Lật tẩy quân bài chủ - Ngày không bình yên
Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2019
Hôm nay là một
ngày không bình yên. Hơn 12 giờ đêm qua tôi nhận được một cuộc điện thoại của
người quen nhờ chuyển lời “Bà cụ đang ở phòng cấp cứu, sức khỏe rất kém”. Và
tôi đã vì người mà chuyển lời. Ừ thì năm tháng dần trôi, vô thường đi mãi.
Có lẽ đêm nay cụ
bà 80 tuổi sẽ dừng hơi thở, dừng nghỉ cả một đời bương bả, lo toan. Bà cụ nghĩ
rằng mình sẽ về với Mẹ - Phật Mẫu. Âu cũng là một chữ duyên.
Mới cách đây 4,
5 hôm tôi đã ngủ cùng với cụ bà. Hai cảnh đời xa lạ, con bà cụ một cảnh 2 quê,
tôi chỉ là người khách vô tình nghỉ lại qua đêm, tôi là khất sĩ với mái tóc
xanh trên dặm đường lưu lạc. Vậy mà khi cụ bà trở bệnh giữa đêm, tôi lại mời bà
vào ngủ cùng giường để tiện bề chăm nom, một đêm không ngủ.
…
Bà vẫn còn sáng
suốt để nhận ra “Giờ tui khùng hết sức, chuyện mới nói đã đã quên, uống thuốc
ăn cơm rồi mà lại chẳng nhớ, hông biết gì hết, ai nói gì thì nói, tui hổng biết
gì hết,…”. Và có những giận dỗi của trẻ con. Một vòng quay lẩn quẩn của kiếp
người.
Bà cụ đã ăn chay
20 năm rồi, là người không nhiều hiểu biết. Ông bà của bà cụ theo đạo Cao Đài
còn bà cụ thì nghe kinh Phật nhưng lại thờ Phật Mẫu. Bà tin rằng chết sẽ về với
mẹ Phật. Ừ thì về với mẹ Phật rồi đến lúc nào đó lại về lại luân hồi.
Lẽ ra người tu theo
Cao Đài là ôm mộng tu tiên nhưng vì không nhiều hiểu biết nên bà cụ nghĩ rằng
chết mình sẽ về với mẹ Phật.
Cao Đài giáo là
tôn giáo hòa trộn nhiều tôn giáo khác nhau Phật, Thánh, Chúa, Thượng đế,… xếp
thành hàng, thành lớp. Hương khói mịt mờ, lễ nghi giăng lối, giáo lý họa thành
thơ, chỉ giỏi dạy người tự thân không chịu hành đúng mực.
Cao Đài giáo ảnh
hưởng theo phép tu tiên của đạo Lão, dẫu thành tựu hình thần du nhập tiên giới
cũng chỉ là một dạng chúng sinh chìm trôi trong 6 nẻo.
Viết về vấn đề
này những người tin sâu khoa học, duy vật biện chứng lại bảo tôi nói lời hoang
đường, huyễn hoặc nhưng biết làm sao khi tôi vẫn nói lời thật.
Dù biết cụ bà đã
đi vào đường rẽ nhưng tôi không thể mở lối về chánh pháp vì kiến chấp của người
ăn chay trường hơn 20 năm và cho rằng đó là công phu thù thắng thì có nói cũng
tạo xung đột, chống trái.
Đành thôi! Xem
ra với cụ bà tôi thật kém duyên.
Ừ thì khoa học
tiến bộ sinh cũng có giờ sinh, chết cũng có giờ để chết. Không thể tự nhiên
chết được. Chọn giờ chết cho bà cụ nhắm mắt để con cháu được nhờ.
Ôi! Đoạn trường
thay một kiếp nhân sinh huyễn mộng, đau khổ dật dờ đến phút nhằm mắt xuôi tay.
Dẫu sao tôi rõ biết bà sẽ về nơi bà mong đến. Thôi lời giã biệt cháu xin gửi
đến bà!
Dường như tôi đã
trình bày lạc đề. Không hẳn vậy, tôi có dụng tâm trên bước đường lạc lối.
Chết có hết hay
lẩn quẩn luân hồi trong 3 cõi 6 đường?
Bạn cứ hoài nghi
những điều tôi trình bày để tự tìm cho mình câu trả lời đúng đắn, điều này sẽ
giúp bạn sáng rõ con đường mình đi trong kiếp người xuôi ngược.
Con nước ròng
rồi con nước lớn. Đó là điều mà mỗi người cần sáng rõ trong vòng sinh tử luân
hồi.
Các nhà lãnh
đạo, nhà quản lý,… vì bị trói vào chủ nghĩa duy vật nên buộc theo trường phái
vô thần đẩy xã hội chìm sâu vào lòng tham không đáy con người, “Chết là hết” sẽ
biến xã hội loài người hôi tanh với hận thù, đau khô và mưa máu trả vay.
Dù vậy các mệnh
phụ phu nhân lại tin nhận Trời Phật, thần linh, cầu an, giải hạn,…
Ôi! Trò đùa của
thói đời! Nhưng tự tánh nếu mê phước làm sao cứu được.
Tham lam, cuồng
vọng, si mê, ăn trên ngồi trước thọ hưởng giàu sang mặc dân đen ngụp lặn trong
nỗi lo miếng cơm manh áo. Khi mọi việc vượt mức chính sẽ trở thành tà, ăn trên
ngồi trước mà không nuôi đạo, giữ đức rồi sẽ có ngày máu nhuộm thây phơi như
nguyên thủ Gadafi, hoặc bị người đời nguyền rủa, con cháu bị xua đuổi, ruồng
bỏ.
Nếu khôn khéo
một chút thì trước cuộc chính biến sớm mang gia đình, dòng tộc làm cuộc bôn
đào, lưu vong ra nước ngoài sống hưởng thụ nhưng dù hưởng thụ thì cũng chỉ là
kẻ sống lưu vong bại hoại so với Lê Chiêu thống, Trần Ích Tắc,… nào có khác gì?
Rồi lại chuyển
kiếp người (Nếu may mắn) ngay chính
trong dòng tộc gánh nhận phần con nước ròng do nhân tiền kiếp đã gieo. Nếu tôi
không rõ biết thì hẳn không “lao tâm, nhọc lòng” biện giải.
Dẫu biết là con
nước ròng, con nước lớn nhưng tôi không khỏi đắng lòng nhìn con người ngụp lặn
trong bi thương, khổ não. Nếu phải chết vì những lời nói trái tai thì cũng
không phải thẹn lòng vì sống ích kỷ nhỏ nhen vậy.
Nếu có thể chết cho người thật sống
Ta tiếc gì một giấc mộng phù hoa.
Hôm nay, giải quyết cho xong vấn đề diệt giặc
ngoài rồi tiếp theo sẽ tính đến việc thù trong. Nếu mọi người nhận thấy những
điều tôi viết có chút ít giá trị thì truyền trao, nhân rộng cho mọi người cùng
biết, xã hội sẽ sớm có sự đổi thay và giới lãnh đạo trong nước, ngoài nước cũng
như giới lãnh đạo Trung Quốc sẽ rùng mình kinh sợ khi nhận biết việc làm bất
nhân, bất nghĩa, vô đạo, trái đức mà họ đang làm người người đều biết.
Sự phẫn nộ của nhân loại và người dân đã không
còn tin nhận sự lãnh đạo của họ. Xuống thang tranh chấp biển Đông, tuân thủ
công ước quốc tế luật biển năm 1982 là
việc giới lãnh đạo Trung Quốc cần làm nếu muốn người dân Trung Quốc và nhân
loại còn giữ họ lại nơi cái ghế quyền lực đương thời.
Tin rằng giới lãnh đạo Trung Quốc chẳng dám vọng
động khi biết rằng những việc làm sai trái trên biển Đông cả nhân loại đều rõ
biết và Ván Cờ Biển Đông đã Lật Ngửa Các Quân Bài. Chỉ với việc làm này thì
biển Đông mới thôi không còn dậy sóng.
Còn việc ngang ngược, ngông cuồng xâm lấn Việt
Nam ở giới lãnh đạo Trung Quốc sẽ dừng lại vì thiên hạ đã theo về Việt Nam và
tôi không nghĩ rằng giới lãnh đạo Trung Quốc đã mất hết lòng tự trọng, vô sỉ
đến vậy.
Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về những vấn
đề đã trình bày, cả việc Trung Quốc dám xâm lấn Việt Nam với lý do tôi chạm đến
lòng kiêu hãnh của giới lãnh đạo Trung Quốc.
Tôi cũng mong rằng những bài viết của tôi sẽ sớm
đến tay thành phần lãnh đạo Việt Nam bởi lẽ một khi tôi ra đao thì sẽ có không
ít người bị “xử trảm”, tôi muốn giữ lại cho nhau “còn chút gì sĩ diện”.
Tôi rõ biết một điều “Ta không giết bá nhân, bá
nhân vì ta mà chết”. Dù vậy tôi vẫn làm việc theo nguyên tắc hợp pháp, hợp với
lòng người. Nếu cho rằng quái đao của tôi quá cương mãnh, bá đạo thì hãy liên
lạc với tôi tạm “đình chiến” rồi từng bước sửa sai. Tôi sẽ “đao hạ lưu nhân”,
“Buông hạ đồ đao”.
Có lẽ 2, 3 ngày đến tôi sẽ post phần nội dung
khác chờ đợi cách hành xử của giới lãnh đạo.
Nếu sau 3 ngày tôi vẫn không nhận được bất kỳ
liên lạc nào từ giới lãnh đạo đến số máy 0982353038 thì tôi sẽ ra sát chiêu thể
hiện lập trường Cầm tặc cầm vương.
Bây giờ tôi xin quay lại vấn đề chính của ngày
hôm nay.
...
Quân Bài Chủ là nhân loại, là người dân cũng như
các thành phần xã hội khác ngoài thành phần chính trị. Vì là Quân Bài Chủ nên
sức mạnh của quân bài này là vô đối, thật không có đối thủ xứng tầm.
Đáng tiếc đây lại là quân bài ô hợp gồm rất
nhiều thành phần khác nhau nông dân, công nhân, doanh nghiệp, trí thức, giảng
viên, bác sĩ, kỹ sư,... gồm nhiều quốc gia, dân tộc, sắc tộc, tôn giáo khác
nhau.
Về sự hiểu biết, trình độ của thành phần các
quân bài là không đồng. Do vậy cách hành xử của các thành phần quân bài này
cũng khác nhau.
Dù rằng giữa các thành phần này luôn tồn tại mối
liên kết không thể tách rời nhưng vì tâm phân biệt, đố kỵ hoài nghi nên liên
kết lỏng lẻo, không có tiếng nói chung thế nên sức mạnh của quân bài này trở
nên suy giảm nghiêm trọng.
Dưới sức ảnh hưởng của chủ nghĩa thực dụng ích
kỷ của bối cảnh xã hội hiện tại, các thành phần quân bài này tự trói vào tư duy
“sống chết mặc bây, đừng chạm đến ta là được”, nước sông không phạm nước giếng
thì mong rằng nước giếng chẳng động đến nước sông,... mỗi thành phần từ tách ra
khỏi khối đồng nhất của Quân Bài Chủ, tự thủ bàng quang.
Vì sự tự ti, bạc nhược, chỉ biết sống cho riêng
mình ở các thành phần quân bài nên Quân Bài Chủ bỗng chốc trở thành Quân Bài Tự
Ti.
Sự sai lầm mang tính truyền thống của các thành
phần xã hội ở khối đồng nhất nhân loại là đã từ lâu các thành phần này đã thoái
thác trách nhiệm cùng với thành phần chính trị vạch ra những phương hướng, giải
pháp phát triển, xây dựng hoàn thiện xã hội con người.
Vì sự lơi là đó mà các thành phần xã hội khác
thành phần chính trị đã mất hẳn tiếng nói trên chính trường bỏ mặc chính trường
và việc quản lý cho thành phần chính trị.
Điều đáng tiếc là khi thành phần chính trị phạm
sai lầm thì các thành phần xã hội lãnh đủ vì lẽ “môi hở thì răng lạnh”. Quả
thật, nếu tranh chấp biển Đông leo thang thành chiến tranh thì ai sẽ ra chiến
trường cầm súng chiến đấu để rồi đến chết sẽ được ghi công.
Rõ thật là các thành phần khác ngoài thành phần
chính trị sẽ được tổng động viên vào quân đội ra chiến trường để tranh giành
một “món đồ” dường như không thuộc về họ.
Tin rằng phần lớn thây chết trên chiến trường
cũng như do nơi tên bay, đạn lạc là người dân thường và các thành phần xã hội
khác thành phần chính trị.
Nếu chiến loạn xảy ra thì tôi tin rằng “Thật khó
có thể tìm được xác của thành phần chính khách thuộc giới lãnh đạo bất nhân,
bất nghĩa Trung Quốc.
Còn tìm xác nguyên thủ quốc gia họ trên biển
Đông. Thôi bạn đừng có mơ!
Tại sao mạng sống của họ cao quý đến vậy mà mạng
sống của các thành phần khác lại nhỏ nhoi, hèn hạ?
Họ tham lam, ngông cuồng làm kẻ cướp đất, cướp
biển sao lại đẩy người dân và những thành phần xã hội khác chết thay, còn họ
ngồi không hưởng lợi”?
Nếu vậy chỉ có người dân các nước rơi vào cuộc
tranh chấp mới là thành phần của Quân Bài Chủ.
Nhân loại hay nói cách khác là người dân các
nước ngoài cuộc tranh chấp sẽ đứng ngoài cuộc chơi.
Không hẳn vậy. Chiến loạn đã có chiến tranh tất
có loạn lạc Thế chiến I, II cũng chỉ khởi nguồn ở một vài nước và lan rộng ra
phạm vi thế giới.
Tranh chấp biển Đông nếu xảy ra sẽ kéo theo nào
những Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, Nga, Mỹ, Đài Loan, Việt Nam, Philipin,
Inđnêxia, Cộng đồng quốc tế,... kéo theo một hệ lụy bản đồ ranh giới các nước
sẽ bị lòng tham của giới chính trị đòi vẽ lại.
Trung Đông vẫn là một miệng núi lửa sục sôi đang
chực chờ trào tung dung nham nóng chảy với đầy xác thân người, máu và nước mắt.
Nợ công châu Âu không thể đòi trên bàn đàm phán
đành chơi theo kiểu xã hội đen. Châu Phi đói nghèo, bệnh tật và kéo theo bạo
loạn,...
Có nơi nào an toàn cho những người sống ích kỷ,
tự tách rời khối đồng nhất nhân loại?
Trong số thành phần của Quân Bài Chủ cũng có
những Quân Bài Nói Thẳng, Nói Thật nhưng số lượng quả thật là không nhiều và
thiếu liên kết. Vì thế số quân bài này thường bị quân bài thuộc giới chính trị
bóp chết từ trong trứng nước.
Đây là sai lầm của quân bài thuộc giới chính
trị. Tự mình kém cỏi chẳng biết, lẽ ra khi được chỉ rõ điểm sai lầm phải nhận
thức sửa sai chứ có đâu bưng bít, ém nhẹm, che giấu cái kém, cái dở. Chặt tay
người ngay để rồi tự làm mù mắt mình.
Thật đáng thương xót! Vội quên dân là gốc, dân
là nước. Nước có thể đẩy thuyền nhưng nước cũng dễ dàng lật thuyền. Dẫu là
thánh nhân còn có lỗi lầm, đâu thể chỉ khoác lên vai chiếc áo chính trị là có
thể trở thành con người toàn thiện, toàn bích. Có câu nhiều tay vỗ nên kêu nếu
không biết dựa vào sức dân thì dù cho học rộng, hiểu nhiều thì cũng chỉ là con
hoang giữa chợ.
Trong số đông các thành phần khác ngoài thành
phần chính trị cũng không ít người hiểu biết. Nếu biết lắng nghe hẳn giới chính
trị cũng tìm ra được kế sách vẹn toàn giải quyết vấn đề tranh chấp biển Đông.
Điều quan trọng nhất của nhân loại ở thời điểm
hiện tại là hợp nhất lại thành một khối vững chắc. Gia cố sự tự tin bằng sự
hiểu biết khách quan, sáng rõ. Khôi phục sức mạnh vô đối vốn có và trở thành
Quân Bài Chủ Với Đầy Đủ Thực Lực.
Quân Bài Đa Biến - Quân Bài Chết là một quân bài
nhỏ trong Quân Bài Chủ. Dù vậy đây là Quân Bài Trí Tuệ, là quân bài dùng sự
khách quan, sáng rõ trình bày lại mọi việc, về tương quan lực lượng, mưu tính,
dã tâm,... của các thế lực tranh chấp trên biển Đông. Bằng vào việc nói thẳng,
nói thật về cục diện của Ván Bài Biển Đông, sẵn sàng dùng mạng sống để hợp nhất
nhân loại thành một khối đồng nhất, mong mỏi xã hội con người sống trong thương
yêu chân thành, sống hài hòa bình yên.
Quả thật, nếu quyển sách Trung Hoa, Còn Mãi Một
Tình Yêu được in ấn, dịch thuật truyền đến tay giới lãnh đạo Trung Quốc và rộng
khắp nhân loại thì tin rằng giới lãnh đạo Trung Quốc không dám có thêm hành
động nào vọng động trên biển Đông. Đây là đao thứ nhất mà Vô Ưu ra tay với giới
lãnh đạo Trung Quốc. Với 1 đao này thì sẽ ngay lập tức tách rời liên kết giữa
giới lãnh đạo Trung Quốc và người dân Trung Hoa. Đây là liên kết vốn rất mong
manh do sự độc tài bất nhân, bất nghĩa của giới lãnh đạo Trung Quốc.
Các lực lượng đối lập và người dân sẽ quay lưng
không ủng hộ việc làm của giới chính trị có tâm địa xấu xa. Dù là người dân hay
là bất kỳ ai trong xã hội ở bất kỳ đất nước nào cũng đều mong có cuộc sống bình
yên, êm ấm. Chẳng có mấy ai ôm mộng cướp đoạt của người như giới chính trị bất
nhân, bất nghĩa tham lam, tàn độc.
Thế nên việc cần làm là phải phân định rạch ròi
giới lãnh đạo Trung Quốc hay người dân Trung Hoa. Việc làm sai trái của chính
khách Trung Quốc sẽ không thể buộc người Trung Quốc kham lãnh.
Thoạt nhìn, đây có vẻ là đòn phản gián, ly gián
nhưng thực ra đó chính là Thật tướng kế. Chỉ bằng một việc rộng truyền sách
Trung Hoa, Còn Mãi Một Tình yêu thì Quân Bài Cuồng Tố sẽ gần như đánh mất thực
lực.
Đao thứ 2 là truyền trao bộ sách Sự Hiểu Biết
Làm Thay Đổi Nhận Thức, Giá Trị Con Người đến với giới lãnh đạo Trung Quốc cùng
nhân loại. Dù rằng nhận liên tiếp 2 đao rất đắng lòng nhưng tin rằng người
Trung Quốc sẽ phải cảm ơn Vô Ưu vạch ra con đường giúp họ an định xã hội, giải
trừ các cuộc đấu tranh đòi ly khai, tự trị ở các vùng. Vì mối ân tình này tin
rằng hãy còn lâu người Trung Quốc mới có ý định chạm đến Việt Nam.
Cũng thông qua bộ sách này thì bộ mặt vênh váo,
giả nhân, giả nghĩa của giới lãnh đạo ở các cường quốc nơi Quân Bài Cơ Hội sẽ
phơi bày, mong rằng với sự khách quan sáng suốt về sau họ sẽ có lòng tự trọng,
cân nhắc với những việc cần làm.
Với đao thứ 2 thì chiến tranh, bạo loạn trên
phạm vi thế giới sẽ đẩy lùi, những kho vũ khí, vũ khí hạt nhân sẽ được tháo gỡ
hoàn toàn. Điều quan trọng nhất là nhân loại đã có sự hiểu biết sáng rõ, khách
quan về sự sai lầm tạo ra vũ khí hủy diệt và họ đồng lòng lên tiếng.
Thế giới tâm linh cũng được nhân loại nhìn nhận
đúng mực hơn và sẽ có không ít người tìm về con đường giải thoát hoàn toàn. Nếu
bộ sách được ủng hộ trao truyền đúng mực thì xã hội con người tự an định. Đây
là kỳ chiêu Bất Chiến Tự Nhiên Thành.
Đao thứ 3 là đao mà Vô Ưu sẽ cân phân nặng nhẹ
khi đi đến và bỏ thây nơi Tử Cấm Thành. Sự cân phân nặng nhẹ này không vì Vô Ưu
mà là vì người Trung Quốc. Vô Ưu không dễ chết vô nghĩa nơi Tử Cấm Thành. Khi
đó giới lãnh đạo Trung Quốc sẽ bị đánh rơi khỏi vũ đài chính trị và không có gì
ngạc nhiên khi đất nước Trung Hoa sẽ bị “chia 5, xẻ 7”.
Việc làm này đối với Vô Ưu mà nói là dễ như việc
“úp bàn tay, ngửa bàn tay” nhưng Vô Ưu không đành lòng nhìn máu rơi, thây đổ.
Điều đáng sợ nhất là Vô Ưu là Quân Bài Chết muốn
đối phó với Quân Bài Chết thì người chết còn nói là khó thể đối phó huống hồ là
người sống. Đối đầu với Quân Bài Chết là cầm chắc thiệt thòi. Vậy mới nói dân
mà không sợ chết sẽ tạo ra mối nguy uy hiếp ngược lại nhà cầm quyền.
Đáng tiếc là kế hoạch “Mượn trời qua biển” của
Vô Ưu bị một thành phần người không hiểu chuyện vô tình gây cản trở đường đến
Tử Cấm Thành vào tháng 6 năm 2013.
...
Với những gì tôi đã trình bày tin rằng cũng được
mọi người nhìn nhận có ít nhiều sự hiểu biết. Có lẽ tôi cũng chưa điên tới mức
tự dưng hủy hoại thân mạng và tôi cũng không cho phép mình chết vô nghĩa dù cho
nơi Tử Cấm Thành hay bất kỳ nơi đâu. Vô Ưu đổi mạng vì những quyển sách thì hẳn
là bộ sách có điều kỳ đặc.
Thực ra Vô Ưu chẳng tham chết chỉ vì lòng người
đa đoan muôn lối nên xem như lần cuối cùng là người tôi sẽ chết cho quê hương.
Cụ bà 80 tuổi mà tôi vừa đề cập vừa mất cách đây
50’. Ngày mai, tôi mới có thể đến thăm bà. Cụ bà đã ngủ một giấc bình yên, lặng
lẽ.
Bài liên quan
- Mẹ ơi! Con van mẹ đừng sinh con ra đời
- Mẩu chuyện những đứa trẻ chơi dao (P.2)
- Mẩu chuyện những đứa trẻ chơi dao (P.1)
- Lý sự cùn đinh về chiến tranh, sự thắng lợi, tranh chấp biển Đông …
- Lòng tham và hệ lụy tất yếu
- Lật ngửa quân bài ở Ván bài Biển Đông
- Làm sao mua nỏ thần hay việc bán rẻ lòng tin? (P.3)
- Làm sao mua nỏ thần hay việc bán rẻ lòng tin? (P.2)
- Làm sao mua nỏ thần hay việc bán rẻ lòng tin? (P.1)
- Lạm bàn về biểu tượng lá cờ
- Không mở lời, người bảo “Đồ Câm” (P.2)
- Không mở lời, người bảo “Đồ Câm” (P.1)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét