 triệu đồng chiếm khoảng 50 - 60% giá mảnh đất thế chấp.
Thế là từ 2 bàn tay trắng cùng với một miếng đất thì người nông dân đi vay đã
lấm lem bụi đời và không còn một mảnh đất chọi chim. Có chút ít tiền hóa giá
mảnh đất ông bà họ đi thuê nhà trọ nơi xa, bỏ xứ mà đi vì ở lại chỉ thêm mang
nhục.
Người nông dân
mất đất ra đường đi bán mua vận may cho người khác bằng những tờ vé số rủi may
mà rủi nhiều hơn may… Nếu bạn tin thì điều tôi nói sẽ đúng. Vậy mà các chỉ tiêu
kinh tế hàng năm đều được báo tăng trưởng và các khoản vay luôn được báo cáo là
được sử dụng hiệu quả.
Nếu chỉ dựa vào
khoản vay ngân hàng để sống sót thì người nông dân đã ra gầm cầu sống tạm cả
rồi. Thời may có một số người nông dân vay vốn họ không chỉ dựa vào một nguồn
thu chính mong đợi ở hiệu quả khoản vay, họ trồng thêm cây trồng này, vật nuôi
kia, tranh thủ bán sức lao động, ăn uống, tiêu xài tiết kiệm nhưng trong thời
đại con người sống trong chủ nghĩa thực dụng thì không mấy ai có tính toán chu
toàn như vậy, họ sống tốt thì con cái họ cũng ra sức phá. Rõ thật đời là bể
khổ.
Ngành ngân hàng đã
dùng tay che trời bao nhiêu năm?
Có lẽ không phải
mắt các nhà quản lý không nhìn thấy nhưng họ đang mãi nhìn xa, trông rộng nên
cứ lờ đi vì họ lạc quan nghĩ là “Không sao đâu hoặc chẳng thiệt gì chén cơm của
ta”.
Tuy nhiên, cũng
không thể loại trừ khả năng mắt các nhà quản lý không thấy là thật bởi lẽ họ
đang nhìn lên chiếc ghế quyền lực, danh vọng cao hơn hoặc đang mải đánh bóng
chiếc ghế đang ngồi, dọn bớt những kẻ săm soi dòm ngó,… đang tính đến những
khoản thu về, nhiệm kỳ gần hết làm sao giữ ghế, làm sao leo lên cao hơn…?
Cây kim giấu
trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, ngành ngân hàng đang đối mặt với trùng trùng
các khoản nợ xấu, khó đòi vì đòi cũng không có. Những năm trước lương thưởng
cho nhân viên ngành ngân hàng, bất động sản, sàn chứng khoán,… đủ làm cho người
nông dân, công nhân và tôi ngơ ngác, ngớ ngẩn,…
Năm nay, ngành
ngân hàng xem ra phải tằng tiện rồi. Mất khả năng thu hồi vốn vì lãi suất cao
thì thôi giảm lãi suất để thu hồi vốn bằng vào việc người vay sẽ vay nóng bên
ngoài về đáo hạn để chịu lãi suất thấp hơn. Ngành ngân hàng đã giở cao chiêu
nhằm đảm bảo tính thanh khoản và an toàn nguồn vốn. Thật ra đây không phải là
cao chiêu của ngành ngân hàng mà là của các nhà quản lý tác động vào. Việc làm
vừa được tiếng, vừa được miếng, nếu các nhà đầu tư bất động sản non trẻ hoặc
người cần nhà ở vay vốn đầu cơ vào bất động sản thì sẽ giải cứu được hiện trạng
bất động sản đóng băng nhằm có chỉ tiêu báo cáo tăng trưởng nhưng thực chất chỉ
là sang gánh nặng cho những tay mơ và cứu những doanh nghiệp bất động sản cỡ bự
vốn là anh em chiến hữu. Rồi bất động sản đâu cũng lại vào đấy lấy hơi lên rồi
nằm ngắc ngoải,…
Thêm nữa, việc
giảm lãi suất ngân hàng sẽ tạo “cú hích” cho kinh tế? Có thể không?
Trong giai đoạn
khủng hoảng này liệu có mấy ai có thể vượt cạn hiệu quả, vay vốn đáo hạn nhằm
giải mức lãi suất vượt trội là ước muốn của các doanh nghiệp chứ đào đâu ra
hướng phát triển vũ bão khả thi.
Nhiều năm về
trước thì khủng hoảng kinh tế gây khó khăn cho doanh nghiệp này nhưng cũng
chính là cơ hội cho doanh nghiệp khác. Tuy nhiên, khi đó là lúc mới vào cuộc
khủng hoảng, khủng hoảng ngắn nên mới có cơ hội cho những doanh nghiệp trẻ sáng
tạo,… nhưng khủng hoảng kinh tế kéo dài thì cái cơ hội đã là khe cửa rất hẹp,
không phải là không có kẽ hở nhưng rất khó chui lọt, lọt thì cũng trầy vây,
tróc vảy còn không lọt thì thành con nợ của ngân hàng…
Dù lãi suất đã
được giảm thấp như số tiền thực sự được rót vào ngành kinh tế, sản xuất không
được nhiều chỉ quẩn quanh đáo hạn thì nền kinh tế sao có thể vực dậy được, chỉ
tiêu tiêu dùng cũng khó tăng trưởng thật sự vì ai nầy đều ngao ngán với ý thức
“thắt lưng buộc bụng”. Dù vậy chỉ tiêu tiêu dùng sẽ tăng trưởng ở mặt hàng rượu
bia và nhang đèn, đồ cúng lễ. Vui nhậu, buồn cũng nhậu mà.
Thêm nữa, người
chán ngán cuộc sống ngột ngạt sẽ đi chùa, nhà thờ,… cầu nguyện. Đây là khe cửa
cơ hội của các nhà kinh doanh nhưng thật sự khe cửa rất hẹp.
Nhưng đã nói ở
trên dù là lãi suất có giảm nhưng giá cả các mặt hàng tiêu dùng khó thể giảm,
lạm phát vẫn ở mức cao vì việc lãi suất giảm gần như chưa có giá trị rõ ràng
cho ngành kinh tế.
Các doanh
nghiệp, các nhà sản xuất còn ôm một cục nợ thì làm sao có thể giảm giá sản
phẩm?
Giảm cũng chết
không giảm cũng chết thà rằng không giảm.
Khi lãi suất
20%/năm thì giá thành sản phẩm cũng đã cộng dồn 20% đó vào sản phẩm cùng với
việc lạm phát kinh tế hàng năm luôn tăng nên giá bán sản phẩm chỉ có tăng khó
thể giảm. Thế nên lạm phát sẽ làm tăng lạm phát. Sở dĩ lạm phát ngày càng tăng
là do các nhà quản lý xã hội đã bán tương lai và tiêu dùng trước phần tương lai
rồi. Muốn giải cứu lạm phát thì nhà quản lý phải mua lại tương lai dân tộc. Đây
thật không phải là việc làm dễ thực hiện đối với các nhà quản lý hiện tại.
Việc mua lại
tương lai dân tộc đòi hỏi một tư duy mới, theo một tiến trình đúng mực và sự
gắn kết của mọi người trong mọi thành phần, tầng lớp xã hội.
Nhưng sự gắn kết
của mọi người trong xã hội ở các nước hiện nay dường như không tồn tại.
Về lý lãi suất
20% thì lạm phát 20%, lãi suất 12%(hiện nay) thì lạm phát 12% nhưng trên thực
tế lạm phát chỉ riêng phần lãi suất ngân hàng hiện tại đã trên 20% rất nhiều
lần và có xu hướng tăng lên chứ không hề giảm xuống.
Hiện nay, các
nhà quản lý đưa ra chương trình bình ổn giá mặt hàng tiêu dùng lại là một
chương trình giết người không thấy máu.
Tại sao?
Bởi lẽ nếu dựa
vào hiện tượng thì việc bình ổn giá hàng tiêu dùng sẽ có lợi cho người tiêu
dùng nhưng thật ra đây là việc cây hư ở gốc mà ta đi sửa ở ngọn. Bình ổn giá ở
đầu ra mà không bình ổn giá cả đầu vào.
Thử hỏi việc làm
như vậy có giết chết người không?
Người nông dân
chăn nuôi, trồng trọt chịu nhiều rủi ro dịch bệnh, thiên tai, giá cả đầu vào
trên trời với giá mặt hàng thức ăn công nghiệp, phân bón, thuốc trừ sâu,
giống,… đến khi gom tiền thì bị bóp cổ. Không chết thật thì cũng phải nín thở
chịu đựng. Nhưng nếu thả lỏng thì cũng chết chùm, lạm phát tràn lan,…
Tuy nhiên, sai
lầm của việc “ăn sạch tương lai” ở nhà quản lý, việc bơm giá trị thặng dư quá
mức vào sản phẩm hàng hóa ở các nhà quản lý không thể buộc người dân gánh chịu.
Cuộc chơi như vậy thật thiếu công bằng, không đẹp.
Xã hội con người
đã từ lâu xây dựng và phát triển như thế nên đến nay đã lộ rõ những bất cập,
thiếu bền vững. Thế nên các nhà quản lý xã hội cần có giải pháp đúng mực hơn.
Hệ thống tài
chính ngân hàng quá béo bở nên tạo ra vô số loại hình huy động vốn khác nhau
tạo ra những cạnh tranh không lành mạnh. Lãi suất vì thế đẩy lên vượt mức làm
lạm pháp gia tăng vô lối, giá cả ảo trong các sản phẩm hàng hóa đã vượt xa giá
trị thật là rất nhiều lần, người tiêu dùng, người lao động nghèo sẽ phải gánh
lấy toàn bộ khoản chênh lệch đó khiến đời sống ngày thêm quẩn bách, khốn cùng,…
nguy cơ đổ vỡ xã hội sẽ xảy ra, bạo loạn, rối ren trên diện rộng.
Liệu các nhà
quản lý đất nước có thể quản lý, điều tiết xã hội thoát ra ngoài cuộc khủng
hoảng lạm phát kinh tế, khủng hoảng tài chính, tín dụng,… không?
Mất niềm tin về
kênh đầu tư ngân hàng hoặc việc không dám vay ngân hàng tạo nợ, người dân không
tham gia vào cuộc chơi của hệ thống ngân hàng nữa, các khoản nợ xấu ngày càng
phình to,… Việc nuôi nấng một hệ thống cán bộ, công nhân viên, quan chức cao
cấp, chuyên gia tài chính trong hệ thống chuỗi ngân hàng đã ngốn một lượng tiền
khủng thế nên nguồn kinh phí của ngân hàng ngày một eo hẹp.
Để duy trì các
nhà quản lý sẽ cho phép các nhà đầu tư nước ngoài mua lại 40 - 50% cổ phần ngân
hàng và thế là các nhà đầu tư nước ngoài được chia nửa % giang sơn lợi nhuận và
hiện tại giá trị khoản lạm phát ngân hàng là trên 20% sẽ chia đều cho 2 phía.
Nhà đầu tư nước ngoài được hơn 10% lợi nhuận và các nhà quản lý trong nước được
hơn 10% lợi nhuận. Nhưng các nhà đầu tư nước ngoài không chỉ nhận được hơn 10%
lợi nhuận ngân hàng mà còn hưởng cả 50% phần giá trị lạm phát có trong sản phẩm
hàng hóa và hơn thế nữa…
Về lâu dài, nếu
tôi là nhà đầu tư nước ngoài tôi sẽ dư thừa khả năng ép các nhà quản lý trong
nước mua lại gần hết cổ phiếu của hệ thống ngân hàng. Khi đó, người lao động sẽ
không phải mất 50% công sức lao động sản xuất cho nhà quản lý (phần lạm phát),
50% cho tôi mà gần như 100% phần công sức lao động lạm phát tôi sẽ thu về qua
hệ thống ngân hàng chính quy.
Không chỉ vậy,
người lao động còn phải đóng thuế. Tôi - nhà đầu tư nước ngoài cũng phải đóng
thuế nhưng tôi báo lỗ và được miễn thuế. Xem ra cuộc chiến kinh tế ác độc, khốc
liệt hơn cuộc chiến vũ trang, việc giết người không thấy máu,…
Như đã trình bày
ở trên, ít nhiều gì bạn cũng thấy hệ thống ngân hàng là tội nhân mượn dao giết
người luôn nở nụ cười thánh thiện trên môi.
Tôi sẽ trình bày
thêm về sự máu lạnh đó. Người ta nói mặt lạnh như tiền. Xin thưa! Sai rồi tiền
đồng mới vậy, tờ polyme 500.000 đồng không thể nói vậy mà phải nói gần tiền máu
con người sẽ trở lạnh.
Cụ thể, khi bạn
đi gửi tiền giả như với lãi suất 12% năm. Trong quá trình gửi nếu mà lãi suất
có điều chỉnh tăng lên thì lãi suất tiền gửi của bạn vẫn không tăng lên nhưng
nếu lãi suất được điều chỉnh giảm xuống thì lãi suất tiền gửi của bạn sẽ được
giảm xuống.
Ngạc nhiên chưa?
Ấy chết, đừng hỏi tôi vì sao?
Vì tôi không
biết đó là chuyện nội bộ của ngân hàng, tôi là người ngoài không được biết, không
được nhiều chuyện. Ngược lại khi vay với lãi suất 20% nếu lãi suất tăng thì tôi
sẽ đóng tăng lên, còn lãi suất giảm thì tôi vẫn đóng ở mức 20%.
Sao kỳ lạ vậy?
Thú thật tôi
chẳng biết khoản chênh lệch này đi đâu và về đâu?
Tôi cũng chẳng
rõ là cách chơi này mang tính cục bộ hay là được phép chơi,… việc làm hợp pháp nhưng nếu là cuộc chơi mang
tính cục bộ thì cũng là cục bộ trên diện rộng.
Chơi kiểu này
thật khó chơi, chơi với ai?
Dân ngu, cu đen
không biết đành chịu, nhà quản lý xã hội biết đành chịu,…
Có thể bạn không
tin nhưng có thể chính những người làm trong hệ thống ngân hàng cũng không ngờ
mình ác độc đến vậy, cả nhà quản lý cũng không nhận ra sai lầm chết người này.
Họ đã làm theo truyền thống, thấy lợi nên làm. Ban đầu là lợi người, lợi mình nên
làm. Về sau do tầm nhìn hạn hẹp, sự hiểu biết không theo kịp, lòng tham khi
trói cái tôi vào chén cơm, manh áo, danh vị, quyền lợi, vào cơ quan, tổ chức bộ
ngành nên làm, làm theo quán tính việc có lợi cho mình thì làm quên mất việc
lợi mình nhưng hại người, hại nước, hại dân tộc sống trong cục nợ to bự treo lơ
lững trên đầu,…
Và dân tộc phải
trả nợ không chỉ một đời hết ông bà đến cha mẹ, con cháu, chút chít, chét,… mãi
mãi không thể trả hết nếu xã hội vẫn phát triển theo lộ trình hiện nay. Vay
mượn, bán mua tương lai để ăn xài thì sẽ là con nợ muôn đời,…
Tôi đã từng nói
bất động sản, hệ thống ngân hàng, tập đoàn tài chính, các nhà quản lý chính trị
- kinh tế - xã hội bắt đầu ở điểm xuất phát không sai chỉ tiếc càng làm càng
sai, sai đến chết người. Nguyên do là sự hiểu biết không theo kịp thời đại, do
lòng tham được nuôi lớn trong mỗi con người khi cho rằng chết là hết và do tự
trói góc nhìn vào lợi ích cá nhân, tổ chức, bộ ngành,…
Muốn thoát ra
khỏi vũng lầy, sự đổ nát xã hội thì con người, các nhà quản lý các cấp và nhất
là ở cấp cao cấp phải tìm mọi giải pháp mua lại tương lai dân tộc, mua lại
khoản nợ nước ngoài và trái phiếu chính phủ. Điều quan trọng nhất là phải có
giải pháp vẹn toàn, đúng mực, hợp lý và có lợi cho dân tộc.
Người xưa nói
“thanh giả tự thanh”. Điều này đúng khi bạn thanh thật sự. Nhưng để tránh hiểu
lầm nếu bạn thanh thật sự mà những bài viết theo thể loại này rộng truyền thì
bạn khó tránh khỏi chất vấn. Nếu bạn không trả lời đúng mực ra ngô, ra khoai
thì việc bạn bị hất văng ra khỏi ghế là điều khó tránh khỏi.
Thế nên, nếu tôi
có nói lời sai quấy thì bạn cứ lên tiếng chỉ ra chỗ sai. Nếu đúng tôi sẽ thành
thật xin lỗi bạn trước tất cả các bên. Tôi thà cứ làm. Đúng hay sai để cho mọi
người nhìn nhận. Nếu tôi rõ biết mình làm sai thì sẽ thành thật xin lỗi và ra
sức sửa sai.
Trong trường hợp
này, nếu tôi nói lời sai và bạn đúng thì khi tôi xin lỗi và bạn nói rõ phần
đúng của mình thì bạn cũng sẽ được người dân tôn trọng hơn. Bạn trở nên cao quý
hơn. Tôi thật đến giúp bạn không phải đến để hại bạn. Nếu lời tôi đúng thì sẽ
giúp bạn nhận ra sai lầm nhằm tìm ra giải pháp sửa sai. Nếu lời tôi sai thì bạn
càng thêm tôn quý, đáng trọng.
Một lời gửi đến
những người có vốn nhàn rỗi. Mong rằng bạn đừng nên đầu tư vào kênh ngân hàng
vì nếu bạn làm điều đó thì bạn đang gián tiếp nhấn chìm nền kinh tế đất nước.
Khi kinh tế khủng hoảng trầm trọng, nguy cơ mất vốn của bạn sẽ không hề nhỏ
chút nào. Khi bạn vay thì bạn có đặt tài sản thế chấp. Khi bạn gửi bạn có gì
ngoài tờ giấy và niềm tin nhưng khi con người không còn niềm tự trọng thì niềm
tin giá trị của nó chỉ là một số 0 tròn trĩnh.
Hôm trước, viết
bài về bất động sản thì tối hôm đó tôi tình cờ nghe bản tin 10 tỷ USD là tiền
của người việt ở nước ngoài gửi về Việt Nam. Nghe thì có vẻ hay nhưng nghĩ lại thì
thật gay. Tin rằng phần lớn số tiền trên sẽ vào hệ thống ngân hàng và giả như
100% số tiền đó được gửi vào ngân hàng với lãi suất 5%/năm thì sẽ có 500 triệu
USD tiền lạm phát chuyển vào trong giá trị sản phẩm hàng hóa. Bạn hãy thử quy
đổi thành Việt Nam đồng và đọc lên xem con số kinh hoàng đến cỡ nào. Bạn đừng
cho rằng không thể nào có việc 100% lượng tiền kiều hối chui vào hệ thống ngân
hàng.
Bạn nói đúng
nhưng bạn quên rằng không chỉ có 10 tỷ USD kiều hối mà còn có rất nhiều nguồn
tiền của khác chui vào hệ thống ngân hàng và con số sẽ lớn hơn rất nhiều, rất
nhiều lần. Và bạn, người tiêu dùng, người lao động phải trả một lượng tiền thật
rất lớn để trả phần giá trị ảo gấp nhiều lần giá trị thật trong mỗi sản phẩm
hàng hóa mua về…
Phần hệ thống
ngân hàng tôi cũng xin dừng lại. Nếu có gì đóng góp bổ sung thì bạn hãy viết
tiếp.
Nguồn tiền huy
động từ người dân cũng như từ ngân sách là không đủ đáp ứng nhu cầu thị trường
tài chính. Hệ thống ngân hàng còn dựa vào một nguồn tiền của dồi dào có từ các
tập đoàn tài chính. Tôi sẽ viết bài về hệ thống tài chính này vào một thời gian
gần đây.
Bài viết với
tiêu đề Tập Đoàn Tài Chính Bảo Hiểm, Kẻ Rèn Dao, Kẻ Sát Nhân Giấu Mặt - Tôi Mua
Tương Lai Cho Mình Và Bán Tương Lai Của Dân Tộc, Lời Xin Lỗi Muộn.
Bài liên quan
Home
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét