Mẹ ơi! Con van mẹ đừng sinh con ra đời
Thứ Ba, 29 tháng 1, 2019
Ác mộng của người
mẹ trẻ
- Không.
Một tiếng thét
vang dội giữa màn đêm. Anh chồng trẻ choàng tỉnh quay sang nhìn người vợ trẻ.
Người cô vợ trẻ đẫm ướt mồ hôi, ánh mắt thất thần, hoảng loạn. Quá bất ngờ,
người chồng chưa kịp có phản ứng gì thì đã nghe cô vợ trẻ khóc rú lên.
Anh chồng đã kịp
lấy lại bình tĩnh, vỗ về người vợ và ân cần hỏi:
- Có việc gì mà
em hoảng loạn quá vậy? Em nằm mộng thấy gì thế?
Cô vợ trẻ ràn
rụa nước mắt nói:
- Em nằm mơ gặp
con. Nó là con trai. Anh ơi! Nó là con trai. Huhu!
Người chồng nói:
- Là con trai
thì tốt rồi. Sao em khóc? Em đã bảo “Em thích con chúng ta là con trai mà”.
Cô vợ trẻ vừa
khóc đáp lời:
- Nhưng nó chết
rồi.
Người chồng nổi
cáu gắt:
- Em nói gỡ gì
thế?
Cô vợ trẻ vẫn
khóc:
- Em nằm mơ gặp
con chúng ta và nó nói “Mẹ ơi! Con van mẹ. Xin mẹ đừng sinh con ra đời”.
Người chồng nhìn
vẻ mặt thảm não của người vợ, anh ta lấy lại sự điềm tỉnh và nói:
- Thôi em đừng
khóc nữa. Con mình mới có hơn 2 tháng tuổi thôi, có đâu mà gặp. Em hãy bình
tỉnh lại kẻo không ảnh hưởng đến cái thai. Em khóc hoài sẽ ảnh hưởng đến con.
Ông bà nói “Người mẹ mang thai mà có tâm trạng không vui sẽ tạo ra những người
con có gương mặt héo hon và cuộc đời của con sẽ gặp nhiều buồn khổ. Thôi nín đi
em.
Người vợ trẻ vẫn
cứ mãi khóc, người chồng lại dỗ dành:
- Thôi em ngoan,
đừng khóc nữa kể lại giấc mơ cho anh nghe đi. Em đừng khóc nữa, đêm đã khuya
lắm rồi.
Sau một hồi gào
khóc, cô vợ trẻ đã tỉnh táo trở lại và cô bắt đầu câu chuyện:
- Anh à, em rất
hạnh phúc khi được làm vợ của anh. Và càng hạnh phúc hơn khi kết quả tình yêu
của hai ta là cái thai hơn 2 tháng tuổi. Anh biết không? Ngày anh cùng em đi
đến trạm y tế được bác sĩ cho biết “Em đã có thai”, em hạnh phúc biết đến
nhường nào.
Mắt cô vợ trẻ
ngân ngấn nước và tiếp tục:
- Đêm nay, em
lại nghĩ đến cái giây phút tuyệt diệu đó, em đã hơi khó ngủ. Vậy mà vừa chợp
mắt em đã thấy mình lạc đến một nơi đầy sương khói, mờ ảo. Ở nơi đó có rất
nhiều đứa trẻ tinh nghịch, dễ thương. Bọn trẻ khoác những bộ cánh trắng, chúng
như là những thiên thần. Chúng quây quần vui đùa bên nhau, cũng có một số đứa
trẻ ngồi lộ vẻ buồn chán, sầu não. Có một số đứa dường như bị khuyết tật,… Rồi
em chợt thấy có một bé trai kháu khỉnh đang mãi vui đùa cùng chúng bạn. Tình cờ
đứa bé quay lại nhìn thấy em. Em nhận ra nó rất giống anh, nhất là đôi mắt. Đứa
bé nhìn thấy em, bé dừng lại không đùa với đám trẻ nữa. Đứa bé đi lần đến em và
đưa tay vẫy. Em mừng rỡ chạy đến đón bé. Đứa bé đã cầm lấy ngón tay, cái bàn
tay bé xíu, đỏ hồng, dễ thương lắm anh à. Đứa bé đã kêu “Mẹ ơi! Con thương mẹ
lắm” rồi nhoẻn miệng cười. Rất dễ thương anh ạ!
Em ôm bé vào
lòng, em cảm nhận sự hạnh phúc dâng lên trong lòng. Nhưng đứa bé đã quay lại
nhìn bọn trẻ. Những thiên thần nhỏ bé vẫy gọi í ới, em vội vàng xoay cái nhìn
của con đi nơi khác nhưng em đã nghe con nói “Mẹ ơi! Con không muốn sinh ra
đời. Con không muốn làm gánh nặng cho cả cuộc đời ba mẹ”. Em đã ngăn không cho
bé lên tiếng và yêu thương nói “Con là nguồn sống của ba mẹ, ba mẹ sẽ rất hạnh
phúc khi có một bé trai kháu khỉnh như con. Con đẹp và dễ thương lắm. Con không
là gánh nặng, con là nỗi niềm mong chờ của ba mẹ”. Đứa bé lại nói “Nhưng con
không muốn vừa sinh ra đời đã mang món nợ gần mười bảy triệu đồng. Một khoản
tiền nợ nước ngoài mà con chưa từng chạm đến và ba mẹ cũng chưa từng chạm đến”
và nó khóc òa. Em đã giật mình vì chợt nhớ khi sáng vào xem mạng internet biết
được thông tin “Dự báo của Economist, đến năm 2013, nợ công của Việt Nam sẽ
tăng lên mức 75,7 tỷ USD, tương đương tăng 12%. Khi đó, nợ công bình quân đầu
người của Việt Nam sẽ tăng lên mức hơn 840 USD”. Em chợt nghĩ “Có lẽ mình đang
mơ?”. Nhưng tiếng nói của đứa bé lại vang lên, kéo em trở về thực tại “Mẹ ơi!
Con van mẹ đừng sinh con ra đời. Con van mẹ.”. Em đã cuống cuồng níu giữ lại
cậu bé trai nhưng không được, nó đã thoát ra khỏi vòng tay của em. Em đã khóc
và nài nỉ “Con ơi! Đừng bỏ mẹ”, em đã đuổi theo nhưng càng đuổi thì lại càng
thấy xa. Dù rằng đứa bé đang lê những bước chân thảm não, run rẩy, chậm chạp,
nó khóc nấc nghẹn ngào nhưng em không thể đuổi theo kịp. Anh ơi! Em đã đánh mất
con của mình rồi. Hình bóng bé trai cứ nhạt nhòa dần, em đã nói vọng theo “Đừng
bỏ mẹ, con ơi! Con ơi! Mẹ không sinh ra, con sẽ về đâu?”. Đứa bé quay lại,
khuôn mặt ràn rụa nước mắt nói “Mẹ ơi! Về đâu cũng được nhưng con không muốn
sinh ra ở kiếp người, con sẽ không làm con của ba mẹ dù rằng “Con yêu ba mẹ””.
Rồi bóng hình con trai chúng mình tan biến, không còn lại gì cả, anh ơi!
Cô vợ trẻ lại
khóc òa:
- Anh ơi! Em đã
làm mất con rồi.
Anh chồng trẻ
ngùi ngùi trấn an:
- Thôi mà em!
Đừng khóc nữa, đó chỉ là giấc mơ. Chỉ tại ban ngày em nghĩ ngợi nhiều quá đấy
thôi. Em bình tĩnh và ráng ngủ lại. Em cần phải giữ gìn sức khỏe cho tốt. Người
mẹ trẻ nào mang thai chẳng có chút bấn loạn tinh thần. Đó chỉ là giấc mơ thôi.
Cô vợ trẻ thều
thào:
- Không, em cảm
thấy đó không là giấc mơ, nó rất thật. Huhu!
… Và ở bên kia,
có một thiên thần nhỏ bé với đôi cánh trắng đáng yêu đang lặng lẻ lau những
giọt nước mắt lăn dài trên hai má đỏ hồng. Nhưng không thể lau khô được những
giọt nước mắt, thiên thần bé nhỏ đã gục đầu, giấu nỗi buồn vào tận trong tim.
…
Tôi đang viết
một câu chuyện kinh dị, một câu chuyện giả tưởng,… Không. Tôi đang viết lại
thực tại và tương lai rất gần. Và … nếu ta cứ mãi im lặng thì có thể ta sẽ là
cô vợ hoặc là người chồng trẻ hoặc có thể ta sẽ là thiên thần bé nhỏ, mong
manh, không bền vững và gục đầu giấu những giọt nước mắt vào tận trong tim.
Trân trọng!
Tôi đã từng đưa
ra cái hẹn ngày 12 tháng 12 năm 2012 để nhận phản hồi về việc “Mượn trời qua
biển”. Nay đã đến ngày hẹn, tôi vẫn nhận được một khoảng trống mênh mông và
lặng im. Đã nhiều lần, tôi hành xử với thái độ hòa hoãn thể hiện việc “Đao hạ
lưu nhân” nhưng người đã hành xử không đúng mực. Nếu đã không thể “Mượn trời
qua biển” thì tôi sẽ “Đoạt trời qua biển”.
Con người một
khi không nhận ra sai lầm thì khó thể sửa sai. Chết là hết là một sai lầm then
chốt.
Sai lầm này sẽ
đẩy nhân loại vào tận cùng khổ đau, thù hận, tang thương, xâm lấn, chiến tranh,
áp bức, bóc lột và tàn hoại,... Tôi sẽ đưa ra những dẫn chứng cụ thể, logic,
khoa học bằng vào lý luận biện chứng duy vật và yêu cầu nhân loại tự kiểm chứng
lại bằng thực nghiệm để nhận biết thế giới vô hình, việc luân hồi,…
Hơn 2500 năm
trước Phật Thích Ca đã dùng Thanh kiếm trí tuệ cắt đứt tấm màng vô minh trói
buộc con người và chúng sinh trong 3 cõi. Nay, tôi sẽ dùng một Thanh quái đao
nhằm đoạn dứt huyền nghi, cắt lìa tham, sân, si, mạn, nghi ở nhân loại và chúng
sinh nơi 6 đường.
Tôi sẽ vẽ ra
những con đường bạn đi ở tương lai và cho bạn tùy nghi chọn lựa, tôi sẽ không
bức ép, không cưỡng cầu,… Bạn cứ thong thả lựa chọn. Nhưng tôi sẽ nhắc bạn nhớ
bạn đang trôi nổi trong luân hồi, thời gian của bạn là hữu hạn, thân người khó
được, chánh pháp khó tìm cầu.
Dẫu sao tôi vẫn
cho bạn cơ hội xóa sổ Vô Ưu nếu bạn cảm thấy đó là việc làm cần thiết. Nếu cần
xóa sổ Vô Ưu bạn cứ liên lạc với tôi thì tôi sẽ đến dù cho nơi đó là “Núi đao,
biển lửa”. Mong rằng “Bạn đừng để tôi đánh cho rơi khỏi “Bảo thành - chiếc ghế”
rồi bạn mới hoảng loạn chẳng biết tại vì sao?
Tôi sẽ dùng luận
thuyết hợp pháp, hợp với lòng người để đánh gục những chiếc đầu chất chứa tham
lam, sân hận, si mê, hoài nghi và kiêu mạn. Nếu cần thiết tôi sẽ đổi một mạng
để giúp nhân loại có những bước chuyển mình, sửa sai những sai lầm mà nhân loại
đang mắc phải trên diện rộng nhằm cứu lấy sự an toàn trong lòng nhân loại và sự
bền vững của hành tinh xanh.
Trân trọng!
Bài liên quan
- Một mai khi ta lớn (P.2)
- Một mai khi ta lớn (P.1)
- Sấm động trời Nam, Mưa qua biển Bắc
- Mẩu chuyện những đứa trẻ chơi dao (P.2)
- Mẩu chuyện những đứa trẻ chơi dao (P.1)
- Lý sự cùn đinh về chiến tranh, sự thắng lợi, tranh chấp biển Đông …
- Lòng tham và hệ lụy tất yếu
- Lật tẩy quân bài chủ - Ngày không bình yên
- Lật ngửa quân bài ở Ván bài Biển Đông
- Làm sao mua nỏ thần hay việc bán rẻ lòng tin? (P.3)
- Làm sao mua nỏ thần hay việc bán rẻ lòng tin? (P.2)
- Làm sao mua nỏ thần hay việc bán rẻ lòng tin? (P.1)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét