Sự Vi Diệu Của Phật Tánh_Giải Mã Đạo Phật 2.0
Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2019
Sự Vi Diệu Của Phật Tánh_Giải Mã Đạo Phật 2.0
Trước khi nói đến sự vi
diệu của Phật tánh, chúng ta cần phải biết khái niệm về Phật tánh được định
nghĩa như thế nào?
Và Ngạo Thuyết đã lướt wed
để tìm xem “Phật tánh là gì?”. Dựa vào cổng thông tin internet Ngạo Thuyết đã
có được những thông tin về Phật tánh như sau:
Phật tánh là một thuật ngữ được sử dụng thường
xuyên trong Phật giáo Đại Thừa, nhưng không phải dễ dàng để hiểu được ý
nghĩa sâu sắc của nó. Về cơ bản, Phật tánh được xem là bản chất vốn có của tất
cả chúng sinh. Do đó, tất cả chúng sinh đều có khả năng đạt được gác ngộ.
Chúng ta có thể tìm thấy
nhiều cách luận giải và giáo lý về Phật tánh nhưng đa số có thể khó hiểu cho
những người Phật tử. Đó là bởi vì Phật tánh không phải là một phần của sự hiểu
biết thông thường và ngôn ngữ không thể diễn tả chính xác về nó.
Phật tánh hay Phật tính là một trong những
nền tảng quan trọng và đầy cảm hứng nhất trong Phật giáo Đại Thừa. Hoa Sen là biểu tượng nổi bật nhất để nói về
Phật tánh. Hoa sen (Phật tánh) phá vỡ lớp bùn dơ bên dưới (tạp chất che mờ
tâm trí) để vương lên đón ánh nắng mặt trời.
Định nghĩa nhanh nhất về Phật tánh là Tâm
sáng suốt có trong chúng sinh sẽ xóa bỏ tất cả phiền não để đạt giác
ngộ. Nói cách khác, tất cả chúng sinh đều có tiềm năng thành Phật.
Theo Tulku Urg Rinpoche “Bản chất của Đức
Phật bao gồm toàn bộ… Bản chất Phật hiện diện cũng giống như mặt trời đang hiện
diện trên bầu trời”.
Mặt trời có thể bị che khuất bởi những đám
mây, nhưng nó luôn ở đó. Bản chất Phật của chúng ta bị che khuất bởi những chấp
trước và phiền não, nhưng nó luôn ở đó. Nó không phải là cái gì chúng ta
có (như một linh hồn) mà là một thứ chúng ta đang có.
“Phật tánh thường được mô tả như mặt trời
đằng sau những đám mây. Mặt trời luôn ở đó, ngay cả khi bạn không thể nhìn
thấy nó. Nhưng khi sự tắc nghẽn thị giác biến mất, mặt trời được nhận diện
rõ ràng chân thật. Tất cả chúng sinh đều là chư Phật, nhưng bị che khuất
bởi những tạp chất và phiền não do quan niệm sai lầm gây ra. Khi những tạp chất
đó được loại bỏ, thì có Phật quả.”- Karmapa Rangjun Dorje.
Tất cả chúng sinh đều có Phật
tánh, do bị che khuất bởi tham ái và vô minh, nhưng cuối cùng, với lòng bi mẫn,
thực hành, thiền định và từ bỏ, chúng ta có thể “nổi lên từ rác bẩn” như hoa
sen tinh khiết từ bùn.
Khái niệm về Phật tánh có thể được bắt nguồn từ một điều
mà Đức Phật Thích Ca đã nói, và nó được ghi lại trong kinh
Tạng Pali:
“Tỳ kheo, đó là tâm trí, và nó bị ô nhiễm
bởi những phiền não. Người bình thường sẽ không thể nhìn thấy rõ ràng như nó
thực sự có mặt, đó là lý do tại sao tôi nói với bạn rằng – người bình thường –
không có sự phát triển của tâm.
“Tỳ kheo, đó là tâm trí, và nó được giải
phóng khỏi những phiền não. Những đệ tử được dạy dỗ bởi những người thầy cao
quý sẽ nhận ra nó thực sự có mặt, đó là lý do tại sao tôi nói với bạn rằng –
những đệ tử được dạy dỗ bởi những người cao quý – có sự phát triển của
tâm.” [Bản dịch Thanissaro Bhikkhu ].
Đoạn văn này đã dẫn đến nhiều lý thuyết và
diễn giải trong Phật giáo thời kỳ đầu. Các tu sĩ và học giả cũng phải vật
lộn với các câu hỏi về thuyết vô ngã(anatta), và làm thế nào để một người
không có bản ngã lại có thể được tái sinh, bị ảnh hưởng bởi nghiệp, hay trở
thành một vị Phật. Tâm sáng suốt này hiện diện trong mỗi chúng sinh dù ta có
nhận thức được hay không.
Phật giáo Nguyên Thủy không đặt
niềm tin vào Phật tánh. Tuy
nhiên, những trường phái Phật giáo khác bắt đầu mô tả Phật tánh như là một ý
thức tinh vi, vốn hiện diện trong tất cả chúng sinh, hoặc như một tiềm năng cho
sự giác ngộ lan tỏa khắp mọi nơi.
Phật giáo nguyên thủy không nói một cách rõ ràng là có bản
chất của Phật. Và đôi lúc, Phật
tánh còn vấp phải sự phản đối từ một số người theo trường
phái này, vì họ dựa vào thuyết vô ngã và khẳng định rằng, không thể có một “cái
tôi vĩnh cửu bất diệt” tồn tại trong một cá thể nằm trong vòng luân hồi.
Tuy nhiên, giống như hầu hết các khái niệm
Đại Thừa như tánh Không hay Bồ Tát, khái niệm chung đều xuất
hiện trong kinh điển Pali.
Phật tánh là một bản ngã?
Đôi khi Phật tánh được mô tả như một “cái
tôi chân chính” và mọi người đều có Phật tánh. Điều này có thể khiến người
ta tưởng tượng rằng, Phật tánh là một cái gì đó giống như một linh hồn, hoặc
một số thuộc tính mà chúng ta sở hữu, như trí thông minh hoặc một tính khí
xấu. Đây không phải là một cách nhìn chính xác.
Một số người cho rằng, bất cứ sinh vật nào
cũng có Phật tánh, nhưng vì kiếp trước họ không nhận ra nên phải làm kiếp súc
sinh, và Phật tánh vẫn tồn tại bất diệt theo họ trong vô lượng kiếp cho đến khi
nhận thức rõ ràng, giác ngộ.
Quan điểm của Eihei Dogen (1200-1253):
Phật tánh không phải là cái gì chúng ta có, mà đó là những gì chúng
ta đang có. Và cái gì đó là một hoạt động hay quá trình liên quan đến
tất cả chúng sinh. Dogen cũng nhấn mạnh rằng, thực hành không phải là thứ
sẽ giúp chúng ta giác ngộ mà thay vào đó là hoạt động của bản chất đã giác ngộ
của chúng ta, hay Phật tánh.
Chúng ta hãy trở lại
với ý tưởng ban đầu về một tâm trí sáng suốt hiện diện, cho dù chúng ta có nhận
thức được hay không. Người thầy Tây Tạng Dzogchen Ponlop Rinpoche mô tả
Phật tánh theo cách này:
“… Bản chất căn bản
của chúng ta về trí tuệ là một sự mở rộng sáng suốt của nhận thức vượt quá sự
tưởng tượng và hoàn toàn không có sự chuyển động của ý nghĩ, những tính chất
không thể so sánh được. Từ tính chất cơ bản của sự trống rỗng này, mọi thứ đều
được thể hiện, hiện ra như chúng thật sự là.”
Bởi vì chúng sinh bám
víu vào ý tưởng sai lầm về một cái tôi tách biệt khỏi mọi thứ khác, họ không có
kinh nghiệm như những vị Phật. Nhưng khi bản chất của sự tồn tại được làm
sáng tỏ, họ nhận ra Phật tánh luôn ở đó. Mỗi chúng ta đều có bản chất Phật, và
bản chất này là giống nhau cho mỗi người chúng ta. Vì vậy nó khác với ý
tưởng của một bản ngã.
Nếu
không phải là bản ngã, vậy Phật tánh là gì?
Phật tánh là một khái
niệm cao cả, được hiểu biết bởi những vị giác ngộ, nhưng theo một cách nào đó,
nó luôn hiện hữu trong tâm trí của những người chưa giác ngộ. Trong
Uttaratantra, có nói:
“Nó tinh tế, vì vậy
nó không phải là đối tượng học hỏi.
Nó là cuối cùng, vì
vậy nó không phải là đối tượng của sự chiêm ngắm.
Pháp thân rất sâu
sắc, vì vậy nó không phải là đối tượng thiền định … “
Nhận thức được nó ở
đó, như nhận được lời dạy của các vị Phật. Nhưng để hiểu chính xác về nó là
điều khó khăn. Nó có thể được thảo luận hoặc giảng dạy, nhưng nó là trí
tuệ “cuối cùng”, vượt xa khả năng hiện tại của chúng ta để có thể nắm bắt đầy
đủ.
Zasep Rinpoche nói
rằng:
“Phật tánh là cái gì
đó bẩm sinh trong chúng ta, và phát triển Phật tánh có nghĩa là chúng ta phải
phát triển những gì cần phát triển. Nói cách khác, ý thức của chúng ta đang
phát triển Phật tánh”.
“Ý thức của chúng ta
đang nhận thức và gắn nhãn lên các vật thể, nhìn những thứ như chủ thể và vật
thể, mối quan hệ giữa chủ thể và đối tượng. Đối tượng của ý thức là phụ
thuộc lẫn nhau, phụ thuộc phát sinh và không có sự tồn tại vốn có. Do đó, bản
chất thật của ý thức là trống rỗng. Bản chất cuối cùng của tâm là trống
rỗng, và nó được nói đến trong Tâm kinh (Heart
Sutra): “Tương tự như vậy, ý thức là trống rỗng, và Tánh không cũng là ý thức.”
Thức là tánh không. Như vậy, Phật tánh tự nhiên là tánh không của tâm.”
Trong một bài giảng
về Phật tánh, Đức Đạt Lai Lạt Ma đã
nói:
“Từ quan điểm của Đức
Phật, con người đã qua huấn luyện, thông qua thực hành – có cái mà chúng ta gọi
là trạng thái tinh thần giác ngộ cao nhất. Vì vậy, thông qua thực hành,
con người, thông qua một loại tịnh hóa trạng thái tinh thần của một người, cuối
cùng có thể trở thành một bậc giác ngộ. Ngay cả chính Đức Phật, để có được
sự giác ngộ cuối cùng, cũng cần trải qua những thực hành khó khăn…”.
“Tất cả các thụ thể
sinh vật, thậm chí cả côn trùng đều có Phật tánh. Hạt của Phật có nghĩa là
thức, năng lực nhận thức – hạt giống của sự khai sáng. Đó là quan điểm của
Đức Phật. Tất cả những điều phá hoại có thể được loại bỏ khỏi tâm trí, do
đó không có lý do gì để tin rằng một số chúng sinh không thể trở thành
Phật. Vì mọi sinh vật đều có hạt giống đó”.
Đồng thời, Đức Đạt
Lai Lạt Ma cảnh báo rằng, một kinh nghiệm giải phóng chỉ có thể tự phát
triển. Không ai có thể làm điều đó cho bạn.
“Đức Phật nói rằng,
bạn là bậc thầy của chính mình. Tương lai, mọi thứ phụ thuộc vào vai
bạn. Trách nhiệm của Đức Phật chỉ là giúp bạn thấy con đường, đó là tất cả”.
Theo nghĩa này thì
chỉ có con người mới có tiềm năng giác ngộ để trở thành một vị Phật, chứ không
phải là tất cả chúng sinh! Vì một con kiến dù thông minh cỡ nào, trải qua quá
trình huấn luyện như thế nào cũng không thể có nhận thức như một con người
được.
Một người khác lại
cho rằng:
Phật tánh chỉ là một phép ẩn dụ
để nói về tiềm năng giác ngộ của con người, chứ không phải là một
cái gì đó tồn tại trong tất cả chúng sinh. Phật tánh, Niết bàn hay
giác ngộ tất cả đều rất khó giải thích, vì chúng ta không thể diễn giải sâu sắc
cái mà chúng ta chưa trải nghiệm, chưa kiểm chứng được. Tìm kiếm cái gì đó mà
chúng ta cũng không biết nó là cái gì thì đúng là bất khả thi. Cho nên, để
chúng ta sống hạnh phúc trong cuộc đời này là xác định được nguyên nhân của đau khổ và
xử lý nó, đó mới là điều quan trọng.
Tánh Phật, tất cả mọi
thứ đều thay đổi, chỉ 1 thứ là không thay đổi, là tánh Phật, mọi thứ trên thế
giới này đều có tánh Phật, ai tìm hiểu và nhận ra tánh Phật thì người đó là
Phật, thường thì sẽ có một tánh Phật khác hướng dẫn, và đừng quên Phật là một
trạng thái nhận thức của con người, chứ không phải là tôn giáo, con người hay
là bất cứ gì đang tồn tại.
…
Kinh Phạm võng: Tất cả chúnh sanh đều có sẵn
Tánh Giác Ngộ nơi mình (Nhứt thiết chúng sanh giai hữu Phật Tánh). Nhờ có Tánh
Giác Ngộ ấy, bổn tánh lành ấy chúng sanh công nhận và thấu đạt lý nhân quả,
hiểu cái thể tự nhiên của mình đồng với Phật.
Phật Tánh đó là Tánh Giác Ngộ, Tánh Phật,
Bổn Tánh Lành, Mầm Lương Thiện trong mọi loài chúng sinh. Cũng gọi là Như Lai
Tánh, đối nghĩa với chúng sanh tánh. Mỗi loài đều có nơi mình Phật Tánh, dầu
cho loài nào có thấp hèn tới đâu cũng có khả năng thành Phật. Không trừ loài
nào, không một ai mà không có khả năng thành Phật. Pháp Bảo Đàn Kinh phẩm thứ
hai viết: “Dẫu kẻ ngu, dẫu người trí cũng đều có Phật Tánh như nhau. Chỉ tại sự
mê, ngộ chẳng đồng đó thôi. Cho nên mới có kẻ ngu người trí. Phật Tánh cũng tức
là Chân Như, tánh chân thật như thường, như nhiên không biến đổi, chẳng sanh
chẳng diệt. Song với kẻ ngu, độn trí, vì bị nhiều dục vọng, nghiệp chướng ngăn
che nên khiến cho Phật Tánh, Chân Như bị lu mờ. Còn đối với người trí ít tham,
ít dục vọng, thường hành việc tu tập nên Chân Như, Phật Tánh dần dần hiện rõ
ra, biết điều sai trái nên tránh, theo lẽ phải, tu tâm dưỡng tánh thì Tánh Giác
lần lần hiển hiện.
Phật Tánh nơi ta luôn tiến chớ không phải
thối, tích lũy chớ không phải tiêu vong, nó tiến tới mãi, nó khiến cho cảnh
trần càng tươi đẹp, càng thuần tịnh, nó đưa lần mọi vật đến gần cái tuyệt đẹp,
tuyệt cao, tuyệt diệu, tuyệt trong sáng thánh thiện.
…
Dựa vào những thông tin diễn giải về Phật
tánh hiện nay, hẳn là người học Phật chẳng thể, chẳng dễ nhận diện hay nắm bắt
được khái niệm cơ bản Phật tánh.
Cụm từ Phật tánh đã bị diễn giải một cách
cao siêu, trừu tượng và không kém phần luộm thuộm.
Và bao giờ cũng vậy. Một
khi người học Phật không thể sáng rõ một vấn đề về Phật học hoặc để che giấu
chỗ “điểm mù” tri kiến Phật, người học Phật thường hay khỏa lấp rằng “Phật pháp
không thể nghĩ bàn, đạo Phật là đạo từ bi, là đạo trí tuệ, chỉ khi ta đạt được
từ bi và trí tuệ ấy thì ta sẽ tự có câu trả lời. A Di Đà Phật!”.
Bằng vào cách thức đó người
học Phật đã tự đâm mù mắt huệ chính mình với những luận thuyết có vẻ cao siêu,
uyên áo. Và điều này cũng đã khiến rất nhiều người học Phật không thể chạm đến
sự chân thật và gần gũi của chánh pháp Phật môn.
…
Phật tánh thật sự có khó
nắm bắt, khó nhận diện đến vậy không? Kinh Phật viết chúng sanh giai hữu Phật
tánh đều này đồng nghĩa mọi chúng sanh nơi Tam giới đều có Phật tánh cho dù
chúng sanh đó có ở những nẻo giới tối tăm như địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh.
Thật ra Phật tánh là tánh
giác. Và khi chúng ta giản đơn hóa vấn đề thì tánh giác chỉ đơn giản là tánh
biết của mỗi loài, mọi loài chúng sinh trong Tam giới.
Phật tánh chân thật, mộc
mạc chính là cái biết mà mọi loài chúng sinh hiện hữu trong Tam giới đều có.
Chính vì vậy Giác giả nói mọi chúng sanh đều có Phật tánh và Phật tánh không
bao giờ mất đi cho dù chúng sinh đó hiện diện nơi đâu.
Mọi chúng sanh nơi Tam giới
đều có tánh biết và từ tánh biết này mọi chúng sinh sẽ phát triển, tiến hóa hay
lui sụt là tùy vào ý thức, nhận thức, tư duy. Và tận cùng của tánh biết chính
là sự giác ngộ giải thoát hoàn toàn.
…
Người học Phật vì mê huyền,
đắm diệu cũng như dính mắc sự giáo điều cứng nhắc đã vô hình chung thổi phồng
khái niệm Phật tánh, khiến Phật tánh trở nên siêu hình, trừu tượng, cao siêu
đến khó nắm bắt và rồi trói mình vào định kiến Phật pháp không thể nghĩ bàn.
Tánh biết là giác tánh, là
tánh giác giúp mọi loài tiến hóa, nhận biết thế giới quan, biết Tham Sân Si Mạn
Nghi, vui buồn, được mất, hơn thua, sống chết.
Con chuột sau khi thoát
khỏi cái bẫy hoặc nanh vuốt con mèo sẽ biết cách tránh né những mối nguy tương
tự. Tánh giác chỉ đơn giản là thế.
Và khi nhấn mạnh tánh giác
là Phật tánh thì đây là cái biết hướng về sự giải thoát hoàn toàn.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét