Home
» Hư văn tạp lục 3.0
» Thấy gì sau sự kiện ông Nguyễn Bá Thanh bị đầu độc bằng chất phóng xạ ARS... (P. 2)
Thấy gì sau sự kiện ông Nguyễn Bá Thanh bị đầu độc bằng chất phóng xạ ARS... (P. 2)
Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2018
Thứ Bảy, ngày 10 tháng 1 năm 2015
Thương con đò ngàn năm đứng đợi
Ta một lần làm khách sang sông.
Trước những nguồn thông tin như dội bom của
các phe nhóm đối lập về sự kiện ông Nguyễn Bá Thanh cùng với sự im ắng đáng
quan ngại của giới lãnh đạo Việt Nam, những điều này đã khiến trong tôi dấy lên
những suy tư. Tôi nghĩ rằng ông Thanh đang phải một mình chống lại mafia, những
chiếc vòi bạch tuộc, những liên minh ma quỷ.
Phải chăng các Ông Lớn trên vũ đài chính trị Việt Nam (nói riêng) hay thế giới (nói chung) đều đã nhúng chàm nên rất e dè việc mở lời vì "Há miệng sẽ mắc quai".
Đợi mãi vẫn không nhận được một thông tin đúng mực, xác đáng nào và việc các trang mạng có phần được tự do tung ra những tin đồn bị cáo buộc là ác ý, phá hoại,... bất chợt tôi lại nghĩ sự đấu đá trong nội bộ cơ quan quyền lực tối cao của đất nước Việt Nam là thật có.
Phải chăng các Ông Lớn trên vũ đài chính trị Việt Nam (nói riêng) hay thế giới (nói chung) đều đã nhúng chàm nên rất e dè việc mở lời vì "Há miệng sẽ mắc quai".
Đợi mãi vẫn không nhận được một thông tin đúng mực, xác đáng nào và việc các trang mạng có phần được tự do tung ra những tin đồn bị cáo buộc là ác ý, phá hoại,... bất chợt tôi lại nghĩ sự đấu đá trong nội bộ cơ quan quyền lực tối cao của đất nước Việt Nam là thật có.
Và việc ông Thanh bị Phó thủ tướng Nguyễn
Xuân Phúc hạ độc thủ chỉ thể hiện cách hành xử "Giết gà dọa khỉ" mà
thôi. Ngoài ra, việc im hơi lặng tiếng để mặc tin đồn rộng truyền, bất chấp dư
luận của xã hội, người dân Việt là nhằm khẳng định rằng những người làm chính
trị có tư tưởng cải tổ, đổi mới chính trường Việt Nam là một việc làm rất nguy
hiểm, việc mất mạng là lẽ tất nhiên và ông Thanh sẽ là một minh chứng sống điển
hình. Điều đó sẽ khẳng định có những cơ quan, tổ chức chính trị - xã hội lập ra
chỉ nhằm vào mục đích che mắt người dân, bịt tai thiên hạ, là việc tạo dựng
lòng tin, trấn an dư luận chứ không phải nhằm vào việc thực thi công lý, do vậy
không cần hoàn thành tốt nhiệm vụ, hãy tự biết lượng sức, biết giới hạn vị trí,
hãy ngồi yên là được việc.
…
Với cách hành xử của giới lãnh đạo Việt Nam
trong suốt sự kiện ông Nguyễn Bá Thanh đi Mỹ chữa bệnh đã khiến tôi (người dân)
phải có những luồng suy nghĩ như vậy.
Phải chăng những luồng suy nghĩ như vậy là phản
động, phá hoại, bán nước?
Hãy nên xét lại vì sao tôi lại có những luồng suy nghĩ như vậy? Nếu người dân cũng như tôi tiếp cận được những thông tin cụ thể, chuẩn xác, minh bạch thì đã không có những nguồn suy nghĩ trái chiều. Nếu Đảng và chính phủ Việt Nam gần dân thì điều này sẽ không xảy ra.
Hãy nên xét lại vì sao tôi lại có những luồng suy nghĩ như vậy? Nếu người dân cũng như tôi tiếp cận được những thông tin cụ thể, chuẩn xác, minh bạch thì đã không có những nguồn suy nghĩ trái chiều. Nếu Đảng và chính phủ Việt Nam gần dân thì điều này sẽ không xảy ra.
Và tôi có thể giam hãm, cầm tù xác thân nhưng
không thể cầm tù sự suy tư, nhận thức của tôi được. Chỉ có chết đi thì tôi mới
tạm dừng những tư duy, suy tư. Tôi đã nghĩ đến được những điều đó thì đến một
lúc nào đó người dân Việt Nam sẽ nghĩ đến những điều đó và cả những thành phần
đối lập bị khoác lên mình chiếc áo choàng phản động, phá hoại sẽ nghĩ ra.
Phải chăng khi đó xã hội, đất nước Việt Nam sẽ
lại chìm vào những cuộc đấu tranh, giết chóc chồng chất hận thù, máu và nước mắt.
Cũng phải nói thêm rằng những suy tư như trên
vốn không có tính phá hoại, phản động hay bôi nhọ Đảng và nhà nước Việt Nam. Đó
thật sự chỉ là một phút thả lòng của một người dân Việt biết yêu quê hương, đất
nước. Trong phút thả lòng đó người con của dân tộc Việt Nam đã hòa trái tim
mình vào trái tim dân tộc, người đó mới thật sự lo lắng cho vận mệnh đất nước,
an nguy dân tộc Việt Nam.
Nếu bảo rằng những tư tưởng ấy phản động, xấu xa, hèn hạ, là tư tưởng phá hoại đất nước thì hãy đến và lấy đi mạng sống nhỏ nhoi của một con người còn giữ ấm trái tim người.
Nếu bảo rằng những tư tưởng ấy phản động, xấu xa, hèn hạ, là tư tưởng phá hoại đất nước thì hãy đến và lấy đi mạng sống nhỏ nhoi của một con người còn giữ ấm trái tim người.
Sau hai lần gửi thư ra quốc hội thì số điện
thoại tôi đã có ở nội bộ Đảng và nhà nước Việt Nam, nếu muốn tôi trả giá cho những
việc đã làm thì cứ việc liên hệ tôi sẽ đối mặt và chịu trách nhiệm về những việc
do chính mình làm. Không cần phải nhọc công, ra sức tìm kiếm tôi. Nếu vì một sự
tắc trách của hệ thống giám sát mà số điện thoại của tôi không còn thì hãy tìm
số điện thoại của tôi ở cuối trang blog.
Và nếu muốn trừng phạt tôi thì hãy thực hiện trong bóng tối lặng yên, có lẽ cái chết mới có thể ngăn chặn được những suy tư, nhận thức của tôi cũng như việc lan truyền.
Lẽ ra giới quản lý đất nước Việt Nam nên có cách hành xử đúng mực, hợp lý hơn để tôi không phải mở lời với thân phận Ngạo Thuyết.
Và nếu muốn trừng phạt tôi thì hãy thực hiện trong bóng tối lặng yên, có lẽ cái chết mới có thể ngăn chặn được những suy tư, nhận thức của tôi cũng như việc lan truyền.
Lẽ ra giới quản lý đất nước Việt Nam nên có cách hành xử đúng mực, hợp lý hơn để tôi không phải mở lời với thân phận Ngạo Thuyết.
…
Còn về việc tham nhũng ở một số cán bộ quan
chức chính phủ, đây không phải là việc cần nghiền ngẫm, luận bàn,... Cũng đâu cần
phải đãi sạn trong một khối ngổn ngang cát đá.
Việc công khai minh bạch tài sản ở các quan
chức Việt Nam đã được đề cập rất lâu, rất lâu rồi mà mãi không thực hiện được.
Hết nhiệm kỳ quyền lực này đến nhiệm kỳ quyền lực khác đổi thay mà việc minh bạch
tài sản của các quan chức chính phủ dần trở thành nhiệm vụ bất khả thi. Bao
nhiêu công sức, mồ hôi, xương máu người dân Việt đã trở thành tài sản tư hữu của
các quan tham nhũng. Có lẽ việc công khai tài sản của các quan chức nhà nước sẽ
không bao giờ được hoàn thành. Dường như các quan chức Việt Nam tài sản rất nhiều,
nhiều đến mức họ không thể thống kê được. Đến ngay cả họ mà còn không thống kê
được thì nỗ lực tìm kiếm chứng cứ cũng chẳng thể tìm đủ chứng cứ, thế nên không
cần nhọc công lắm vậy. Hay là các quan chức Việt Nam không thể công khai tài sản
vì bận việc rất nhiều, họ không có thời gian để kê khai tài sản cá nhân.
Chỉ cần nhìn vào tài sản gia tộc các quan chức
Việt Nam sẽ khắc biết quan chức Việt Nam có tham nhũng nhiều không?
Đảng cộng sản Việt Nam có thành phần vô sản,
giai cấp công nhân là nòng cốt. Có lẽ điều này đã không còn đúng với thực tế rồi,
các quan chức Việt Nam liệu có còn vô sản không, liệu họ có từng là một người
công nhân thực thụ để nếm trải sự cực nhọc của người lao động để sống có trách
nhiệm hơn với người dân, với dân tộc Việt Nam.
Một điều dễ nhận thấy ở xã hội Việt Nam hiện
nay là cứ nắm trong tay quyền cao, chức trọng thì sẽ rất chóng giàu có, sang trọng,
tiền muôn, bạc vạn, con cháu du học trời Tây, tài sản gia tộc trải sang cả nước
ngoài.
Phải chăng đó là toàn cảnh của chính trường Việt Nam hay chỉ là một góc nhỏ, có một số lượng quan chức Việt Nam biến chất, thoái hóa lý tưởng Đảng cộng sản, thất đức đã làm điều đó và con sâu đó đã làm rầu nồi canh?
Phải chăng đó là toàn cảnh của chính trường Việt Nam hay chỉ là một góc nhỏ, có một số lượng quan chức Việt Nam biến chất, thoái hóa lý tưởng Đảng cộng sản, thất đức đã làm điều đó và con sâu đó đã làm rầu nồi canh?
Nếu những lập luận của tôi là sai thì giới
lãnh đạo tối cao của đất nước Việt Nam hãy chứng minh đúng để lòng dân Việt Nam
không loạn, để tôi và chúng ta cùng giữ lại chút niềm tin.
Một lời cảnh tỉnh ngọt ngào gửi đến những
quan chức tham nhũng Việt Nam là khi đương chức và đã nhúng chàm thì cứ thẳng
tay vơ vét, hết nhiệm kì thì hãy xét lại chọn lựa sống lưu vong, "cao chạy,
xa bay" như ngài Thaksin (Thái Lan) hay Đức Đạt lai lạc ma (Tây Tạng) sẽ đảm
bảo hơn về sự an toàn. Bởi lẽ cây kim trong bọc lâu ngày còn lồi ra và trong sự
xâu xé quyền lực nơi nội bộ giới lãnh đạo tối cao đất nước cùng trào lưu tự do
ngôn luận thì cơ chế một đảng duy nhất cầm quyền đã không còn thực sự an toàn với
các quan chức tham nhũng, lá bùa hộ mạng đó ít nhiều gì cũng đánh mất sự linh
thiêng. Hãy xem kết thúc bi thảm của nguyên thủ Gaddafi (Libya), Tổng thống
Saddam Hunssein (Iraq),... Đó là cái giá phải trả khi lòng dân loạn cùng phẫn nộ.
Nhắn với các phe nhóm đối lập (Nhóm được tạm gọi là phá hoại, phản động, bán nước).
Nhắn với các phe nhóm đối lập (Nhóm được tạm gọi là phá hoại, phản động, bán nước).
Người dân Việt Nam đã chán ngán rồi những sự
tranh đấu có tính sống còn vì lẽ dẫu có là ai ngồi trên ghế chính trường thì họ
cũng không là người đầu tiên được lợi. Có đấu tranh bằng máu, nước mắt và mạng
sống, thay đổi thể chế chính trị này bằng thể chế chính trị khác thì xã hội đâu
cũng sẽ vào đấy. Lòng tham, sự thực dụng, ích kỉ đã gặm nát xã hội loài người
và tình người trong mỗi con người. Người Việt Nam bị chủ nghĩa thực dụng xâu xé
đã trở bạc nhược, tự ti, yếu đuối hoàn toàn, họ chỉ lên tiếng khi bị đụng chạm
đến quyền lợi trực tiếp. Thế nên đừng ảo tưởng trông chờ vào người dân Việt.
Hơn nữa, đấu tranh để làm gì? Để hận thù đắp
cao, để máu, nước mắt và mạng sống con người đổ xuống chăng?
Có người đã xem một vài bài viết của tôi đã
nhận định "Tôi không là thằng khùng cũng không phải là anh hùng, tôi chỉ
là một kẻ cơ hội chính trị". Quả thật đây là một nhận định rất nông nổi,
thiển cận. Nếu mai này với 80 triệu người Việt Nam khẩn thiết mong mỏi tôi ngồi
lên chiếc ghế quyền lực tối cao của đất nước Việt Nam tôi cũng sẽ không làm.
Tôi không có một giấc mơ nhỏ nhoi và cỏn con như thế. Ngồi vào vị trí đó là
chưa đủ tầm để tôi sửa sai những sai lầm mà loài người đã gây ra cho đồng loại
cho hành tinh này.
Nếu phải bước lên vũ đài chính trị thì tôi sẽ
phải là Tổng thống Mỹ hay Chủ tịch đất nước Trung Quốc. Và điều đầu tiên tôi
làm khi nắm giữ cương vị Tổng thống Mỹ là xin lỗi người dân, xin lỗi nhân loại
về những hận thù, xung đột, chiến tranh mà giới lãnh đạo nước Mỹ đã gây ra cho
nhân loại trải qua rất nhiều đời Tổng thống, đây là việc cần làm nhằm xóa đi những
hiềm khích, thù hằn của người Mỹ và cộng đồng Hồi giáo. Nếu ở cương vị Chủ tịch
nước Trung Quốc thì tôi sẽ đích thân đi đến các nước láng giềng quanh khu vực
biển Đông chỉ nhằm vào việc xin lỗi các nước bạn cùng cộng đồng quốc tế về việc
đã gây ra những bất ổn trong khu vực, và thể hiện sự cầu thị sửa sai tôi sẽ trả
lại những vùng lãnh hải, lãnh thổ đang tranh chấp và chiếm đóng, trả lại biển
Đông sự bình yên theo Công ước quốc tế về biển năm 1982, nhanh chóng từ bỏ việc
xây dựng sân bay trong khu vực Hoàng Sa, Trường Sa...
Đó mới là việc đáng để tôi với thân phận Ngạo Thuyết ra sức, và đó cũng là quan điểm lập trường của tôi.
Đó mới là việc đáng để tôi với thân phận Ngạo Thuyết ra sức, và đó cũng là quan điểm lập trường của tôi.
Và ngay cả ở những cương vị trên tôi cũng
không màng đến. Điều tôi muốn làm hơn là trả lại cho nhân loại sự hiểu biết về
sự luân chuyển giữa các cõi giới vô hình và hữu hình. Cái chết ở mỗi loài, mỗi
người thực sự không là một sự kết thúc, nơi cái chết chính là một sự khởi đầu
khác. Và khi không sáng rõ điều đó thì loài người đang làm khổ nhau và làm đau
cả chính mình.
Và thực tế là nếu "Mỗi người chúng ta cứ ra đời sống hết 60, 70 năm rồi chết là hết thì phải chăng sự sống đó sẽ vô cùng vô nghĩa, bao nhiêu ân oán tranh giành, được mất, hơn thua...
Và thực tế là nếu "Mỗi người chúng ta cứ ra đời sống hết 60, 70 năm rồi chết là hết thì phải chăng sự sống đó sẽ vô cùng vô nghĩa, bao nhiêu ân oán tranh giành, được mất, hơn thua...
Chỉ cần chết là hết sao? Sao nhận thức, tư
duy, sự hiểu biết nhân loại lại có thể ấu trĩ, thiển cận đến vậy?
Và nếu chết là hết thì con người đâu cần sống
hiền hòa, lương thiện,... Rõ thật là những đức tính tốt đẹp của con người không
làm nên cơm gạo. Do vậy nên sự thực dụng, lòng tham, tính ích kỉ sẽ hủy hoại
loài người, chữ tâm, chữ đức trong lòng người không còn nữa. Khi điều này xảy
ra và chắc chắn sẽ xảy ra khi con người mãi sống nơi nhận thức "Chết là hết".
Thử hỏi khi ấy làm sao ta có thể phân biệt được loài người và loài vật, khi mà
loài người bộc lộ hoàn toàn thú tính của mình.
Cũng đừng nên cho rằng đây là lý tưởng, là niềm
tin, là sự tự hào của cá nhân tôi. Đã lâu rồi, tôi không sống trong niềm tin,
lý tưởng hay sự tự hào thô thiển. Với tôi những thứ đó đã vô giá trị khi tôi vượt
qua lòng tự hào dân tộc để biết rằng hơn một tỷ người Trung Quốc cũng đang khốn
cùng mưu sinh trong một xã hội, một đất nước Trung Quốc đầy dẫy những bất công.
Thấu rõ điều đó nên tôi sẽ không bao giờ bỏ mạng vô ích vì cái được gọi là lý
tưởng, niềm tin hay sự tự hào.
Nếu vì những điều đã trình bày mà tôi phải chết
thì đó chỉ là việc tôi chết vì cái biết của mình, chết vì ra sức trả sự hiểu biết
đúng mực, sáng rõ, khách quan về cho nhân loại, chết vì giúp con người chạm đến
sự thật về quy luật vận hành của sự sống, của loài người.
Và do thông suốt về việc sinh tử nơi 3 cõi
nên với tôi cái chết đã không còn đáng sợ, dẫu có chết thế nào thì đó cũng chỉ
là giấc ngủ an lành sau cùng của tôi mà thôi. Tôi đã không sợ chết nhưng hãy
còn sợ đau, tôi đau cái đau của nhân loại, của người dân Việt, thế nên đừng làm
tôi đau.
Khi chạm đến mối nối giữa sinh và tử, giữa thế
giới hữu hình và vô hình cùng với chút tình người còn lại tôi đã chọn lựa việc
dấn thân trả lại sự hiểu biết cho nhân loại. Tôi rõ biết để làm được điều đó
tôi sẽ phải xô đổ nền tri thức đương đại của nhân loại. Và để làm được điều đó
tôi phải chạm trán với thành phần tôn giáo cực đoan, mê tín; giới khoa học chủ
quan, thiển cận; giới quản lý xã hội độc đoán, chuyên quyền... Đối mặt với những
thành phần cực đoan, bảo thủ, chuyên chính... là việc bán rẻ mạng sống chính
mình. Rõ biết vậy nên từ bấy đến nay tôi độc bộ, độc hành; độc lai, độc vãng;
gác lại tình riêng. Do vậy nên nếu cho rằng tôi đang làm sai thì chỉ việc lấy
đi một mạng người trong nhân loại thì sẽ chấm dứt sự lan truyền sự hiểu biết của
tôi.
Đừng cố chặn trang blog của tôi vì việc làm đó sẽ nhọc công tôi mở những trang blog khác. Blog là chết, tôi mới là sống. Và hãy nên cân nhắc sự nặng nhẹ, khi tôi vì việc trả lại sự hiểu biết đúng mực, sáng rõ cho nhân loại mà chết đi thì e rằng sẽ rất lâu, rất lâu mới có được một người thông suốt được mọi sự ở cả hai nẻo đạo đời.
Và khi không có sự hiểu biết khách quan, sáng rõ mà tôi đã nhiều lần đề cập, trình bày thì nhân loại sẽ rơi vào tâm bão của lòng tham, sự thực dụng, thói ích kỷ... Xã hội loài người sẽ rất hỗn độn, dễ vỡ cùng với những đau khổ, hận thù, chiến tranh sẽ leo thang.
Đừng cố chặn trang blog của tôi vì việc làm đó sẽ nhọc công tôi mở những trang blog khác. Blog là chết, tôi mới là sống. Và hãy nên cân nhắc sự nặng nhẹ, khi tôi vì việc trả lại sự hiểu biết đúng mực, sáng rõ cho nhân loại mà chết đi thì e rằng sẽ rất lâu, rất lâu mới có được một người thông suốt được mọi sự ở cả hai nẻo đạo đời.
Và khi không có sự hiểu biết khách quan, sáng rõ mà tôi đã nhiều lần đề cập, trình bày thì nhân loại sẽ rơi vào tâm bão của lòng tham, sự thực dụng, thói ích kỷ... Xã hội loài người sẽ rất hỗn độn, dễ vỡ cùng với những đau khổ, hận thù, chiến tranh sẽ leo thang.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét