Hỏi Đáp Về Việc Giải Thoát Hoàn Toàn
Thứ Ba, 9 tháng 7, 2019
Hỏi Đáp Về Việc
Giải Thoát Hoàn Toàn
Hỏi: Chào đạo hữu Ngạo Thuyết!
Lâu lắm đạo hữu mới ghé đến đây, vậy đạo hữu có thể giải nghi cho Nguyên Chiếu
câu hỏi này được không? Là người cư sĩ tại gia, để được giải thoát luân hồi
trong một đời thì phải làm như thế nào?
Mong đạo hữu chia sẻ!
Đáp: Cảm ơn câu hỏi rất hay
của đạo hữu Nguyên Chiếu! Thời may câu hỏi này Ngạo Thuyết trả lời được. Đạo
hữu đã nói hẳn ra là cư sĩ tại gia đã xác quyết thoát luân hồi trong một đời.
Đây là người có chí xuất ly dũng mãnh, là người đã xác định mục tiêu rõ ràng,
điều này rất quan trọng đối với người học Phật.
Nếu muốn thoát khỏi luân hồi
trong một đời thì trí tuệ cần phải cởi mở, khách quan, sáng suốt.
Trước hết người đó phải bỏ
gánh nặng tri kiến lập tri ở Tam Tạng kinh vì đó là gánh nặng, là ràng buộc,
chẳng phải là sự giải thoát. Bỏ xuống pho Tam Tạng kinh, bỏ hạnh nguyện, bỏ cả từ
bi tâm,... người đó sẽ thấy, nhẹ nhàng, thong dong. Lúc bấy giờ có thể tạm nói người
đó đã giải thoát một nửa.
Tiếp đến, người đó cứ thả lòng
nhìn chiếc lá vàng rơi, nhìn đám mây bay, nhìn dòng nước chảy... Chúng cũng
thật thong dong, tự tại, giải thoát. Chúng không cần biết từ đâu chúng sinh ra,
khi nào chúng diệt, chúng không đau khổ với được mất, hơn thua, có duyên thời
đến, không duyên thời tan,... Nếu lắng lòng quán chiếu người đó sẽ nhận ra ở
chiếc lá vàng, ở dòng nước chảy, ở đám mây bay,… có đầy đủ vô thường, vô ngã,
sinh diệt nhưng cơ hồ như chúng không biết đến buồn khổ.
Ta hơn chúng chăng?
Vì ta biết yêu thương, biết
phân biệt, biết tranh giành hơn thua, được mất,… nên ta có khổ não, có dính mắc
luân hồi,... Với những điều đó là ta hơn hay kém? Có đáng tự hào sự hơn hẳn,
vượt trội ấy không? Việc tự hào hãy tạm gác lại.
Vì đâu có sự khác biệt đó?
Vì lá rơi, mây bay, nước chảy
vô ngã còn ta chấp ngã. Nếu chấp ngã sẽ trôi lăn trong luân hồi, khổ não. Nếu
không chấp ngã thì thong dong, dửng dưng; Chuyện luân hồi không đoạn mà đoạn,
không vô thường, không thường, bặt dấu ý niệm, đầu mối ngã, ngã sở, năng sở.
Khi sống được với những điều ấy
hành nhân sẽ biết rằng tự thân đang đi trên đường lớn giác ngộ giải thoát hoàn
toàn.
Chớ chấp rằng Vô thường, Khổ,
Không, Vô Ngã chỉ là một vài ý trong pho Tam Tạng kinh.
Chấp Thường, chấp Đoạn mà chi?
Chấp kinh sách mà làm gì?
Không có pho Tam Tạng kinh thì
Vô thường, Khổ, Không, Vô Ngã vẫn hiện
tồn đấy thôi. Chỉ do ta chẳng thông nên mới sinh ra điều ràng buộc hãy y kinh
mà tu chứng. Chiếc lá, đám mây, hạt cát, cơn gió nhẹ... Không tu vẫn chứng đấy
thôi. Trở về vô ngã là thông suốt vạn pháp, khi đã tự cởi trói cho mình thì tùy
duyên cởi trói cho người, tạm gọi là báo đền ơn Phật.
Người học Phật nên rõ biết
rằng trước đây nhờ đến pho Tam Tạng kinh mà biết vô thường, khổ, không, vô ngã,
luân hồi, giải thoát; Đó chỉ là sự hiểu trên lý thuyết, là tri kiến lập tri.
Giờ đây người học Phật hãy đặt
tri kiến lập tri xuống để dễ dàng quán chiếu cùng tận một pháp trong muôn pháp ngõ
hầu thâm nhập kho tàng trí tuệ Như Lai. Người học Phật hãy lắng lòng để một lần
thật sống như là chiếc lá, đám mây, hạt cát, dòng nước trôi... Khi đó, chính là
lúc người học Phật sống thật với chánh pháp vô thượng.
Để rồi mai này, khi vô thường
gọi ta trở về với đất cũng là lúc ta giải thoát hoàn toàn. Nếu người học Phật không
dùng trí tuệ để tháo gỡ xiềng xích vô minh thì việc giữ giới, tụng kinh, trì
chú, niệm Phật... cũng chỉ là những việc làm nuôi lớn bản ngã.
Thực tế là đến khi gần đất xa
trời bất kỳ ai muốn không giữ giới cũng chẳng thể được. Việc giữ giới chỉ là sự
ngăn ngừa tham đắm, si mê, sân hận, hoài nghi, kiêu mạn.
Trong khi đó, ngày nay người
học Phật giữ giới lại để tăng trưởng tham đắm, si mê, việc giữ giới để chứng tỏ
pháp hành hơn người, giữ giới mà như thế thì đâu thể gọi giới là cứu cánh của
đạo giải thoát.
Song việc giữ giới là rất nên
vì giữ giới ngăn ngừa ác pháp.
Hỏi: Cám ơn đạo hữu Ngạo
Thuyết đã chia sẻ! Vậy với một người như đạo hữu Ngạo Thuyết đã phá chấp ngã,
phá thường kiến, đoạn kiến.... là việc rất dễ dàng. Với những người còn vô
minh, còn tham sân si thì họ không thấy được sự Vô thường, Vô ngã , Không .Vậy
với vị thế là người Phật tử, gặp những người như vậy đạo hữu sẽ làm như thế nào
cho họ hiểu? Làm thế nào cho họ tu học Phật pháp để được giải thoát? Mong đạo
hữu chia sẻ!
Đáp: Thưa cùng đạo hữu Nguyên
Chiếu! Việc phá gì gì của Ngạo Thuyết tạm gác lại kẻo không lại gây điều thị
phi. Về người vô minh tạm chia làm hai dạng:
Dạng thứ nhất là chưa biết gì
về đạo Phật. Đây là người chưa bị cái hiểu tri kiến lập tri như vô thường, khổ,
không, vô ngã, luân hồi, giải thoát... ràng buộc. Dạng vô minh này có phần dễ
cởi trói hơn. Với những người này phần nhiều tìm đến nhằm mong muốn thoát khổ.
Khi họ tìm đến thì lắng nghe
họ trút hết nỗi lòng, khi nắm được rõ giềng mối thì tùy nghi khuyên giải cho họ
rõ biết sự khổ, nguyên nhân khổ, cách diệt khổ và chấm dứt khổ.
Sau đó, lại lấy hình ảnh đám
mây, hạt cát, dòng nước trôi,... cho họ khách quan, cởi mở nhìn nhận, đánh giá sự
khác biệt giữa họ và chúng. Khuyến khích họ trực nhận sự sai khác đó để hòa vào
sự đồng điệu của vạn pháp.
Hiển nhiên là họ sẽ chẳng thể
giải thoát được ngay nhưng trước mắt khổ não của họ đã tạm vơi vì họ đã xả thí
phần nào. Về sau nếu gần thiện tri thức, gặp nhiều chướng duyên và kham nhẫn tư
duy thì họ có nhiều cơ may là đám mây, hạt cát, chiếc lá...
Dạng vô minh thứ hai là người
đã tham cứu Tam Tạng kinh, đây là dạng vô minh chồng lấp vô minh nên nhiều dính
mắc, ràng buộc. Nếu gặp người cống cao, ngã mạn, không chịu lắng nghe thì đành
thôi để họ an nhiên đón nhận lý sự vô thường.
Gặp người còn biết kham nhẫn
lắng nghe thì khuyên giải họ tranh hơn, luận thắng để làm gì nếu tự thân chưa
chứng ngộ? Nếu họ vẫn tiếp tục kham nhẫn lắng nghe thì bảo họ đặt xuống những
tri kiến lập tri ở cả hai nẻo đạo đời. Bảo họ kiệm lời, giữ lòng hư tĩnh, rỗng
lặng.
Nếu họ nhất nhất hành trì theo
tự khắc họ sẽ thâm nhập, thật sống với lý vô thường khổ không vô ngã, luân hồi,
giải thoát. Khi sáng rõ rồi thì họ sẽ tự biết nên hành thế nào.
Nếu gặp người ít hiểu biết nên
chẳng thể rõ vô thường, khổ, không, vô ngã thì cùng dẫn dắt họ ngắm mây bay để họ
lĩnh hội vô thường,...
Nếu gặp người tâm tính loạn
động thì bảo họ hãy niệm Phật đi...
Nếu gặp người thượng trí thì
chỉ dẫn rồi buông xả, cứ để họ tự hành.
Gặp người chậm lụt thì phải
lân cận dìu dắt, không trói, chẳng buộc... Có như thế thì mới giúp được người
thâm nhập chánh pháp Như Lai tạng.
Đạo giác ngộ chú trọng tâm yếu
“Pháp hay không trói buộc người”. Việc giải thoát một đời cũng tốt, nhiều đời
cũng chỉ là chưa hội đủ duyên.
Hỏi: Cám ơn đạo hữu Ngạo
Thuyết chia sẻ! Như lời đạo hữu ở trên thì chúng ta chỉ dẫn họ một cách tùy
duyên, tùy căn cơ (tạm gọi là phương pháp A, B, C,…). Vậy khi một người được
hướng dẫn phương pháp A, họ thực hành theo A. Sau đó, họ lại tìm gặp người khác
người này hành theo A là sai, hãy hành theo B mới đúng. Theo đạo hữu thì trong
trường hợp này đạo hữu sẽ giải quyết như thế nào?
Đáp: Thưa cùng đạo hữu Nguyên
Chiếu! Vấn đề ở chỗ người kia có tìm đến Ngạo Thuyết hay không? Nếu có thì Ngạo
Thuyết mới biết được căn cơ, trình độ của họ và tùy thời hỏi đáp.
Trên thực tế việc học Phật chỉ
là sự lắng lòng, lắng tâm vọng cuồng ngõ hầu “nước trong, trăng hiện”.
Khi “nước trong, trăng hiện”
thì tuệ tri tự bừng sáng, người học Phật sẽ hoàn toàn tự chủ cho việc giải
thoát hoàn toàn.
Bài liên quan
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét