Giải Mã Đạo Phật_Chọn Lựa Của Nhân Loại
Thứ Tư, 29 tháng 5, 2019
Chọn Lựa Của
Nhân Loại
Loài người đã
đi rất xa nguồn cội, gốc tích của chính mình. Nguyên ủy sự sống đang được tri
thức nhân loại tìm kiếm ở những nơi xa xăm, những nơi mà sự sống đã từng tàn
lụi và hiện đang cố góp nhặt hình hài, thân xác từ đất nước gió lửa cùng những
tâm ý sự sống chưa thể tan rã hoàn toàn.
Khi tìm nguồn
gốc sự sống - con người, phải chăng tri thức loài người đã quên mất con người
là một thực thể sống?
Đi tìm nguồn cội,
gốc tích con người mà tri thức con người lại không nhận diện được “Đâu là con
người?” thì quả thật đây là sự vô minh bậc nhất của tri thức nhân loại.
Phải chăng sự
hướng ngoại cùng lối sống thực dụng đã khiến con người đang tự lừa dối chính
mình?
Con người đang
điên đảo vẫy vùng trong sự hiểu biết chủ quan, phiến diện, thiển cận đến mông
muội.
Phải chăng con
người có thể sống chỉ bằng vào một xác thân hoàn chỉnh mà không cần đến phần
tâm ý sự sống vô hình chi phối, tác động?
Điều này là
không thể vì thân xác người chết vẫn vẹn nguyên nhưng không thể đi đứng nói
cười.
Vậy quyết định
cho cái khái niệm gọi là sự sống sẽ do phần thân xác hữu hình quyết định hay do
phần tâm vô hình quyết định?
Có lẽ là cả
hai.
Có lẽ là cả
hai? Câu trả lời này đúng cùng chẳng đúng.
Sao lại có việc
đúng cùng chẳng đúng?
Câu trả lời
đúng là đúng theo quy ước về khái niệm sự sống hiện nay của tri thức nhân loại.
Tri thức nhân loại đang hạn cuộc khái niệm sự sống ở những sự vật hiện tượng có
thể nhìn thấy hoặc nhận biết được bằng vào một cách thức nào đó.
Tuy nhiên, quy
ước sự sống của tri thức nhân loại hiện nay đã rơi vào biên kiến, có sự chủ
quan nên quy ước khái niệm sự sống của loài người đã không thật đúng. Chính vì
vậy mà có việc đúng cùng chẳng đúng.
Tại sao nói tri
thức loài người rơi vào biên kiến chủ quan? Có thể nói việc chẳng đúng rõ ràng,
cụ thể hơn không?
Với góc nhìn
của khoa học và tri thức nhân loại hiện nay quả thật là không dễ trình bày chỗ
chẳng đúng về việc cả thân xác hữu hình và phần tâm vô hình đều là yếu tố quyết
định sự sống tồn tại.
Thế này vậy. Ta
tạm chấp nhận giả thuyết khái niệm sự sống có tồn tại ở dạng vô hình thì sự
chẳng đúng sẽ dễ hiển bày hơn. Thật ra sự sống tồn tại ở dạng vô hình là thật
có, đây mới chính là sự hiểu biết khách quan, đúng mực và sáng rõ mà tri thức
nhân loại cần chạm đến.
Khi chấp nhận
sự sống tồn tại ở dạng vô hình thì chỗ chẳng đúng ở câu trả lời cả phần thân
xác hữu hình và phần tâm vô hình sẽ bày ra.
Vì sao?
Vì phần tâm vô
hình mới thật sự quyết định sự sống. Khi con người và mọi loài chết đi
phần thân xác hữu hình vẹn nguyên nhưng hoàn toàn bất động và dần tàn hoại; Còn
phần tâm vô hình ngỡ như mất đi kỳ thực lại tồn tại ở một dạng sống không có
xác thân vật chất Có - vật chất hữu hình. Phần tâm vô hình đó sẽ tồn tại ở dạng
vật chất Không cho đến khi hội đủ yếu tố duyên thì lại nương gá vào một xác
thân vật chất hữu hình khác rồi tiếp tục tạo tác trôi lăn. Chính vì vậy nên
phần tâm vô hình không thật sự chết, phần tâm vô hình chỉ là luân chuyển sang
một dạng sống khác mà bằng mắt thường và các phương tiện dò tìm hiện tại chưa
thể nhận diện. Vậy nên kết luận sự sống do phần tâm vô hình quyết định mới có
sự đúng mực, khách quan và toàn diện.
Điều này vô lý,
giả định này không có bằng chứng nên không thể tính thuyết phục. Đây là sự
hoang đường, mê tín dị đoan.
Vậy việc một
xác thân hoàn chỉnh nằm bất động và một người sống có thể đi đứng nói cười khác
nhau chỗ nào?
Tạm chấp nhận
giả thuyết do phần tâm vô hình chi phối. Chỉ thế thôi. Sau cùng, chết là hết -
cả phần tâm vô hình lẫn phần xác hữu hình đều tàn hoại, tan rã.
Sự tàn hoại,
tan rã của phần xác hữu hình, phần tâm vô hình có đạt đến sự hoàn toàn không?
Tan rã hoàn
toàn.
Tan rã hoàn
toàn, điều này có thật không? Chẳng phải là phần thân xác hữu hình chỉ tan rã
trả hơi thở cho gió, trả hơi ấm cơ thể cho lửa, trả các vật chất hữu cơ - vô cơ
cho đất, trả máu, các chất lỏng có trong cơ thể về cho nước. Phải chăng tất cả
những vật chất tạo nên thân xác hữu hình chỉ tan rã trả về lại nguồn gốc tứ đại
ban đầu chứ không hoàn toàn mất đi? Đây là sự tan rã không hoàn toàn.
Đúng vậy. Vật
chất hữu hình có sự tan rã không hoàn toàn. Còn phần tâm vô hình sẽ tan rã hoàn
toàn vì vật chất không sẽ trả về cho hư không, là không còn gì cả.
Nói vật chất
không trả về cho Không đại trở nên không còn gì là lời khẳng định không thật
đúng. Những nhận định rơi vào biên kiến thường rất chủ quan, vội vàng và kết
quả là những sự sai lầm. Đã nói vật chất không trả về cho Không đại thì sẽ còn
nguyên vẹn vì Không đại là có trong nhận thức, tư duy của loài người; Không đại
có thật, Không đại không đồng nghĩa là không có hiện hữu. Do vậy nói phần tâm
vô hình tan rã hoàn toàn là lời khẳng định lỗi lầm.
Hơn nữa, phần
tâm vô hình không chỉ đơn thuần là một sự rỗng lặng, trống không, nơi phần tâm
có lưu xuất ra phần ý - thức. Nếu 4 yếu tố vật chất hữu hình có ở phần thân xác
không tan rã hoàn toàn mà trả về cho tứ đại, phần tâm vô hình cũng không tan rã
hoàn toàn mà chỉ trả về không đại thì phần ý - thức cũng sẽ không dễ tan rã
hoàn toàn, phần ý - thức sẽ tồn tại ở đâu, duy trì ở dạng gì?
…
Phần tâm vô
hình có thể tự nương gá vào xác thân của con người và muôn loài sau đó chi phối
mọi hành vi, hoạt động, cả tập tính giống loài đặc trưng. Con sâu tạo kén, hóa
nhộng thành bướm, con nhện biết giăng tơ, con tôm biết lột xác, con người với
sự hiểu biết không ngừng nâng lên,… Tất cả những sự vật hiện tượng trên đều do
phần tâm vô hình ảnh hưởng. Nếu phần tâm vô hình chỉ đơn thuần là một khoảng
không vô thức nương gá vào phần thân xác hữu hình rồi tạo tác, thi vi tất cả
mọi việc, lời nói này có vô lý, hư vọng, hoang đường không?
…
Vấn đề có vẻ
phức tạp, trừu tượng. Vậy nên ta hãy đơn giản vấn đề. Hãy sống với hiện tại,
sống với kiếp này! Hãy làm tốt những việc mình muốn làm, những hoài bão, những
ước mơ, những mục đích mà ta muốn chạm đến. Kiếp sống hiện tại còn chưa tốt
được thì lo nghĩ đi nhiều đến chuyện tương lai, chuyện hậu kiếp, tiền kiếp hay
giải thoát hoàn toàn.
Bạn đã nói
đúng. Đơn giản mọi vấn đề để sống chỉ biết lợi ích của cá nhân, đó là lối sống
thực dụng đương đại đang chi phối toàn nhân loại. Con người hiện đại với sự chủ
quan, bảo thủ, cố chấp, thực dụng đã đang và sẽ hủy hoại xã hội loài người cùng
sự sống nơi hành tinh xanh. Chủ nghĩa thực dụng sẽ khiến mỗi người chìm đắm, sa
lầy nơi cộng nghiệp với những khổ não khốn cùng, không lối thoát.
Có những sự
việc đơn giản nhưng tri thức loài người đã khiến chúng trở nên phức tạp, trừu
tượng. Vì vậy nên chỉ cần nhìn thẳng, đối mặt với sự phức tạp, trừu tượng ấy
loài người sẽ nhận ra sự việc thật rất đơn giản, rõ ràng.
…
Vì vô minh và
thực dụng mà loài người chấp nhận trói sự hiểu biết vào định kiến “Chết là
hết”, việc làm chặn đứng sự hiểu biết khách quan, đúng mực ở nhân loại. Rồi nay
khi lý luận “Chết là hết” bị bẻ gãy, sự hiểu biết nửa vời, chủ quan của loài
người đã không còn đứng vững, bộc lộ những khiếm khuyết thì với sự nông nổi,
thực dụng tri thức nhân loại không dám đối mặt, nhìn nhận sự sai lầm nơi tri
thức loài người, tiếp tục khỏa lấp, che đậy sự yếu kém về nhận thức, tư duy nửa
vời bằng “Hãy sống với hiện tại”.
Sống với hiện
tại rồi sẽ đưa nhân loại về đâu nơi vòng xoáy chủ nghĩa thực dụng đang nhấn
chìm giá trị con người nơi mỗi người?
Phải chăng Sống
mà không biết đến ngày mai sẽ lại là một chọn lựa mới cho tương lai nhân loại?
Cuộc sống hiện
tại rất bon chen, nghiệt ngã. Kiếp sống hiện tại đang mệt nhoài với những khổ
não, lo toan; Nói về tiền kiếp, hậu kiếp, sự giải thoát hoàn toàn phỏng có ích
gì?
Hãy lắng lòng!
Hãy dừng lại! Một chút thôi! Hãy đón nhận một tri thức mới dường như khác lạ,
lắng lòng nghe và sẽ chẳng mất gì.
Khi chiêm
nghiệm lại tri thức nhân loại sẽ thừa nhận “Chết sẽ không hết”. Vậy vấn đề đặt
ra “Nếu chết không hết thì ta sẽ về đâu, tiếp tục dòng tâm thức như thế nào? Sẽ
là khổ não hay hạnh phúc?...”.
Tiền kiếp đã
qua, mỗi người không cần và cũng không thể níu giữ. Chết đã không là hết thì
mỗi người hãy tự chọn lựa lối đi cho hậu kiếp về sau? Là tiếp tục trôi lăn hay
dừng lại, thoát ra khỏi quy luật luân hồi sinh tử?
Có thể chọn lựa
lối đi nơi hậu kiếp được sao
Hiển nhiên là
được. Tùy tâm ý dính mắc mà con người, muôn loài chọn lựa đời sống hậu kiếp
song mỗi người phải ít nhiều biết đến sự chọn lựa thì việc chọn lựa lối tốt cho
đời sau sẽ có sự tự chủ hơn.
Kiếp sau có
liên quan đến kiếp này không?
Có. Nếu không
có thì việc chọn lựa phỏng có ích gì?
Liên quan như
thế nào?
Mọi thói quen,
đam mê, sở thích, sự chăm chỉ hay biếng lười, tốt bụng hay xấu tánh,… tất cả
những tâm tánh được góp nhặt, tích lũy qua mỗi đời kiếp sẽ ghi nhận nơi tâm
thức mỗi người, đặc biệt là ở hiện kiếp. Những điều đó sẽ được lưu lại và sẽ
hiển bày ra khi đủ duyên, kiếp sau của mỗi người sẽ do sự hiểu biết, trí tuệ ở
kiếp hiện tại chi phối. Trở lại kiếp người hay lạc lối ở các nẻo khác cũng do
tâm ý dính mắc, bị ràng buộc bởi nghiệp quả, báo ứng mà ra; Việc giải thoát hoàn
toàn cũng do đời sống hiện kiếp quyết định.
Những tri thức
này là nguồn triết lý của tôn giáo - đạo Phật. Thật khó thể tin nhận.
Đây là sự vô
minh của nhân loại. Phật Thích Ca cũng như các vị Giác giả sau thời Phật Thích
Ca không tạo ra một hệ thống tôn giáo hay một trường phái triết học để giành
giật tín đồ hay gây dựng danh tiếng trên phạm vi nhân loại.
Nếu nhân loại
biết đến sự hiểu biết đúng mực, khách quan, sáng rõ ẩn tàng nơi Tam Tạng kinh
nhân loại sẽ được gì, mất gì?
Nếu không sớm
nắm bắt được nguồn chánh pháp mà Phật Thích Ca trao truyền phải chăng loài
người sẽ trượt dài vào lối sống thực dụng, ích kỷ cùng tâm bão của lòng tham?
Nếu điều đó xảy ra thì giá trị con người ở loài người liệu có còn không? Xã hội
loài người sẽ về đâu với những chiến tranh, xung đột, hận thù tôn giáo, sắc
tộc, người giàu - kẻ nghèo…?
Nếu mỗi mỗi con
người trong nhân loại chạm đến sự hiểu biết có nơi giáo lý Tam Tạng kinh thì
phải chăng lòng họ sẽ bình an hơn, họ sẽ sống chậm lại để cân bằng nội tâm,
cuộc sống bằng sự hiểu biết đúng mực, khách quan?
Đừng vội nói
giáo lý Phật Thích Ca không đúng, những điều tôi trình bày chẳng thật. Hãy tìm
câu trả lời ngay chính sự hiểu biết khách quan nơi mỗi người!
…
Tri thức nhân
loại đã vô minh khi nhìn nhận giáo lý chánh pháp có nơi pho Tam Tạng kinh là
đạo Phật. Tri thức nhân loại vô minh khi không thể chạm đến sự hiểu đúng mực,
khách quan, sáng rõ của chánh pháp và không ra sức phổ truyền chánh pháp.
Xã hội loài
người đang trượt dốc trên sự hiểu biết chủ quan, nhận thức sai lầm và tư duy
nông nổi.
Nếu nhân loại
không thể trả lời được những câu hỏi “Nguồn cội sự sống, gốc tích con người đến
từ đâu? Khi chết con người sẽ về đâu? Sẽ mãi là sự quẩn quanh luân chuyển hay
sẽ có cách dừng lại, thoát ra?... thì nhân loại sẽ mãi lặn ngụp, đắm chìm trong
sự vô minh bất tận.
…
Mục đích của
việc giải mã đạo Phật đã hoàn mãn. Kết luận sau cùng là Phật Thích Ca không
kiến tạo nên một hệ thống tôn giáo đạo Phật, Giác giả Thích Ca cũng không xây
dựng một trường phái minh triết phương Đông, những điều được Phật Thích Ca
truyền trao trong giáo lý Tam Tạng kinh chỉ là những pháp phương tiện nhằm chỉ
bày cho tri thức nhân loại nhận diện ra sự thật về nguồn gốc sự sống, những quy
luật vận hành, luân chuyển và cách thức thoát ra mọi ràng buộc, dính mắc việc khổ
não, tử sinh. Khi nhân loại rõ biết về sự thật hiện tồn nơi cuộc sống thì mỗi
người sự tự chọn lựa lối đi hợp với lòng mình.
Nhân loại đang
chờ sự chọn lựa của mọi người, đó là Phật Di
Lặc ra đời với thiên bá ức
hóa thân.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét