
Thấy gì sau sự kiện ông Nguyễn Bá Thanh bị đầu độc bằng chất phóng xạ ARS... (P.3)
Thứ Năm, 6 tháng 12, 2018
Chủ Nhật, ngày 18 tháng 1 năm 2015
Có người hỏi tôi "Có cách nào loại trừ độc đảng, xây dựng
tam quyền phân lập ở đất nước Việt Nam không?".
Tôi trả lời với đại ý "Hiện tại là không và cho dù Việt Nam
có thực hiện tam quyền phân lập cùng đa đảng thì sự dân chủ trên đất nước Việt
Nam không hẳn sẽ đúng mực, có thật.
Vì sao?
Khi mà sự tự ti, bạc nhược cùng lòng tham, sự ích kỷ, lối sống
thực dụng ngự trị trong lòng mọi người ở tất cả thành phần, tầng lớp xã hội
người Việt thì thể chế chính trị sẽ không còn có giá trị dân chủ cùng sự bình
đẳng. Khi mà khối đại đoàn kết của dân tộc Việt Nam đã mục nát, hư rỗng, ý chí
con người, ý chí dân tộc đã không còn nữa thì đừng nói đến sự bình đẳng, bác
ái, tự do. Thế nên việc lật đổ một thể chế chính trị này và dựng lên một thể
chế chính trị khác nhằm xóa bỏ những bất công xã hội, sự tham nhũng vô độ của
một thành phần người thì mọi việc đâu rồi cũng sẽ lại vào đấy - Sự bất công sẽ
lại sớm bộc lộ, sự dân chủ sẽ sớm trở thành khối lý thuyết hão huyền, không có
giá trị thật. Chỉ khi nào nhận thức, sự hiểu biết người Việt có sự tương đồng,
trình độ dân trí đồng đẳng nhất định thì với sự hiểu biết của người Việt, điều
đó sẽ quyết định tính dân chủ ở đất nước Việt Nam. Song nếu loài người (nói
chung) hay người Việt Nam (nói riêng) còn trói trong tư duy, nhận thức
"Chết là hết" thì mọi cuộc đấu tranh, phản kháng đều trở nên vô nghĩa
cho dù rất nhiều, rất nhiều máu, nước mắt và mạng sống con người đổ ra".
Cũng qua câu hỏi trên tôi và chúng ta sẽ nhận diện được sự tồn
tại của một ý thức hệ muốn xóa bỏ những bất công, những mâu thuẫn nội tại có
trong lòng của một đất nước Việt Nam ở thể chế chính trị độc đảng chuyên quyền.
Song đấu tranh để làm gì, được gì? Liệu xã hội Việt Nam có tốt đẹp hơn với đa đảng cùng tam quyền phân lập?
Song đấu tranh để làm gì, được gì? Liệu xã hội Việt Nam có tốt đẹp hơn với đa đảng cùng tam quyền phân lập?
Hãy mở lòng ra nhìn toàn cảnh nhân loại!
Phải chăng cả thể chế Xã hội chủ nghĩa (XHCN) lẫn Tư bản chủ
nghĩa (TBCN) đều đang ngụp lặn trong những sự hỗn độn, đổ nát và bệ rạc của cái
được gọi là tình người? Lòng tham, sự thực dụng, ích kỉ cũng đã gặm nát tính
người ở tầng lớp quản lý đất nước ở các nước đa đảng với tam quyền phân lập.
Khủng hoảng nợ công, khủng hoảng nhân đạo, khủng hoảng tình người... ở các quốc
gia Châu Âu, Thái Lan, Malaysia, Myanma,... là những minh chứng chứng tỏ rằng
thể chế chính trị không quyết định sự dân chủ ở mỗi quốc gia cũng như mức độ
bất công xã hội.
Do vậy nên khi sự dân chủ không thật có giá trị thì dù cái áo khoác bên ngoài có là Xã hội chủ nghĩa hay Tư bản chủ nghĩa thì cũng chỉ là "Bình mới rượu cũ" mà thôi.
Lại nói "Dẫu sao xã hội loài người tồn tại ở cơ chế đa đảng tin rằng sẽ có được sự hài hòa, bình đẳng hơn".
Do vậy nên khi sự dân chủ không thật có giá trị thì dù cái áo khoác bên ngoài có là Xã hội chủ nghĩa hay Tư bản chủ nghĩa thì cũng chỉ là "Bình mới rượu cũ" mà thôi.
Lại nói "Dẫu sao xã hội loài người tồn tại ở cơ chế đa đảng tin rằng sẽ có được sự hài hòa, bình đẳng hơn".
Thật không phải vậy. Thái Lan, Myanma, Malaysia, Italy, Hoa Kỳ,
Nga,... đâu hẳn là bình yên, dân chủ. Sóng ngầm luôn có ở nội tại mỗi chính
trường mọi quốc gia. Không phải là giới chính khách luôn minh bạch mà chính nơi
đấy mới đủ đầy những âm mưu, thủ đoạn, cùng sự gian trá, lọc lừa. Thêm nữa,
chính do sự đa đảng mà sự tranh giành quyền lực càng khốc liệt, khó lường hơn
giữa các phe phái cùng vây cánh, bè đảng chính trị. Khi mà sự dân chủ chỉ là
một mớ lý thuyết hoa mỹ, không thật có thì hai chữ dân chủ sẽ được các bên vận
dụng như là một chiêu bài sáng tạo nhằm vào mục đích có thể độc chiếm quyền
lãnh đạo tối cao của đất nước. Và rồi "Qua cầu rút ván", đó là cách
hành xử của con người đã bao đời nay, nhất là khi con người trói vào nhận thức
"Chết là hết". Sau rốt thì người dân vẫn mãi là thành phần "Thấp
cổ, bé miệng", thành phần đã quen rồi lối sống tự ti, bạc nhược, yếu đuối
cùng sự ích kỉ, thực dụng.
Sự đấu tranh đánh đổi bằng máu, mạng sống để rồi đâu lại vào đấy thì thôi đi có phải hơn không. Vậy nên thay vì lao vào việc đấu tranh phá hoại ta nên hoàn thiện nhận thức sự hiểu biết bản thân góp phần nâng cao nhận thức, tư duy, sự hiểu biết cộng đồng. Khi đó, sự dân chủ tự khắc phát huy tác dụng, khi con người có ý chí, nghị lực vững vàng thì những bất công xã hội sẽ bị đẩy lùi. Khi mặt trời lên thì bóng tối sẽ tự mất.
Sự đấu tranh đánh đổi bằng máu, mạng sống để rồi đâu lại vào đấy thì thôi đi có phải hơn không. Vậy nên thay vì lao vào việc đấu tranh phá hoại ta nên hoàn thiện nhận thức sự hiểu biết bản thân góp phần nâng cao nhận thức, tư duy, sự hiểu biết cộng đồng. Khi đó, sự dân chủ tự khắc phát huy tác dụng, khi con người có ý chí, nghị lực vững vàng thì những bất công xã hội sẽ bị đẩy lùi. Khi mặt trời lên thì bóng tối sẽ tự mất.
Khi sự hiểu biết ở mỗi người nâng lên thì mỗi thành phần, mỗi
tầng lớp xã hội tự biết cách đối mặt với những khó khăn nơi cuộc sống một cách
hài hòa, uyển chuyển.
Hơn nữa, sự bất công nơi xã hội loài người thời đại nào mà chẳng có. Việc tham nhũng tồn tại là do lòng tham của con người, lòng tham của con người thì có ở tất cả mọi người. Thêm vào nhận thức sống mê muội "Chết là hết" thì lòng tham càng trở nên mãnh liệt, việc nhân nghĩa, an dân chỉ là việc thứ cấp, việc phụ không đáng để cho những người đắm chìm lối sống thực dụng, ích kỉ quan tâm.
Cũng lại như vậy sự tự ti, bạc nhược, yếu đuối nào đã rời xa mỗi con người. Sự ích kỉ, thực dụng đã phá vỡ khối đại đoàn kết dân tộc. Thế nên việc đấu tranh sẽ đồng nghĩa với sự tổn thất, mất mát cho bản thân, gia đình, dòng tộc. Việc bị cầm tù, mất mạng.. liệu bạn có sẵn sàng đánh đổi những thứ đó cho những thứ sẽ không thuộc về mình?
Nhưng sự bất công nơi xã hội, những khốn cùng mà người dân Việt đang gánh chịu. Lẽ nào ta phải chấp nhận và đồng thuận những điều xấu xa, dơ bẩn, hèn hạ đó. Đất nước, dân tộc Việt Nam sẽ về đâu với những con người kiệt quệ ý chí, bạc nhược, yếu hèn và vị kỉ?
Hơn nữa, sự bất công nơi xã hội loài người thời đại nào mà chẳng có. Việc tham nhũng tồn tại là do lòng tham của con người, lòng tham của con người thì có ở tất cả mọi người. Thêm vào nhận thức sống mê muội "Chết là hết" thì lòng tham càng trở nên mãnh liệt, việc nhân nghĩa, an dân chỉ là việc thứ cấp, việc phụ không đáng để cho những người đắm chìm lối sống thực dụng, ích kỉ quan tâm.
Cũng lại như vậy sự tự ti, bạc nhược, yếu đuối nào đã rời xa mỗi con người. Sự ích kỉ, thực dụng đã phá vỡ khối đại đoàn kết dân tộc. Thế nên việc đấu tranh sẽ đồng nghĩa với sự tổn thất, mất mát cho bản thân, gia đình, dòng tộc. Việc bị cầm tù, mất mạng.. liệu bạn có sẵn sàng đánh đổi những thứ đó cho những thứ sẽ không thuộc về mình?
Nhưng sự bất công nơi xã hội, những khốn cùng mà người dân Việt đang gánh chịu. Lẽ nào ta phải chấp nhận và đồng thuận những điều xấu xa, dơ bẩn, hèn hạ đó. Đất nước, dân tộc Việt Nam sẽ về đâu với những con người kiệt quệ ý chí, bạc nhược, yếu hèn và vị kỉ?
Sự bất công xã hội, việc tham nhũng lan tràn, các khoản nợ công
ngày càng phình to, việc tự do, dân chủ đánh mất giá trị thật và rất nhiều, rất
nhiều những giả trá khác đã tạo ra một xã hội mà con người ở mọi thành phần,
tầng lớp xã hội không còn niềm tin vào nhau.
Bạn muốn nói về điều đó?
Đúng vậy. Điều đó là có thật, chính vì vậy bạn càng nên sáng
suốt để nâng cao khả năng thích ứng, tùy thuận xây dựng gia đình hạnh phúc,
bình yên. Sự đấu tranh không thức thời sẽ đẩy cuộc sống gia đình, người thân
của bạn vào khốn cùng, khổ đau hơn nữa. Trừ phi những bất công xã hội đã dồn ép
bạn đến cùng đường thì việc phản kháng bất chấp tính mạng mới thật sự cần
thiết, nên làm.
Thế còn tương lai đất nước, vận mệnh dân tộc? Và tại sao bạn lại muốn tôi sống trong sự sợ hãi, hèn hạ, tự ti và vị kỉ?
Thế còn tương lai đất nước, vận mệnh dân tộc? Và tại sao bạn lại muốn tôi sống trong sự sợ hãi, hèn hạ, tự ti và vị kỉ?
Đừng vội trách tôi khiến bạn trở nên yếu hèn vì những đức tính
không tốt đẹp đó vốn có trong lòng bạn. Tôi sẽ không thể khiến bạn hèn hạ hơn
nếu bản thân bạn thật sự kiên cường. Tôi chỉ cho bạn thêm thông tin để bạn mở
lòng ra và thích ứng với cuộc sống, với bối cảnh xã hội hiện tại mà thôi. Đấu
tranh, lôi kéo kích động mọi người phản kháng cực đoan cho máu đổ, nước mắt rơi,
hận thù chồng chất, hủy hoại mạng sống... của chính mình cùng người thân là
việc đáng để mỗi người tự xét lại.
Còn tương lai đất nước, vận mệnh dân tộc - đây là những vấn đề lớn của cả đất nước, thế nên dân tộc sẽ tự chịu trách nhiệm lấy. Khi khối đại đoàn kết dân tộc không tồn tại thì không có dân tộc Việt, không có dân tộc Việt thì đừng nói đến tương lai của đất nước Việt Nam. Bạn sẽ không đủ kiên định để đấu tranh cho tương lai đất nước, vận mệnh dân tộc thế nên đừng nói những lời thừa. Lối sống thực dụng, lòng tham, sự ích kỉ cùng sự an toàn bạn đã xa rời khối đoàn kết dân tộc. Những phản kháng chỉ là phút bốc đồng nông nổi thoáng qua, rồi bạn sẽ lại ẩn thân vào chiếc vỏ ốc thực dụng, lòng tham và ích kỉ.
Còn tương lai đất nước, vận mệnh dân tộc - đây là những vấn đề lớn của cả đất nước, thế nên dân tộc sẽ tự chịu trách nhiệm lấy. Khi khối đại đoàn kết dân tộc không tồn tại thì không có dân tộc Việt, không có dân tộc Việt thì đừng nói đến tương lai của đất nước Việt Nam. Bạn sẽ không đủ kiên định để đấu tranh cho tương lai đất nước, vận mệnh dân tộc thế nên đừng nói những lời thừa. Lối sống thực dụng, lòng tham, sự ích kỉ cùng sự an toàn bạn đã xa rời khối đoàn kết dân tộc. Những phản kháng chỉ là phút bốc đồng nông nổi thoáng qua, rồi bạn sẽ lại ẩn thân vào chiếc vỏ ốc thực dụng, lòng tham và ích kỉ.
Nhưng... Lẽ nào dân tộc Việt Nam sẽ sống mãi với giấc mơ dân chủ
phù phiếm, xa hoa. Lẽ nào người dân Việt sẽ phải chịu đựng những bất công xã
hội và việc tham nhũng của một thành phần người lãnh đạo chỉ biết sống ích kỉ,
tư lợi... Hẳn là việc đấu tranh phản kháng sẽ mang lại một giá trị nhất định nào
đó, tương xứng với máu và nước mắt mà người dân Việt đổ ra. Không có lý nào
người Việt Nam bước vào kỷ nguyên văn minh, hiện đại, tiến bộ lại phải sống lầm
lũi, cam chịu sự bất công xã hội vượt mức.
Không hẳn là việc đập phá vật chất, tài sản, của cải, nguyên khí
đất nước là sự đấu tranh. Không hẳn việc đấu tranh, phản kháng bằng vào cách
đập phá cho tan hoang mọi thứ rồi bắt tay vào xây dựng lại mới là đấu tranh
đúng mực. Với sự hiểu biết của con người ngày nay thì việc làm đó chỉ là sự phá
hoại nông nổi. Sự hiểu biết của con người đã nâng cao, không phải cứ diễu hành
và hô vang khẩu hiệu "Đả đảo chính phủ, phản đối bất công xã hội" là
đấu tranh. Ở một góc nhìn khác thì việc làm đó đích thực là hành vi phá hoại,
phản động,...
Ở bối cảnh xã hội hiện tại thì việc im lặng, thể hiện phần nào
sự không hài lòng, không hợp tác đã là một sự đấu tranh cân não và đúng mực.
Khi niềm tin vào thành phần quản lý xã hội, quản lý đất nước
Việt Nam không còn nữa thì việc từ bỏ việc bỏ phiếu bầu cử các quan chức chính
phủ cũng đã là một sự đấu tranh sống còn. Việc làm đó sẽ tỏ rõ thái độ, lập
trường cá nhân và của cả dân tộc Việt Nam. Chỉ cần mỗi người dân ý thức được sự
vô nghĩa, vô giá trị của những chiếc lá phiếu thì khối đại đoàn kết toàn dân sẽ
tự khắc hợp nhất. Nếu giới chính trị nhận ra điều đó thì sự dân chủ sẽ từng
bước được xác lập. Nếu giới chính trị vẫn chuyên quyền, độc đoán, xử sự theo
lối "Một tay che trời", không coi trọng những lá phiếu tín nhiệm của
người dân tự khắc họ sẽ đánh mất vai trò quản lý đất nước. Khi không được lòng
dân thì thể chế chính trị đó sẽ sớm bị tan rã.
Đừng vội khẳng định rằng dù người dân không đi bầu cử thì số phiếu bầu vẫn đạt chuẩn và báo chí, giới truyền thông vẫn loan tin người dân Việt hoàn toàn tin tưởng vào sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng và nhà nước.
Đừng vội khẳng định rằng dù người dân không đi bầu cử thì số phiếu bầu vẫn đạt chuẩn và báo chí, giới truyền thông vẫn loan tin người dân Việt hoàn toàn tin tưởng vào sự lãnh đạo sáng suốt của Đảng và nhà nước.
Đã bao đời nay việc bầu cử luôn đạt chuẩn ai mà không biết nhưng
thật ra những lá phiếu vốn không có giá trị thật, những lá phiếu tồn tại không
từng thể hiện sự dân chủ vốn có ở đất nước Việt Nam. Đã không còn tin tưởng vào
sự dân chủ của những lá phiếu thì bạn nuôi chi hoài ảo vọng. Việc bỏ phiếu đã
từ lâu có giá trị về lợi ích nhóm mà thôi và đã có rất nhiều người dân Việt đã
bị che mắt ảo tưởng sự dân chủ là thật có mới khăn gói đi bỏ phiếu. Chính việc
làm ngỡ như vô thưởng, vô phạt của không ít người Việt đã góp phần tạo điều
kiện cho thành phần quản lý đất nước dễ dàng thực hiện việc "Một tay che
trời". Thế nên chỉ cần người dân Việt ở mọi thành phần, tầng lớp xã hội
nhận thức được sự vô nghĩa của việc bỏ phiếu rồi từ bỏ việc bỏ phiếu thì giới
quản lý đất nước sẽ tự biết sửa sai. Sự dân chủ sẽ từng bước được cải thiện nếu
chính đảng hay giới quản lý đất nước muốn tồn tại.
Tin rằng với cách đấu tranh im lặng này thì xã hội Việt Nam sẽ sớm có được tương lai tươi sáng hơn, việc dân chủ sẽ đúng mực hơn và những bất công xã hội, việc tham nhũng sẽ bị đẩy lùi.
Tin rằng với cách đấu tranh im lặng này thì xã hội Việt Nam sẽ sớm có được tương lai tươi sáng hơn, việc dân chủ sẽ đúng mực hơn và những bất công xã hội, việc tham nhũng sẽ bị đẩy lùi.
Song đất nước Việt Nam (nói riêng) và nhân loại (nói chung) muốn
tiến đến một xã hội bình đẳng, bác ái, hài hòa, văn minh, tiến bộ, thực sự vững
bền thì tri thức sai lầm "Chết là hết" phải được từng bước tháo gỡ
khỏi tư duy, nhận thức con người và nhân loại. Không chỉ trực nhận, tiếp cận
với tri thức đúng mực "Chết không là hết" tri thức nhân loại còn phải
chạm đến những quy luật vận hành khách quan, sáng rõ, đúng mực của những nguyên
lý bảo toàn sự sống.
Chỉ khi nào tri thức nhân loại chạm đến sự khách quan, đúng mực
và sáng rõ thì tương lai nhân loại mới sáng rỡ, chan hòa yêu thương, tình người
đồng điệu.
Và hiển nhiên là nếu điều đó không là sự thật thì tôi đã không nhọc lòng xô đổ khối tri thức đồ xộ của nhân loại. Việc đánh tráo một khối tri thức chủ quan, phiến diện, thiển cận của loài người... bằng một sự giả tạo, dối lừa sẽ không đáng để tôi ra sức.
Tin rằng với cách hành xử của giới lãnh đạo đất nước Việt Nam hiện nay và nếu bài viết này cũng như không ít những bài viết về chính trị mà tôi đã từng viết đến được với gần 80 triệu người Việt thì các cuộc bầu cử dân chủ để xây dựng thành phần quản lý đất nước Việt Nam sẽ mất một lượng rất lớn phiếu bầu vì người dân Việt sẽ từ bỏ một việc làm không có giá trị, và đó cũng là cách đấu tranh đúng mực mà người dân các nước muốn xây dựng một đất nước dân chủ thật sự.
Và hiển nhiên là nếu điều đó không là sự thật thì tôi đã không nhọc lòng xô đổ khối tri thức đồ xộ của nhân loại. Việc đánh tráo một khối tri thức chủ quan, phiến diện, thiển cận của loài người... bằng một sự giả tạo, dối lừa sẽ không đáng để tôi ra sức.
Tin rằng với cách hành xử của giới lãnh đạo đất nước Việt Nam hiện nay và nếu bài viết này cũng như không ít những bài viết về chính trị mà tôi đã từng viết đến được với gần 80 triệu người Việt thì các cuộc bầu cử dân chủ để xây dựng thành phần quản lý đất nước Việt Nam sẽ mất một lượng rất lớn phiếu bầu vì người dân Việt sẽ từ bỏ một việc làm không có giá trị, và đó cũng là cách đấu tranh đúng mực mà người dân các nước muốn xây dựng một đất nước dân chủ thật sự.
Đây cũng sẽ là bài viết chính trị cuối cùng mà tôi viết. Mai
này, những bài viết của tôi sẽ hướng nhiều đến những người học Phật, là việc
làm nhằm lau chùi lại viên ngọc chánh pháp sáng rỡ mà Phật Thích Ca từng tận
tụy trao truyền, đó thật sự là viên ngọc quý giúp loài người thoát ra mọi khổ
não và cả quy luật luân hồi khi mà con người nhàm chán việc sinh tử.
Đừng cố chặn đứng việc lan truyền những bài viết nơi trang blog
Một thoáng Phương Đông vì xã hội con người sẽ mau chóng lao vào tâm bão của
lòng tham, lối sống thực dụng, ích kỉ. Xã hội loài người sẽ rơi vào sự hỗn độn,
rối ren, loạn lạc. Trang doavouu.blogspot.com sẽ là cứu cánh để giúp nhân loại
và người Việt Nam thoát ra khỏi màn đêm tăm tối của sự vô minh. Đó là nguồn
sáng duy nhất có được sự khách quan, hài hòa và đúng mực.
Mỗi mỗi nơi nội dung bài viết đều có sự đúng mực. Trong sự trói
cột có sự tháo gỡ, trong sự tháo gỡ có sự trói cột. Khi lĩnh hội, tiếp cận được
những điều được trình bày nơi bài viết thì mỗi người sẽ tự có thể chọn lựa cho
bản thân một lối đi hài hòa, tùy thuận, hợp lòng.
Và tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về những điều mà tôi đã
từng trình bày.
Những điều tôi đã, đang và sẽ trình bày nơi trang blog Một thoáng Phương Đông thì với đất nước tôi đã tận trung, với nhân loại tôi đã tận trí, với người học Phật cũng không hề lỗi đạo. Tôi sẽ tiếp tục việc báo đáp phần nào hiếu nghĩa. Mai này, khi song thân trăm tuổi thì tôi sẽ học theo tiền nhân quy ẩn sơn lâm, rời xa thế sự.
Những điều tôi đã, đang và sẽ trình bày nơi trang blog Một thoáng Phương Đông thì với đất nước tôi đã tận trung, với nhân loại tôi đã tận trí, với người học Phật cũng không hề lỗi đạo. Tôi sẽ tiếp tục việc báo đáp phần nào hiếu nghĩa. Mai này, khi song thân trăm tuổi thì tôi sẽ học theo tiền nhân quy ẩn sơn lâm, rời xa thế sự.
Trân trọng!
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét